Bên này, mất hết một ít thời gian cô dâu mới bắt đầu đi lên thảm đỏ, các loài hoa phủ đầy.
Đầu còn lại của thảm đỏ, Thượng Quan Ngưng chờ đợi đến sốt ruột, người này cho rằng mình là ốc sên chậm chạp sao? Mỗi bước đi đều giống như người già mất hết sức khỏe. Không tồi rốt cuộc cũng bước lên thảm đỏ. Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Anh vui mừng nhưng cô lại chẳng vui mừng như vậy, khuyên tai rất đẹp, cùng kiểu dáng với dây chuyền của cô, rõ ràng phối hợp lại đẹp như thế, nhưng bây giờ không thể dùng, cô nghĩ mình nhất định là cô dâu xấu nhất trên thế giới, thận trọng đưa tay gở chiếc khuyên tai còn lại xuống. Cũng lúc này tiếng còi báo động vang lên đầy trời.
Tiêu Hòa Nhã sợ hết hồn, nghĩ thầm hiệu trưởng sẽ không vì hôn lễ này mà cố ý phóng hỏa chứ? Vậy cũng quá dọa người! Nhưng cho dù là không phải cố ý phóng hỏa vẫn sẽ dọa đến cô!
Ở đầu kia của thảm đỏ ngay từ lúc còi báo động vang lên trong nháy mắt sắc mặt của người nào đó đã thay đổi, Nhất - Nhị - Tam - Tứ vốn đứng ở hai đầu, nghe được âm thanh sau đó lập tức phân tán đi ra ngoài, Thượng Quan Ngưng đi đến đài chủ trì, sắc mặt nghiêm túc nói vào Microphone: "Mong tất cả tân khách không nên tùy ý đi lại, nếu không phải chuyện gấp xin giữ nguyên chỗ cũ, cám ơn đã phối hợp!" Âm thanh trầm thấp nói xong, tân khách vốn hốt hoảng trong nháy mắt ngồi lại vào chỗ của mình, không huyên náo cũng không tùy ý đi lại, yên lặng chờ chủ nhà xử lý.
Thượng Quan Ngưng giao mọi chuyện lại cho Hạ Ngưng Nhật, mình thì đi ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Hòa Nhã một tay kéo tay anh, vẻ mặt lo lắng.
"Không có chuyện gì!" Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ tay của cô, khom người hôn một cái lên gương mặt của cô rồi nhẹ nhàng nói, "Em ở đây đợi anh...anh đi một chút sẽ trở lại!"
Tiêu Hòa Nhã còn muốn nói tiếp, cuối cùng cũng không mở miệng, Tiêu Vô Hiền dẫn cô đến ngồi xuống trên một chiếc ghế, người nhà họ Hạ và người nhà họ Tiêu cũng vây quanh, khuyên giải an ủi để cho cô yên tâm.
Tiêu Hòa Nhã kéo khóe miệng miễn cưỡng cười, bàn tay nắm một chiếc khuyên tai kim cương thật chặt. Thượng Quan Ngưng nói cái này là do anh tự mình thiết kế cho cô. Vậy mà, cô lại làm mất một chiếc. Ba nói mang một là điềm xấu, vậy đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Ngưng đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Đại Nhất mang Ôn Tiểu Noãn cả người tràn đầy vết máu đến. Sắc mặt Thượng Quan Ngưng vô cùng khó coi.
"Lão đại, tiểu thiếu gia bị người ta mang đi!" Đại Nhất đau thương nói.
Thượng Quan Ngưng vung tay lên, lập tức có người tới đỡ Ôn Tiểu Noãn đi."Đưa cô ấy đến bệnh viện, chuyện này trước không cần tuyên bố!"
"Dạ!"
Phịch một tiếng, Nhất - Nhị - Tam - Tứ toàn bộ quỳ xuống ở trước mặt của Thượng Quan Ngưng, "Lão đại, là lỗi của chúng tôi, anh hạ lệnh xử lí chúng tôi đi!"
"Tôi sẽ xử lí các cậu, hiện tại lập tức lục soát cứu tiểu thiếu gia cho tôi!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói, bộ dạng làm cho người khác nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng người quen thuộc với anh đều biết đây điềm báo trước anh sắp nổi giận.
"Dạ!" Bốn người không biết nên nói gì, chỉ biết hiện tại quan trọng nhất là phải tìm tiểu thiếu gia về!
"Đại Nhất, bây giờ cậu đi xác nhận vị trí của Tiểu Bảo!" Thượng Quan Ngưng phân phó, "Đại Nhị, cậu lập tức triệu tập nhân thủ đợi lệnh tùy thời xuất phát, Đại Tam cậu phái người bảo vệ tân khách, không có lệnh của tôi bất cứ ai cũng không được ra ngoài, Đại Tứ, cậu đi kiểm tra băng ghi hình xem những nhân viên nào đã ra vào trang viên, tôi muốn biết là ai đã mang tiểu thiếu gia đi! Mặt khác, phong tỏa tất cả tuyến đường giao thông quan trọng ở Hoa thị, kiểm tra tất cả các xe, tôi muốn khiến những người đó cho dù chắp cánh cũng khó thoát khỏi Hoa thị!"
"Dạ!"
Nửa giờ sau, người bắt Tiêu Tiểu Bảo đi hình như đã phát ra đến các đoạn đường đều có người được bố trí chờ sẵn ở đó, trong đó có cảnh sát cũng có người của vương triều Liệt Diễm. Tất cả các con đường đều bị phong tỏa, toàn bộ những chiếc xe đi ngang qua đều phải dừng xe tiếp nhận kiểm tra.
Trên xe, Tiêu Tiểu Bảo bị đánh ngất xỉu rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn hai người trên xe, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, nhất là sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, cậu thật sự không nghĩ đến, lúc một người phụ nữ điên cuồng lên thật sự không có giới hạn, chỉ là. . . . . . Người đàn ông này cũng không có đầu óc sao?
"Không có ích lợi gì!" Tiêu Tiểu Bảo lành lạnh nói: "Các người có thể mang tôi từ trong trang viên ra ngoài đã nói rõ năng lực của các người không tệ, nhưng cũng chỉ có thể phát huy đến trình độ này! Nếu các người muốn thoát khỏi Hoa thị thì đó là chuyện không thể nào xảy ra!"
"Bốp!" Mộ Linh Dược hung hăng tát cậu một cái. Không hề nương tay vì cậu chỉ là một đứa bé, bởi vì ở trong mắt của cô ta cậu chính là một nghiệt chủng không nên tồn tại. "Đừng quên mày vẫn còn ở trong tay của tao, tao tin tưởng Thượng Quan Ngưng cũng không dám làm loạn!"
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo nhẹ nhàng cười cười, đưa tay lau vết máu bên khóe miệng, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên dấu năm ngón tay có thể thấy rõ thế nhưng cậu lại không để mắt đến, "Đây chính là nguyên nhân cô không chiếm được Thượng Quan Ngưng nhưng mẹ tôi lại làm được!"
"Mày nói cái gì?" Khuôn mặt Mộ Linh Dược vốn đang tức giận vì một câu nói của cậu mà trở nên dữ tợn, nếu cậu không phải là lợi thế để bọn họ có thể bình yên thoát khỏi đây cô hận không được lập tức bóp chết cậu."Mày nói thêm một câu nữa đi, cẩn thận bây giờ tao sẽ giết chết mày! Cái người phụ nữ đê tiện đó vốn không xứng đáng để so sánh với tao!"
"A. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, tròng mắt vừa lớn vừa tròn đều là giễu cợt, "Lời này của cô nên nói ngược lại, cô vốn không xứng so sánh với mẹ tôi, mẹ tôi đơn thuần thiện lương làm mọi người đều hi vọng có được!"
"Mày. . . . . ." Mộ Linh Dược sốt ruột, vung tay lên muốn đánh cậu lại bị một người đàn ông khác ở bên cạnh bắt được.
"Cô tức giận với một đứa bé làm gì, có thời gian không bằng suy nghĩ cách rời khỏi Hoa thị đi!" Người đàn ông cau mày trầm giọng nói. Bọn họ đã đi rất lâu rồi, lại phát hiện tất cả đoạn đường đều có chướng ngại vật, bọn họ dẫn theo Tiêu Tiểu Bảo tất nhiên không có biện pháp thuận lợi đi qua, hiển nhiên bọn họ nghi ngờ năng lực của Thượng Quan Ngưng, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, đã có thể nắm giữ tư liệu của bọn họ. Anh tin tưởng, không chỉ có những chỗ này, đoán chừng tất cả khách sạn cũng nhận được những tư liệu này. Nói tóm lại, hiện tại bọn họ là chó cùng rứt giậu (vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy). Lợi thế duy nhất chính là đứa bé trước mắt, nếu như bọn họ an toàn rời khỏi đây, điều kiện trước tiên chính là đứa trẻ này phải bình yên vô sự.
"Bây giờ tốt nhất cô nên thương lượng với cha tôi, dùng tôi làm lợi thế, các người còn có một chút phần thắng, nếu không thời gian lâu như vậy cha tôi cũng sẽ không nhẫn nại cuối cùng cũng chỉ là lưới rách cá chết (gần giống với mất cả chì lẫn chài), mặc dù không có tôi cha tôi vẫn có thể có đứa bé khác, nhưng tất nhiên sẽ không để cho người giết con trai ông sống an ổn. Đại tiểu thư nhà họ Mộ chắc hiểu rõ, người đắc tội cha tôi, không chỉ bị cha tôi trừng phạt mà còn có cả gia tộc của ông, những người có quan hệ với họ bất luận thế nào cũng có thể gặp nguy hiểm." Tiêu Tiểu Bảo tuyệt không sợ hãi, giống như kể chuyện xưa. Đột nhiên chuyển hướng mũi nhọn lên hai người đàn ông, "Xem ra quan hệ của các người và nhà họ Mộ cũng thân thiết đó, vì thù hận cá nhân mà Mộ đại tiểu thư không để ý đến người nhà của mình! Cả đời có thể gặp được tri kỷ như vậy quả thật vô cùng khó khăn, chết vì tri kỷ, thật ra thì tôi nghe mà cũng bội phục các người, vì tri kỷ có thể hại chết cả nhà cũng sợ chỉ có hai người các người thôi!"
"Mày câm miệng cho tao!" Lái xe Lý Qua hung hãn nói. Người đàn ông ngồi kế bên tài xế rõ ràng đã lộ ra vẻ mặt chần chờ. Anh có thể vì báo thù cho anh em mà quên đi tính mạng của bản thân, nhưng anh chưa từng nói không để ý đến người nhà của mình, gia tộc nhà anh nhiều người như vậy nếu bởi vì anh mà toàn bộ bị mất mạng anh còn có thể gặp liệt tổ liệt tông sao?
Tiêu Tiểu Bảo nhẹ nhàng cười, cũng rất ngoan ngoãn im lặng.
"Lý Qua, bây giờ chúng ta làm thế nào?" Vốn còn tin tưởng Mộ Linh Dược cuối cùng cũng sợ, đối với thủ đoạn trả thù của Thượng Quan Ngưng cô cũng biết, tới giờ cô có thể lưu lại cái mạng này cũng là vì anh thương hại. Cũng bởi vì Dương An, Dương An. . . . . . Nhớ tới người này, Mộ Linh Dược đột nhiên ngũ vị tạp trần, cho dù anh đối với mình tàn nhẫn như thế nào, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ngoài ba cô ra cũng là người đối với cô tốt nhất, mặc dù giấu sự tàn nhẫn sau lưng, nhưng cuối cùng cũng dành sự ấm áp cho cô. Không để cho cô tuyệt vọng, nếu như có thể gặp anh sớm một chút thì tốt biết mấy, nếu như gặp anh trước lúc gặp Thượng Quan Ngưng thì thật tốt, cô biết, từ nay về sau cô cùng bọn họ cho dù là Thượng Quan Ngưng hay là Dương An đều không có khả năng.
"Cứ để nó nói, cậu đừng quan tâm, tôi sẽ để cậu yên bình rời đi!" Lý Qua nói với mọi người, mặc dù trong lòng không có niềm tin tuyệt đối, tuy nhiên không thể lo lắng nếu chưa thua.
"Miêu Tông, cậu đừng nghe nó nói bậy, coi như bây giờ rút lui không làm, Thượng Quan Ngưng cũng sẽ không bỏ qua cho người nhà của cậu, hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi thừng, bây giờ cậu chỉ có thể phối hợp với chúng tôi mới có cơ hội sống sót!" Lý Qua nói với Miêu Tông ngồi kế bên tài xế.
Lúc này Tiêu Tiểu Bảo im lặng rốt cuộc lại bị chọc cười, giương mắt nhìn Lý Qua đang lái xe, vừa liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộ Linh Dược, "Các người nói thật đúng là buồn cười, châu chấu trên một sợi thừng chỉ có thể cùng chết tất nhiên cũng không nhất định có khả năng cùng sống!" Tiêu Tiểu Bảo lành lạnh nói một câu nhưng trong nháy mắt phá vỡ hi vọng của bọn họ. Khiến mấy người kia hận không thể lập tức bóp chết cậu.
"Cô xuống xe, ở chỗ này chờ tôi, chờ tôi giải quyết mọi chuyện sẽ tới tìm cô!" Chạy đến một khu vực phồn hoa, Lý Qua bảo Mộ Linh Dược xuống xe.
"Tôi. . . . . ." Mộ Linh Dược không yên lòng.
"Đi xuống đi, tìm chỗ ở lại!" Lý Qua lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp xuống xe đến phía sau kéo cô xuống.
"Lý Qua, là tôi hại các anh!" Mộ Linh Dược nhỏ giọng nói, nước mắt đã sớm mất khống chế.
Đột nhiên Lý Qua một tay kéo cô vào trong ngực, gần như đã dùng hết hơi sức ôm cô, "Mộ Linh Dược, nếu như có thể vượt qua cửa ải này, tôi hi vọng cô có thể sống thật tốt, vì ông Mộ cũng vì mấy anh em đã chết, có được hay không?"
"Tốt! Tốt! . . . . . ." Mộ Linh Dược không kiềm chế được, tại sao phải đi tới bước này?
Thù nhất định phải báo! Trong lòng Lý Qua suy nghĩ, buông cô ra hy vọng có thể mang tất cả tai họa đi.
"Miêu Tông, hiện tại cậu tự mình lựa chọn, cùng tôi rời đi hay là một mình cậu rời đi!" Trở lại trên xe, Lý Qua bình tĩnh hỏi người ngồi chỗ kế bên tài xế.
"Ha ha. . . . . ." Miêu Tông cười nhạt một tiếng, "Tôi còn có cơ hội lựa chọn sao?" Trừ phi, Lý Qua buông tha báo thù bọn họ mới còn có một con đường sống, nếu không vậy cũng chỉ có thể cùng chết!
Lý Qua nhìn anh một cái, sau đó đạp mạnh chân ga vội vã rời đi. l,ê .qúy. đ,ôn
Mặc dù hi vọng mong manh, bọn họ cũng chỉ có thể liều lĩnh đánh cuộc!
Cửa sau xe bị khóa, Tiêu Tiểu Bảo một mình ngồi ở phía sau, hiện tại cậu chỉ có thể đợi, trong tay của cậu còn nắm thật chặt một chiếc khuyên tai mẹ cậu làm mất, chiếc khuyên tai này là cha cố ý đưa cho mẹ cậu. Khóe miệng Tiêu Hòa Nhã dần dần hiện lên một chút ý cười. Chỉ sợ hành tung của bọn họ đã sớm bị cha nắm trong tay rồi? Nếu không chuyện cố ý này có ích lợi gì?
Đúng như Tiêu Tiểu Bảo suy nghĩ, chiếc khuyên tai này được đặc chế, kim cương khổng lồ phía dưới được cài đặt hệ thống định vị, Thượng Quan Ngưng tùy thời có thể nắm trong tay vị trí của người đeo khuyên tai. Hiện nay anh đã phái người ở trên đường chuẩn bị chặn lại. Chỉ vì bảo đảm an toàn cho Tiểu Bảo bọn họ không dám lỗ mãng làm việc thôi.
Mà bên kia, Tiêu Hòa Nhã một mực chờ đợi rốt cuộc cảm thấy vấn đề xuất hiện ở chỗ nào rồi. Tiểu Bảo và tiểu Noãn giúp cô đi tìm khuyên tai vẫn chưa về, cũng chính vào lúc đó, báo động vang lên. Không phải là. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã hốt hoảng, vội vàng đứng lên nhấc áo cưới chạy ra ngoài.
"Tiểu Nhã!" Người phía sau hô một tiếng, có mấy người vội vàng đuổi theo.
"Thiếu phu nhân, lúc này ngài không nên đi ra ngoài!" Hiện trường hôn lễ ngoài trời to như vậy, lại được nhân viên bảo vệ có chuẩn bị vũ bao vây toàn bộ, gần như khoảng cách nửa cánh tay là có một người đứng, đây cũng là một trong những nguyên nhân nhiều tân khách như vậy nhưng không người nào dám động đậy.
"Các cậu để cho tôi đi ra ngoài đi, có phải Tiểu Bảo và tiểu Noãn xảy ra chuyện hay không? Các cậu để cho tôi đi tìm họ có được hay không? Tôi van cầu các cậu!" Tiêu Hòa Nhã nắm lấy cánh tay của người kia nước mắt chảy xuôi, nhất định là bọn họ đã xảy ra chuyện, bằng không tại sao hiệu trưởng lại để cô một mình ở chỗ này.
"Thiếu phu nhân, xin không cần làm khó thuộc hạ, thiếu gia phân phó, không có mệnh lệnh của anh ấy ai cũng không được rời đi!" Người nọ có chút khó xử nhưng vẫn không đồng ý.
"Tiểu Nhã, Thượng Quan Ngưng sẽ giải quyết!" Tiêu Vô Hiền kéo cô trở lại an ủi nói.
"Ba. . . . . . Con muốn đi tìm bọn họ, ba. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã không biết làm sao, vội vàng lôi kéo cầu xin Tiêu Vô Hiền.
"Để cho con bé đi đi!" Lúc này Thượng Quan Vân Thích đi tới âm thanh ôn hòa nói.
". . . . . . Dạ, phu nhân!" Người nọ gật đầu một cái, sau đó không biết nói những gì vào điện thoại, chỉ chốc lát sau đã có một người đến.
"Cậu mang thiếu phu nhân đi tìm thiếu gia!"
"Dạ!"
Tiêu Hòa Nhã nhấc váy vội vàng đi theo.
Bên kia, vị trí của Tiểu Bảo đã được xác định, Thượng Quan Ngưng cũng đã phái người bao vây nơi đó. Hiện tại đang định tự mình đi qua. Vừa muốn lên xe lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng chạy như bay tới, Thượng Quan Ngưng không tự chủ nhíu mày.
"Tại sao lại đến đây?" Thượng Quan Ngưng hỏi, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô. "Không phải bảo em chờ ở đó sao? Anh sẽ lập tức trở lại!"
"Em đi theo anh!" Tiêu Hòa Nhã lau sạch nước mắt, nỗ lực không để cho mình khóc thành tiếng. Trước khi anh cự tuyệt đã chui vào trong xe.
"Lão đại!" Đại Nhị hô một tiếng.
"Lên đường!" Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu mày, rốt cuộc chưa nói gì cũng đã lên xe.
Mục đích của bọn họ, đến gần vị trí ở vùng ngoại ô của Hoa thị, một chỗ đang khai phá nhưng bởi vì tiền vốn không đủ mà tạm ngừng, nhà lầu mới vừa xây một nửa. Trên đường, Thượng Quan Ngưng nói đơn giản tình hình hiện tại cho Tiêu Hòa Nhã biết, Tiểu Bảo trong tay người khác, Ôn Tiểu Noãn bị thương nằm viện.
Tiêu Hòa Nhã nghe nhưng không khóc! Thật ra chỉ có chính cô biết bây giờ mình muốn khóc đến mức nào, nhưng cô biết khóc cũng vô dụng, ngược lại sẽ làm rối loạn kế hoạch của hiệu trưởng, cho nên cô chịu đựng. Cô tin tưởng anh nhất định sẽ mang Tiểu Bảo về, Tiểu Bảo là mạng sống của cô, mà anh chắc chắn không để cho cô mất đi mạng sống của mình, có yêu hay không cô không dám xác định, nhưng hiệu trưởng thương yêu cô lại chưa từng hoài nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...