Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo sau khi dùng xong bữa trưa, lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi, trong lúc cũng không có xem bọn hắn hai người một cái.

"Bảo, nhớ nhà không?" Tiêu Hòa Nhã nắm tay Tiêu Tiểu Bảo vừa đi vừa hỏi.

"Có hơi nhớ các cậu!" Tiêu Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.

Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu nhẹ nhẹ, cô cũng suy nghĩ. Dầu gì ba anh trai nhà cô và ba đối với cô cũng không tệ, cô cũng hơi nhớ. . . . . Nhớ đến hiệu trưởng! Cho dù cô không muốn thừa nhận mình nhớ, nhưng mà nhớ thì chính là nhớ."Bảo, con có nhớ ba con không?"

Tiêu Tiểu Bảo liếc nhìn cô, dáng vẻ rất nghiêm túc, cuối cùng dùng sức gật đầu một cái, cậu bé cũng hơi nhớ ba mình. Tiêu Tiểu Bảo nghĩ, xem ra chính mình nếu cũng nghĩ như trước đây, vậy thì có thể dễ dàng đặt người đàn ông kia trong tim mình, dù sao người kia cũng là ba của cậu.

"Bảo, con nói có phải mẹ sai rồi không? Nếu như mẹ không đào hôn, không chừng bây giờ một nhà chúng ta ba người đang đi hưởng tuần trăng mật! Hiện tại thì tốt rồi, chỉ còn lại có hai chúng ta!" Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã không khỏi mím mím môi. Trừ không để tâm vui chơi nhiều ngày như vậy, cô vẫn nghĩ đến một chân lý rất thực dụng, đó chính là phụ nữ không cần nghĩ mình vĩ đại. Có lúc mình cảm thấy vĩ đại nhưng trong mắt người khác thật không coi ra gì. Nói không chừng còn bị người ta nói ngu xuẩn! Dù sao bây giờ cô cảm thấy mình rất ngu. So với heo còn ngu xuẩn hơn.

"Bảo, mẹ quyết định, chờ sau khi chúng ta đi du lịch thế giới trở về tìm hiệu trưởng, sau đó chúng ta sẽ kết hôn với ba con, con nói có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã ngồi xổm xuống hai tay nắm lấy vai Tiêu Tiểu Bảo trong lòng tràn đầy niềm tin nói.


Tiêu Tiểu Bảo rất là bình tĩnh lắc đầu một cái.

Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã trắng nhợt, trong lòng có một tia khẩn trương, "Bảo, con không đồng ý sao? Có phải lần đào hôn này đã tạo thành bóng ma trong lòng con? Con đừng để trong lòng nhé, thật ra thì mẹ rất thích hiệu trưởng, rất rất ưa thích, có lúc cảm giác mẹ thích ba con còn nhiều hơn so với ba con thích mẹ, tuy nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng nếu con không đồng ý, thì. . . . . . Thì mẹ sẽ. . . . . . ." Nói tới đây, Tiêu Hòa Nhã dừng một chút, rốt cuộc giống như hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Nếu con nhất định không muốn, mẹ sẽ không kết. . . . . ."

"Con không phải không đồng ý mẹ và ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo ngắt lời cô nói, đưa bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng phất trên mặt của cô, người mẹ này nha, có thể vì cậu không cùng người trong lòng mình ở chung một chỗ, thiên hạ này có người mẹ nào tốt hơn."Không phải chúng ta kết hôn với ba, là mẹ với ba kết hôn!" Tiêu Tiểu Bảo nói nghiêm túc.

"Phốc!" Tiêu Hòa Nhã lại một lần cười phun ra tiếng, nụ cười càng lúc càng rực rỡ, thì ra là ý này à? "Bảo, mẹ cũng thích con, thật thích, thật thích!"

"Bảo cũng thích mẹ, rất ưa thích, rất ưa thích!"

"Bảo, vậy chúng ta trở về đi thôi! Không ở đây nữa, người ở đây nói chuyện quá khó hiểu, đã vậy còn nói rất nhanh nữa, cái mũi thì khoằm giống như mỏ chim đại bàng, ánh mắt thì giống như mắt mèo. Còn không bằng chúng ta về nhìn người nước mình thoải mái hơn không?" Tiêu Hòa Nhã nói với Tiêu Tiểu Bảo. Thật may là về sau cô cố gắng học Anh ngữ cho tốt, bằng không có thể bị chê cười.

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, "Được, chúng ta trở về!"

"Hay là chúng ta đến Nhật Bản hoặc Hàn Quốc xem một chút?" Tiêu Hòa Nhã đề nghị.

"Đừng đi Nhật Bản, không phải mọi người đều tuyệt giao với Nhật Bản sao?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi, nhớ tới lúc trước mình xem trên bản tin thời sự, mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cũng rất có tinh thần chủ nghĩa yêu nước!

Tiêu Hòa Nhã đột nhiên rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đứa con nhà mình nói thật là hữu lý, chỉ là. . . . . ."Con trai, cổ nhân có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, con nghĩ chúng ta có nên đi trước thăm dò Nhật Bản một chút hay không?"

Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mẹ mình, đen như mực còn giống như ngọc đen chói mắt, cuối cùng không tự chủ được gật đầu một cái: "Được rồi, chúng ta đi thăm dò!"


"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã cũng gật đầu theo, "Chúng ta qua đó chơi ít ngày rồi về nhà!" Nói xong vô cùng cao hứng, đứng dậy kéo Tiêu Tiểu Bảo đi thẳng về khách sạn.

Trong phòng bán vé máy bay, Tiêu Hòa Nhã đặt Tiêu Tiểu Bảo lên trên đùi của mình, sau đó cùng nhau chờ, hình như họ tới sớm.

"Tiểu Lục, cậu ở bên này trông chừng, tôi đi báo cho lão đại!" Vẫn đi theo hai người, Tiểu Ngũ nói với Tiểu Lục bên cạnh mình.

Tiểu Lục gật đầu một cái: "Yên tâm, tôi sẽ trông chừng bọn họ!"

Bên kia Tiểu Ngũ tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Thượng Quan Ngưng

Bên kia Thượng Quan Ngưng đang họp, liếc mắt nhìn điện thoại di động đang rung, vốn không định để ý tới nhưng vừa thấy số điện thoại gọi đến nên thay đổi chủ ý, chẳng lẽ hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?

Thượng Quan Ngưng đưa tay, người đang báo cáo hạng mục công việc lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lúc này Thượng Quan Ngưng mới đưa tay bấm nút nghe.

"Tình huống bên đó thế nào?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.


"Lão đại, phu nhân và tiểu thiếu gia định quay trở về, phu nhân còn nói trở về thì tìm ngài kết hôn!" Tiểu Ngũ mĩm cười nói.

Nghe được tin này, khóe miệng Thượng Quan Ngưng cũng chậm rãi giương lên, tạo thành một nụ cười xán lạn."Ah, thật sao?"

Một vòng người vây quanh bàn hội nghị to đùng, cả đám đều trợn mắt há mồm nhìn Thượng Quan Ngưng trước mắt, không biết là ai gọi điện đến có thể khiến anh ta vui vẻ đến vậy, quả thật nhìn cực kỳ ngốc, cực kỳ khờ dại! Quá kích thích người!

"Họ trở về ngay bây giờ sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, tâm tình càng lúc càng tốt.

"A, không có, họ đi Nhật Bản trước sau đó mới trở về nước!"

"Cái gì?" Giọng nói đang buông lỏng chợt đổi giọng, Thượng Quan Ngưng đột nhiên thu hồi nụ cười: "Không được! Không thể để cho bọn họ đi Nhật Bản, các người lập tức mang hai người họ trở lại cho tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui