"A. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã lần đầu nhìn thấy trường hợp chân thật đến vậy, không khỏi hét lớn lanh lảnh. Nhưng sau đó nhìn thấy có người ngã nhào lên người mình giọng nói của cô bất giác giảm lại.
"Này, này, này. . . . . . Anh làm sao vậy? Này, anh đừng làm tôi sợ!" dien⊹dan⊹lee*qd Tiêu Hòa Nhã đẩy Tống Phúc ra khỏi người mình nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ."Sao anh ngu ngốc thế? Tại sao lại đỡ đạn giùm tôi?"
Tống Phúc mở mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã khóc nức nở, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng: “Cô nhóc, tôi còn chưa có chết ! Hãy đỡ tôi đứng lên mau chóng rời khỏi chỗ này thôi, lqdonn, nghe được tiếng súng khẳng định ngay lập tức sẽ có rất nhiều người tới đây!" Giọng nói của Tống Phúc hơi suy yếu.
Tiêu Hòa Nhã nghe vậy, lập tức lau sạch nước mắt, cố gắng đỡ Tống Phúc đứng dậy, phát súng kia vừa đúng trúng bụng của anh ta, máu tươi đang chảy ra. Bộ âu phục màu đen sớm đã bị máu tươi thấm ướt, nếu không phải mùi máu tanh nồng đậm, người khác còn tưởng rằng chỉ là bị hắt nước ướt áo mà thôi.
Tiêu Hòa Nhã cố kềm nước mắt, vất vả đỡ anh ta đi từng bước, " Bây giờ chúng ta phải đi hướng nào?" Cô không hiểu.
Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Tống Phúc một tay che bụng, một tay cầm súng hướng về phía tài xế vừa mở cửa xe, âm thanh lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Người nọ vừa nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời bị sợ đến đầu toát đầy mồ hôi, hơn nữa sau khi nhìn thấy cây súng lục kia, vội vàng lăn một vòng đi ra ngoài, "Đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . . . ."
"Cút!" Tống Phúc gằn giọng đẩy người nọ tới trước, sau đó nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã nghiêm nghị mở miệng: "Nhanh chóng lên xe!"
Tiêu Hòa Nhã ngẩn ra, vội vàng chạy qua vị trí kế bên tài xế.
"Lão đại. . . . . . Hiện tại Tiêu Hòa Nhã đang ở bên cạnh tôi, tôi đang lái một chiếc Chevrolet màu đỏ!" Tống Phúc lái xe, sắc mặt bởi vì chảy máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
"Bây giờ anh chạy qua hướng sân bay thủ đô!" Tống Duật Minh vừa lái xe vừa phân phó, anh ta mới vừa nhận được điện thoại của Đại Nhị, xác nhận Thượng Quan Ngưng đang trên máy bay tư nhân đến đây. Chỉ cần đưa Tiêu Hòa Nhã đến tận tay Thượng Quan Ngưng sẽ vạn vô nhất thất (không còn phải lo lắng nữa). Anh tin tưởng, mặc dù Mộ Linh Dược người có thể lực lớn hơn nữa cũng không đấu lại Thượng Quan Ngưng. "Đúng rồi, người của Thượng Quan Ngưng đang trên đường tiếp ứng, chỉ cần trên xe có dán biểu hiện Thanh Hoa thì đều là người của anh ta, bọn họ là người mình! Bọn họ sẽ che chở anh!"
"Hiểu!" Tống Phúc gật đầu, cố sức lái xe vội vã đi về hướng sân bay thủ đô.
"Anh. . . . . . Anh nói xem có chịu nổi không, hay là chúng ta đến bệnh viện trước đi!" Tiêu Hòa Nhã không yên tâm, dáng vẻ anh ta bây giờ không đến bệnh viện chắc chết! Chảy nhiều máu như vậy làm sao có thể chịu được?
"Không sao. . . . . . Không có chuyện gì! Tôi có thể chịu được!" Giọng nói Tống Phúc thật trầm.
Tiêu Hòa Nhã cảm thấy hoảng kinh hồn vía. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu mong cho anh ta còn sống, đừng bởi vì mình mà mất đi tánh mạng, cô trả lại không nổi! Trong khi cô nhắm mắt lại cầu nguyện, đã có mấy chiếc xe lặng yên không tiếng động nhích tới gần chiếc Chevrolet tầm thường này.
Tống Phúc trong lòng cũng phát run, có hai chiếc xe có dán biểu hiện Thanh Hoa, nhưng lại bị một xe khác hoàn toàn ngăn cản ở phía ngoài, không có cách nào đến gần một bước.
Ngay vào lúc này, một chiếc xe cố gắng tăng tốc vọt tới, sắc mặt Tống Phúc càng thêm trắng bệch, liếc mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng lựa chọn xả thân bảo vệ cô! Tay lái nhanh chóng đánh sang bên phải, sau đó “ầm” một tiếng, hai xe va chạm vào nhau!
Bên tai Tiêu Hòa Nhã nghe “ầm” một tiếng, sau đó liền mất đi ý thức, cảm thấy một loại đau đớn không thể chịu nổi từ từ gia tăng trên người của mình, cơn đau không biết từ đâu.
"Tiêu Hòa Nhã. . . . . . Tiêu Hòa Nhã. . . . . ." Giọng nói bao hàm đau xót không ngừng vang vọng ở bên tai, cái giọng nói này thật quen thuộc, thật ấm áp cực kỳ giống ánh mặt trời ngày xuân.
Tiêu Hòa Nhã chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mờ mờ gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Ngưng thế mà có chút suy sụp, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có thể khiến cho hiệu trưởng bình tĩnh như vậy biến thành bộ dáng này.
"Hiệu trưởng, dáng vẻ hiện giờ của anh nhiều nhất chỉ có thể được bảy điểm!" Tiêu Hòa Nhã vươn tay nhẹ nhàng vuốt cái cằm đẹp đẽ nhưng mọc đầy râu ria của Thượng Quan Ngưng, giọng nói mềm nhũn.
"Có thật không?" Thượng Quan Ngưng hỏi, giọng nói cũng mềm nhũn giống cô, không đề cập đến chuyện trước đó.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới phát hiện mình đang chỗ nào, đập vào mắt đều là màu trắng, cả người đều đau đớn, "Hiệu trưởng, sao em lại ở. . . . . ." Lời nói chưa dứt đã nuốt lại vào trong miệng, trước khi hôn mê một khắc hình ảnh truyền vào đầu, trong lúc bất chợt cảm thấy hơi khó thừa nhận, tay nắm thật chặt áo của Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . . Người kia như thế nào? Anh ta. . . . . ." Hai mắt Tiêu Hòa Nhã đẫm lệ sương mù, cũng không dám hỏi ra câu trong lòng kia: sống hay chết? Sau này cô làm thế nào?
"Anh ta. . . . . . Tánh mạng không bị nguy hiểm!" Thượng Quan Ngưng hơi chần chừ một chút, ôn hòa nói.
"Thật sao?" Tiêu Hòa Nhã hình như không tin tưởng lắm, lúc ấy gay cấn như vậy, nếu như anh ta quặt qua bên trái có cơ hội còn sống, tuy nhiên anh ta vì cô chuyển hướng sang bên phải."Anh ta thật không có việc gì sao? Anh dẫn em đi thăm anh ta có được không?" Tiêu Hòa Nhã nói xong, muốn đứng dậy, lại cảm giác toàn thân một hồi đau nhói.
"Đừng động!" Thượng Quan Ngưng đè cô nằm lại xuống giường, "Em cũng bị thương, chờ thân thể em khá hơn một chút rồi anh dẫn em đi thăm anh ta!" Thượng Quan Ngưng trầm giọng nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi tắm rửa một chút, chỉ được bảy điểm trong lòng anh thật khó chịu!" Thượng Quan Ngưng nói có vẻ rất chân thành.
Tiêu Hòa Nhã bị lời nói hơi ai oán của anh chọc cười, nhưng không mở mắt ra, chỉ có khóe miệng cong cong nâng lên.
Thượng Quan Ngưng hôn nhẹ lên khóe môi cô, lúc này mới nhẹ nhàng linh hoạt xoay người rời đi, vừa ra khỏi phòng bệnh ưu nhã liền biến mất, hai tay nắm thật chặt, hận hiện tại không được giết chết người phụ nữ chết tiệt kia!
"Lão đại!" Nhất, Nhị, Tam, Tứ đứng ở cửa phòng lo lắng nhìn anh, không biết tình huống bên trong như thế nào.
"Cô ấy đã tỉnh. Nhớ kỹ, chuyện đứa bé không được nhắc tới trước mặt cô ấy!" Giọng nói Thượng Quan Ngưng âm trầm.
Trong mắt bốn người cũng tràn đầy nỗi đau, trong lòng không khỏi hận chết người phụ nữ ác độc kia.
"Đại Nhất, cậu cho gọi bác sĩ mười phút nữa tới đây gặp tôi!" Thượng Quan Ngưng xoay người tiến vào phòng khác, sau đó nhanh chóng tắm sơ, thay một bộ tây trang vừa người, ngoại trừ sắc mặt vẫn không tốt như khi ở ngoài, dáng vẻ và mọi thứ khác lại khôi phục lại.
"Sau khi cô ấy tỉnh lại, phải chú ý quan trọng cái gì?" Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở trên ghế sa lon, mặt không vẻ gì nhìn vị bác sĩ cung kính đứng đối diện anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...