Tiêu Hòa Nhã ngủ mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại xe đã đứng trước cổng Sướng viên. Mà cô đã ở trong lòng Thượng Quan Ngưng.
“Ưm, đã về đến nhà rồi hả?” Tiêu Hòa Nhã dụi dụi mắt, mắt kính không biết đã để ở chỗ nào, nhìn qua nhìn lại có chút mơ hồ.
“Tỉnh rồi?” Thượng Quan Ngưng cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người trong lòng, chữ nhà trong miệng cô làm anh rất hài lòng, cuối cùng Sướng viên đã trở thành nhà của cô rồi sao?
“Dạ!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nhưng không có ý định muốn xuống, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt lại, “Hiệu trưởng, Tiểu Bảo đâu?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô cho là Tiểu Bảo biết cô về nhất định sẽ rất kích động! Sao đến bây giờ vẫn không thấy đâu?
Thượng Quan Ngưng cúi đầu nhìn Tiêu Tiểu Bảo đang im lặng đứng bên cạnh mình, thì ra Tiểu Bảo không lên tiếng là vì nhìn thấy cô đang ngủ cho nên mới không nỡ lòng mở miệng đánh thức cô, bây giờ không mở miệng cũng là muốn trêu đùa cô một chút.
“Tiêu Bảo nghe nói em trở về, sợ bị em ầm ĩ nên đã gọi điện bảo người của Thanh Hòa viên đến đón qua đó rồi, ai bảo em cứ lải nhải hoài như vậy!” Thượng Quan Ngưng vô cùng nghiêm túc nói.
“Hả?” Đáng lẽ Tiêu Hòa Nhã rất hưởng thụ làm tổ trong lòng Thượng Quan Ngưng nghe nói thế lập tức ngẩng đầu l/q/d lên, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Ngưng, “Hiệu trưởng, anh gạt em, nhất định là anh đã lừa gạt Tiểu Bảo rồi, nếu không thì sao Tiểu bảo có thể biết em đã trở về còn không muốn gặp em, Hiệu trưởng...”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, Thượng Quan Ngưng cười càng xinh đẹp, ánh mặt trời ôn hòa đầu thu cũng không mê người như nụ cười của anh! Khiến Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng.
“Hiệu trưởng... Hiệu trưởng...” Tiêu Hòa Nhã không ngừng gọi.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng mới đặt cô xuống, sau đó nghênh đón cô chính là cánh tay đáng giang rộng của Tiêu Tiểu Bảo, “Mẹ, ôm ôm!”
Tiêu Hòa Nhã cười, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, “Mẹ biết Tiểu Bảo sẽ không bao giờ không cần mẹ!” Sau đó, ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm cậu vào trong ngực mình, “Bảo, mẹ có thể ôm con rồi!”
“Bảo cũng vậy! Có thể ôm mẹ rồi!” Tiêu Tiểu Bảo làm tổ trong lòng cô hiếm khi thấy nũng nịu nói.
Thượng Quan Ngưng mỉm cười nhìn một màn này, bây giờ hai người này chiếm hết tám mươi phần trăm trong trái tim anh. “Được rồi được rồi, đừng dính nhau nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi!”
“Ôi chao, này, Đại Nhị, không tệ nha, chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Đại Nhất ôm lấy bả vai Đại Nhị vô cùng khâm phục hỏi.
“Ha ha ha...” Đại Nhị cười thật là xinh đẹp, sau đó trong nháy mắt cất kỹ rồi xoay người vào nhà, ý tứ chính là xem một chút thì được, việc gì phải nói cho cậu biết chứ!
Đại Tam bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp xoay người vào nhà, ngốc nghếch thật đúng là không hay ho! Một chút tâm tư này của Đại Nhị cậu nhìn còn không hiểu?
Đại Tứ rất là hiền lành vỗ vỗ bả vai Đại Nhất, “Cậu cũng không nhìn xem đây là loại xe gì? Điều tra một chút chẳng phải sẽ biết của ai liền hay sao?”
Đại Nhất giật mình, loại xe này thật đúng là không phải ai có tiền cũng đều có thể mua được.
“Mau vào ăn cơm, còn muốn tôi mời các cậu có phải không?” Trước cửa nhà ăn, Thượng Quan Ngưng vòng tay trước ngực khó chịu nhìn bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ lững thững đến chậm. Lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Tất cả bốn người đều sửng sốt, “Ngài ăn cơm rống gì chứ?” Tuy trong lòng có thắc mắc như vậy, nhưng bốn người bọn họ là ai chứ, ở bên cạnh anh lăn lộn lâu như vậy, tính cách của anh như thế nào bọn họ còn không biết sao? Nói ra miệng nhất định sẽ không có kết quả tốt, chắc chắn có thể bị anh chơi đùa đến chết!
“Có phải bốn người các cậu...” Thượng Quan Ngưng âm trầm mở miệng, còn chưa uy hiếp xong, đã bị Tiêu Hòa Nhã thò đầu ra đánh gãy.
“Hiệu trưởng, từ từ nói, rống lên như vậy làm gì chứ!” Tiêu Hòa Nhà nói anh xong, lúc này mới cười hì hì nhìn bốn người bọn họ: “Bốn sư huynh, mau vào đây ăn cơm đi! Sau này, chúng ta đều là người một nhà nên hãy ăn cùng nhau, nếu không sẽ rất phiền phức đúng không?”
Tiêu Hòa Nhã nói xong, bốn người khác đều sửng sốt, nhìn sắc mặt lão đại vẫn bình thường, lúc này mới tin tưởng lời nói của hai người không phải là đùa, chỉ là...Vì sao để bọn họ ăn cơm chung chứ, như vậy bọn họ có thể ăn cơm ở Sướng viên sao?
Tiêu Hòa Nhã nhìn bọn giống cọc gỗ, đành phải đích thân mình chuẩn bị kéo bọn họ vào, Thượng Quan Ngưng lành lùng liếc bọn họ một cái, ý tứ này rất rõ ràng, chỉ cần để Tiêu Hòa Nhã đụng tới các cậu một chút các cậu liền xong đời!
Bốn người bọn họ thừa thông minh nha, khi Tiêu Hòa Nhã đang đi tới bọn họ đã nhanh chóng vọt vào nhà ăn rồi, d;đ'l/q]d trên chiếc bàn to như vậy đã bày xong đồ ăn cho bảy người. Bốn người nhanh chóng nhanh chóng tìm được vị trí của bản thân liền đợi Thượng Quan Ngưng ra hiệu ngồi vào.
“Các anh ngồi đi, đều là người trong nhà đừng gò bó như vậy chứ!” Tiêu Hòa Nhã cười hì hì ngồi xuống.
Vốn tưởng cho rằng bữa cơm này sẽ rất câu nệ, nhưng bởi vì có Tiêu Hòa Nhã ở đây nên đã trở nên rất vui vẻ. Trong lòng Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, cảm thấy như vậy tốt hơn nhiều. Giống như thật sự là người một nhà.
Lễ Quốc khách cộng thêm Trung thu, tổng cộng có tám ngày nghỉ, ở Sướng viên ngây người một ngày, nghỉ ngơi một buổi tối, Thượng Quan Ngưng liền dẫn cô và Tiêu Tiểu Bảo về Thanh Hoa viên. Ba anh em nhà họ Tiêu và cả Tiêu Vô Hiền dĩ nhiên đều ở nhà. Bọn họ đã sớm coi Thượng Quan Ngưng như người một nhà, dĩ nhiên không bao gồm cả Tiêu Hòa Nhã.
“Hiệu trưởng, ngày mai là tết Trung thu, có phải anh nên về biệt thự nhà họ Hạ không?” Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã khoác cánh tay Thượng Quan Ngưng vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Hai người đều ăn mặc thanh nhàn, trên người Tiêu Hòa Nhã mặc một chiếc áo lông trùm đầu, bên dưới mặc quần và giầy thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn gọn gàng sảng khoái.
Thượng Quan Ngưng cũng mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy rằng không tao nhã như thường ngày mang giầy Tây, nhưng cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, so với những hot boy trong trường học của cô thì đẹp trai hơn nhiều! Nghĩ đến đây Tiêu Hòa Nhã vừa có chút cảm thán lại có chút tự hào.
“Các em cũng đi đến biệt thự nhà họ Hạ sao?” Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay thời tiết rất tốt, mà anh lại khó có được tâm trạng, cô muốn cùng đi dạo với cô anh liền đồng ý!
“Em không đi đâu, em phải ở Thanh Hòa viên!” Tiêu Hòa Nhã vô cùng nghiêm túc nói ra, “Mấy anh đều nói được!”
“Tôi cũng ở Thanh Hòa viên!” Thượng Quan Ngưng nói như lẽ thường. Trái tim của anh dĩ nhiên phải nghe theo quyết định của tám mươi phần trăm chứ.
“Vì...” Vừa định hỏi vì sao, sau khi nhìn thấy ánh mắt của hiệu trường nhà mình liền ngoan ngoãn tiêu tan. “Hiệu trưởng, chúng ta đi dạo phố tiếp đi!” Tuy rằng đôi khi có chút chậm chạp, nhưng khi đề cập đến cái mạng nhỏ này cô vẫn rất khôn khéo.
“Đi thôi!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, anh không hiểu phố thì có cái gì tốt mà đi dạo, thiếu gì đó mua gì đó, cần gì phải đi lung tung khắp nơi như vậy chứ. Anh nghĩ là như vậy, nhưng l/d[d cô lại không nghĩ như thế, nhất là nhìn thấy những đồ trang sức trong cửa hàng, lại càng không ngừng chạy vào bên trong. Nhìn hoài mà chẳng thấy cô muốn mua cái gì, như vậy có gì tốt mà đi dạo?
“Hiệu trưởng, anh đừng tùy ý nhìn lung tung, đừng quyến rũ người ta khắp nơi!” Khi Tiêu Hòa Nhã xem dây chuyền, lựa lúc không có ai chú ý liền nói nhỏ với Thượng Quan Ngưng đang đứng bên cạnh.
“Em nói cái gì?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, rất là nguy hiểm hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...