"Stop!" Tống Duật Minh la lên, Tiêu Tiểu Bảo đi tới, lúc này anh ta mới bắt đầu ngồi dậy đem Tiểu Bảo ôm để trên đùi của mình, rồi mới nhìn về phía Thượng Quan Ngưng: "Mấy người kia của anh đều là nghiêm chỉnh huấn luyện, tôi bỏ ra tiền mời đều là những người có thể so được với anh sao? Mà những người đó có đưa cho lão tử, lão tử cũng không thèm!"
"Anh như vậy, chẳng trách Cố Ngộ Bắc nhìn thấy anh thì bỏ chạy, lười như anh còn không tìm người giúp việc, sau này muốn cô ấy về giúp anh giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh, không cần nghĩ cũng biết cô ấy sẽ không muốn làm!" Thượng Quan Ngưng ngồi xuống đối diện với anh ta rất là không khách khí châm chọc.
"Ai nói!" Vừa nhắc tới Cố Ngộ Bắc, người vốn rất là buông tuồng trong lúc bất chợt liền thay đổi, Tống Duật Minh hết sức nghiêm túc mở miệng nói: "Nếu cô ấy đồng ý kết hôn, tôi nhất định sẽ lo hết thảy mọi việc thật chu toàn, tuyệt đối sẽ không để cô ấy mệt mỏi!"
Thượng Quan Ngưng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc Cố Ngộ Bắc trêu chọc anh ta thế nào mà có thể làm cho anh ta cam tâm tình nguyện như vậy? "Anh thích cô gái kia ở điểm nào?"
"Điểm nào cũng thích!" Nhắc tới Cố Ngộ Bắc, Tống Duật Minh liền trở thành một kẻ ngốc khờ dại, bộ dáng cười hì hì này tuyệt đối còn ngốc hơn so với Thượng Quan Ngưng khi mặc đồng phục ngủ gia đình, Tống Duật Minh nói tiếp "Rõ ràng là cô gái chanh chua lại muốn giả dạng làm đại gia khuê tú(ý như gái nhà lành), rõ ràng tính tình tinh nghịch tựa con trai mà phải giả vờ kiều diễm xinh đẹp nhu mì như nước, rõ ràng tức giận muốn chết mà hàng ngày có thể cười như hoa như ngọc, anh nói xem cô gái này có đáng yêu hay không?"
Anh ta chính là một kẻ điên, tự ngược đãi mình! Thượng Quan Ngưng ở trong lòng thầm phỉ nhổ, nếu theo như anh ta nói, thì cô gái Cố Ngộ Bắc kia thật đúng là một người làm cho người ta nhức đầu. Mệt cho anh ta mình thua thiệt mà còn tưởng là ưu điểm để ở trong lòng. Cũng thật là làm khó anh ta rồi.
"Tôi giúp anh chú ý đến Cố Ngộ Bắc, anh chú ý Tiêu Hòa Nhã giúp tôi!" Thượng Quan Ngưng cũng không vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề.
"Vì sao tôi phải chiếu cố Tiêu Hòa Nhã?" Tống Duật Minh rất là khôn khéo nói, "Đừng cho là tôi không biết anh đắc tội người nào, nhà họ Mộ cũng là đối thủ một mất một còn với nhà họ Tống chúng tôi, anh khiến tôi vì cô gái của anh mà đối đầu với nhà họ Mộ sao?"
"Vậy anh cho là thế nào?" Thượng Quan Ngưng khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng bình chân như vại, hình như tuyệt không sợ anh ta không đồng ý.
"Chủ yếu là điều kiện của anh thật không có tính hấp dẫn, Tiểu Bắc nhà tôi ngoan cực kì, không cần anh phải chăm sóc cô ấy cũng vẫn tốt, đúng không? Đổi lại điều kiện khác nghe một chút!" Gương mặt Tống Duật Minh ra vẻ gian thương, vẻ mặt tươi cười nói.
"Anh cảm thấy không có tính hấp dẫn cũng được, dáng dấp Tiểu Bắc quả thật không tệ, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với bí thư trưởng một chút có phải hay không nên tìm cho Tiểu Bắc một vị hôn phu, dù sao với tôi cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi, anh nói xem được hay không hả?" Thượng Quan Ngưng rất là thoải mái hỏi. Nét mặt nhìn anh ta như đang xem kịch vui.
Tống Duật Minh nét mặt thay đổi, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ không chút để ý kia, "Aizz, aizz, aizz. . . . . . Xem như anh lợi hại! Không phải chỉ là một Mộ Linh Dược sao, chẳng lẽ gia tộc họ Tống chúng tôi to như vậy còn sợ cô ta sao! Anh cứ yên tâm, ở thủ đô này không người nào có thể động đến cô gái của anh một cọng lông!" Tống Duật Minh nói nghiêm túc, thật ra thì chỉ cần Thượng Quan Ngưng mở miệng, anh ta cũng sẽ không cự tuyệt, ngoài việc lợi ích quan hệ cùng nhà họ Hạ, Thượng Quan Ngưng còn là bạn thân của anh ta, khó tìm được bạn thân, nên chỉ cần là chuyện của Thượng Quan Ngưng, anh ta sao có thể từ chối.
Thượng Quan Ngưng cười, tiêu sái đứng dậy: "Bảo, chúng ta đi ăn cơm tối đi!" Thượng Quan Ngưng nói với Tiêu Tiểu Bảo, sau đó với tay ra chờ cậu bé.
Tiêu Tiểu Bảo từ trên đùi Tống Duật Minh tuột xuống, đi từ từ về phía ba mình, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé tới.
Hai cha con tay trong tay khi đi tới cửa thì ngừng lại, Thượng Quan Ngưng quay đầu lại nhìn về phía Tống Duật Minh, một thoáng mỉm cười mê người nói: "Tống Duật Minh, đúng rồi, quên nói với anh, tối nay anh mời cơm khách, Hàaa...!"
"Thượng Quan Ngưng, chuyện mời cơm khách là tôi làm chủ hay anh làm chủ? Tại sao anh nói tôi mời cơm khách thì tôi phải mời, tôi không xin mời!" Tống Duật Minh bốc hỏa, ngồi dậy hướng về phía bên cửa Thượng Quan Ngưng đứng rống to.
"Bớt giận bớt giận, không phải là mời khách ăn một bữa cơm sao? Có cần phải nổi giận đùng đùng thế không? Người không biết còn tưởng rằng chỉ vì ít tiền cơm mà anh nổi giận như vậy, có nghỉ đến mặt mũi mình không?" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, nụ cười trên mặt sâu hơn.
Tống Duật Minh chỉ cảm thấy người này từ trẻ chính là khắc tinh của mình, nhớ đến tác phong nhanh nhẹn hào hoa công tử của anh, không hiểu sao lại đụng phải một người như vậy, còn là một người đàn ông nữa chú, nhớ ngày đó cũng là bởi vì thấy sắc nên nảy ý đùa giỡn tên nhóc này, từ đó cuộc sống liền Ám Vô Thiên Nhật (tối tăm mịt mờ) trong nước sôi lửa bỏng, lúc ấy làm sao lại không nhìn ra người này là đàn ông, choáng nha, không chỉ đơn giản là đàn ông mà còn là một người đàn ông anh ta không chọc nổi! Một nước cờ sai thua cả ván cờ!
Thượng Quan Ngưng cũng không nói cho Tiêu Hòa Nhã chuyện gì, bởi vì chuyện cũng không nhất định sẽ xảy ra, cần gì để cho cô phiền não quá sớm, hơn nữa có Tống Duật Minh ở một bên chăm sóc, chắc là nhà họ Mộ cũng không tạo nổi bao nhiêu sóng gió, vô luận như thế nào, bọn họ cũng phải cố kỵ thế lực nhà họ Hạ một chút.
Bốn người một bàn trong phòng ăn sang trọng, Tiêu Hòa Nhã rất tò mò hỏi Tống Duật Minh làm sao quen biết Cố Ngộ Bắc, sao lại thích cô ấy!
Tống Duật Minh chỉ cười không nói. Có vài người coi như có đứng lắc lư trước mắt mình cũng không nhất định sẽ để ý, mà có vài người coi như chỉ là gặp thoáng qua mình cũng không nhịn được mà động lòng. Cố Ngộ Bắc chính là cái người mà anh ta gặp thoáng qua, nhưng anh ta không muốn cả đời này chỉ gặp thoáng qua cô. Cho nên anh mới thổ lộ theo đuổi lại khiến cô gái kia bị dọa sợ tới mức càng trốn càng xa.
"Tống đại ca, thật ra thì, Tiểu Bắc cũng không phải hoàn toàn không thích anh, bởi vì từ trung học đệ nhất cấp lên, khi Tiểu Bắc tỏ tình với mấy người bạn nam, nhưng kết quả chỉ có một, đó chính là bị đánh vô cùng thê thảm! Anh là người thứ nhất khiến cho cô ấy chạy trối chết, cho nên anh không phải không có cơ hội, nói không chừng là cơ hội thật lớn đấy!" Tiêu Hòa Nhã cười hì hì nói xong, đột nhiên phát hiện cô và hai người bạn của cô thật trái ngược, Tiểu Bắc là một người tương đối thoải mái, mà cô và Ôn Tiểu Noãn đều không can đảm nói thích người trong lòng. Cô và Thượng Quan Ngưng, luôn cảm thấy giữa hai người khác nhau một trời một vực, luôn cảm thấy mình thật không xứng với anh, còn Ôn Tiểu Noãn với anh cả của mình, rõ ràng Tiểu Noãn là thiên kim của thị trưởng, rõ ràng cái gì cũng tốt nhất, tuy nhiên khi cô ấy ở trước mặt anh trai mình lại chần chừ không có tự tin. Tình yêu, thật là một thứ khiến cho người ta không biết phải ứng phó như thế nào, rất đả thương người! Bây giờ cũng chỉ có thể chúc phúc Tiểu Bắc, mau sớm phát hiện tâm của mình sau đó thì hạnh phúc cả đời.
"Thật sao, thật sao?" Tống Duật Minh đường đường là đại thiếu gia bây giờ lại cười như một đứa bé."Nhìn dáng dấp tôi vẫn còn có hy vọng à?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã cũng cười gật đầu.
"Mẹ, mẹ phải cố gắng học tập thật tốt nhất, chờ khi mẹ được nghỉ con sẽ tới thăm !" Tiêu Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nói.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó chào giống như học sinh tiểu học mở miệng nói: "Tôi nhất định học tập càng ngày càng tốt hơn."
"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo cười, những người khác cũng cười theo.
"Mau ăn đi!" Thượng Quan Ngưng gắp vào trong chén cô rất nhiều món ăn, lành lạnh mở miệng nói.
Bốn người cười cười nói nói, một bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...