Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

"Thị trưởng nói như
vậy! Đóng cửa tất cả các tòa soạn đăng tin về Thị trưởng tiểu thư, còn
có những bức hình bị chụp, cũng không được đăng lên báo!" Thư ký vô cùng tận tụy với công việc nói.

Bộ trưởng phất phất tay, "Nhất định
là có người gọi điện thoại cho Thị trưởng đúng không?" Bộ trưởng không
chịu được phất phất tay, "Cậu trở về trước đi, có gì thì báo cho tôi!"

"Vâng, Bộ trưởng gặp lại sau!" Thư ký cung kính khom người lúc này mới cung kính đi ra khỏi phòng làm việc của Bộ trưởng.

"Bộ trưởng, ông cũng đừng nghe Thị trưởng! Những bức hình mới được gửi đi,
nhất định chúng ta đã có thể châm lửa, đến lúc đó ông nhất định có thể
tiếp tục châm lửa!" Vương Nhân từ góc cửa đi vào. Luôn miệng khuyên nhủ.

Bộ trưởng trầm mặc, suy nghĩ mức độ khả thi của chuyện này, tin tức này
nếu bị truyền ra ngoài tuyệt đối sẽ bị mang ra thảo luận, chẳng qua cô
cũng do dự, dù sao đối phương cũng là Thiên kim tiểu thư của Thị trưởng
thành phố, trừ khi ở giữa, nếu không bị thị trưởng trả thù thì không
phải chuyện dân thường như bọn họ có thể chịu đựng được!

"Bộ
trưởng, ông nghĩ xem nếu chúng ta đưa chuyện như vậy ra ngoài ánh sáng,
nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, mọi người sẽ nghĩ sao? Thị trưởng chắc chắn không ngu xuẩn đến mức dám đụng đến chúng ta! Nói không chừng còn
phải phát thưởng cho chúng ta!" Vương Nhân cười gian nói nói.

Bộ
trưởng nghe lời của anh sau đó cũng nhẹ nhàng bật cười, cách ăn mặc gọn
gàng, Bộ trưởng ngẩng đầu dùng ánh mắt thích thú liếc Vương Nhân một
cái, "Tại sao trước kia không thấy cậu có khả năng như vậy? Xem ra, tiền đồ của cậu rất sáng lạng!"

"Cám ơn Bộ trưởng đề bạt!" Vương Nhân vội vàng gật đầu cúi người.

Hai người bèn nhìn nhau cười vì thành tựu ngày mai mà cao hứng đi ăn mừng,
lại không biết ngày mai sẽ là những ngày cuối cùng của bọn họ.


Tiêu Hòa Nhã bị đuổi về nhà đã sớm tắm rửa rồi bò lên giường đi ngủ, hi vọng nhờ vào đó sẽ trốn được vận xui bị phạt, cả người ở trong chăn lăn qua
lộn lại, cuối cùng vẫn không yên tâm.

"Không được!" Tiêu Hòa Nhã
kích động ngồi dậy, cái bộ dạng này cũng không được, nếu như lúc hiệu
trưởng trở lại cơn giận vẫn chưa biến mất, có thể trực tiếp xốc chăn của cô kéo cô đứng lên mà dạy dỗ hay không? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là tự
động nhận tội sẽ tốt hơn, Đảng và Quốc gia đều đã nói, thẳng thắn được
khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị. Cô vẫn nên tự thú thì tốt hơn. Sau đó vô cùng buồn bã bò dậy, khoác một cái áo khoác rồi đi xuống lầu dưới.

Đại Nhị mới từ trong phòng bếp rót ly nước đi ra, liền nhìn thấy gương mặt
Sầu Vân Thảm Đạm(buồn chán ảm đạm) của Tiêu Hòa Nhã, "Chị dâu, tại sao
trễ như vậy rồi chị còn chưa đi ngủ?"

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, ngồi xuống ghế sofa, tiện tay tắt ti vi, lúc này mới lên tiếng nói: "Không có gì!"

"Vậy tại sao không ngủ được?" Đại Nhị ngồi xuống trên chiếc ghế sofa ở bên
cạnh cô, vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm màn hình TV đã tối đen trên tường,
chẳng lẽ không đi ngủ vì muốn xuống tắt ti vi, tại vì anh ở dưới lầu mở
ti vi ầm ĩ làm cô không ngủ được sao? Nhưng mà không phải căn phòng này
cách âm rất tốt sao?

"Ngủ không được!" Tiêu Hòa Nhã nhỏ giọng nói, "Nhị Sư Huynh, anh nói xem có phải lần này em lại gây họa nữa rồi đúng không?"

Mặc dù đã quen bị gọi là Nhị Sư Huynh, nhưng mà anh vẫn không tự chủ được
liên tưởng đến bốn cái tên nào đó, nhìn vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng, vấn
đề nhỏ này tự nhiên bị ném ra sau đầu. Ho khan một cái hắng giọng, lúc
này mới bắt đầu khuyên nhủ: "Cô bé này, em phải tin tưởng lão đại của
chúng ta là vô địch thiên hạ, loại chuyện nhỏ này lão đại chỉ cần nói
một câu là có thể giải quyết, cho nên yên tâm đi ngủ đi, không cần lo
lắng!"

"Ý của anh là khi hiệu trưởng về sẽ không mắng em?" Tiêu
Hòa Nhã vẫn không tin tưởng hỏi. Tính tình Hiệu trưởng rất thối, không
mắng chửi người khác mới là lạ chứ!


Đại Nhị trầm ngâm một chút, "Cái này quả thật không được tốt lắm!"

Gương mặt Tiêu Hòa Nhã tỏ vẻ hiểu tất cả, cho dù cô chỉ gây ra chuyện nhỏ như hạt vừng, nói không chừng anh sẽ phát hỏa lớn như quả dưa hấu. Người
này luôn lòng lang dạ sói như vậy! Không không không. . . . Amen, không
phải lòng lang dạ sói, phải nói là. . . . . Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn
trùm đèn pha lê xinh đẹp, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra một từ
ngữ chính xác. Làm sao cô lại thi đậu vào trường đại học tốt nhất vậy?
Hiện tại chính mình cũng có chút hoài nghi.

Đại Nhị cũng không
nói gì, thật ra lão đại là người như thế nào anh còn không biết sao? Dù
gì cũng đi theo lão đại vài chục năm rồi, không sai biệt lắm cũng coi
như là cùng nhau lớn lên rồi, lúc trước lão đại tức giận quả quyết sẽ
không rống giận gì gì đó, nhiều nhất mặt không chút biểu cảm còn cả
người tản ra sự tàn độc làm cho người khác nhìn mà khiếp sợ, đâu cần
phải lãng phí miệng lưỡi đối với người khác. Dĩ nhiên Tiêu Hòa Nhã hoàn
toàn là ngoại lệ, lần gặp gỡ ở học viện Nam Cực cũng là một ngoại lệ,
chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiêu Hòa Nhã, phản ứng của lão đại nhà
anh vĩnh viễn đều không phải là thói quen phản ứng trước kia."Cô bé,
không phải lão đại chúng tôi vô cùng yêu thương em sao?"

"Thôi
đi!" Tiêu Hòa Nhã tuyệt không tin, "Anh phải nói là anh ấy hận em chết
đi được em ngược lại mới có thể hiểu được, yêu thương em? Anh kể chuyện
cười cũng phải biết lựa thời điểm nha!"

"Tại sao em không tin?"
Đại Nhị kỳ quái hỏi, biểu hiện của lão đại rõ ràng như vậy, không phải
là đang nói chỗ đặc biệt với Tiêu Hòa Nhã sao? Nếu như lão đại không
thích cô, coi như cô sinh con của anh ấy thì thế nào? Trực tiếp mang đứa bé về bên cạnh mình, cho ít tiền đuổi cô đi là được. Tại sao lại để cho cô ở lại đây, nơi riêng tư của anh ấy? Cô bé này ngu ngốc đến vậy sao?


Tiêu Hòa Nhã cười khổ, nhưng cũng không muốn tìm lý do, trong lòng của cô,
vĩnh viễn đều nhớ câu nói kia, Tiêu Hòa Nhã, cô không phải là kiểu phụ
nữ tôi thích, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích cô! Những lời này rất
tổn thương người! Còn đau hơn lúc cắt thức ăn không cẩn thận cắt vào
ngón tay. Cô là một người tệ như vậy, làm sao hiệu trưởng lại thích
được?

"Này này này. . . . . . Cô bé, em đừng khóc!" (Đoạn này cả Raw và Converter đều bị mất, mọi người thông cảm)

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, có chút khó hiểu sờ sờ mặt, thì ra thật sự bất tri
bất giác rớt lệ, "Thật xin lỗi, Nhị Sư Huynh, em cũng không biết. . . . . ." Cô cũng không biết mình sẽ khóc, không biết vì sao lại khóc. Có lúc
cảm thấy mình quá ích kỷ, vì ham muốn cá nhân của mình mà lợi dụng con
trai của của mình, người như cô có phải hay không vô cùng. . . . . .

Lúc này cửa bị mở ra, Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo dẫn đầu đi vào.
Đầu tiên liền nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã ngồi ở trên ghế sofa đôi mắt đẫm
lệ, không nói hai lời liền trừng mắt nhìn Đại Nhị ngồi ở một bên đang
giả bộ vô tội.

Sau lưng Thượng Quan Ngưng, Nhất – Tam – Tứ theo
sát phía sau đi vào. Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Tiểu Bảo trong ngực đã
ngủ thiếp đi vào trong tay Đại Tứ ở sau lưng, tùy anh đưa Tiểu Bảo trở
về phòng ngủ, lúc này đôi mắt mới nhìn hai người thấp thỏm không yên
ngồi ở trong phòng khách.

"Lão đại!"

"Hiệu trưởng!"

Tiêu Hòa Nhã và Đại Nhị hai người rất ăn ý mở miệng, ngay sau đó lại cúi đầu giống như bộ dạng đứa bé phạm sai lầm.

"Em. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ vào Tiêu Hòa Nhã, mở miệng nói.

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nhìn tay anh chỉ vào mình, hận không được há mồm cắn rơi xuống!"Xin Hiệu trưởng phân phó!" Cuối cùng người ở dưới mái hiên
không thể không cúi đầu.

"Em lên trên lầu chờ anh trong phòng làm việc của anh!" Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm phân phó.

"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó cô đạp đôi dép lê nhỏ xuống ngoan ngoãn từ từ đi về phía phòng làm việc của ai đó trên lầu.


"Ha ha ha, lão đại, còn em? Có phải có thể đi về hay không?" Đại Nhị lấy
lòng cười, không ngừng nháy mắt cầu cứu Đại Nhất Đại Tam đứng ở bên
cạnh, nhưng hai người nào đó hoàn toàn là người mê xem hát, có trò hay
không xem thì thôi chứ tại sao phải đi giúp người khác, hoàn toàn không
nhận được tín hiệu cầu cứu của anh.

Đại Nhị khóc không ra nước
mắt cuối cùng không thể làm gì khác hơn là làm bộ đáng thương nhìn chằm
chằm lão đại của mình, "Lão đại, cái gì tôi cũng không làm! Thật!"

"Bản kiểm điểm một vạn chữ!" Lúc Thượng Quan Ngưng quay người đi lên lầu,
mặt không biểu cảm nói: "Sáng sớm ngày mai nộp!" Sau đó thản nhiên lên
lầu.

Dưới lầu, Đại Nhị khóc! Hu hu hu. . . . . . Tại sao số mạng
của tôi lại khổ như vậy! Ông trời, người cũng quá độc ác đi? Một vạn
chữ, sáng sớm ngày mai nộp? Bây giờ cũng mấy giờ rồi? Tôi muốn khóc quá!

"Nhị, bớt đau buồn đi!" Đại Tam đi tới, rất có tình nghĩa anh em vỗ vỗ bờ vai của anh, dịu dàng an ủi.

Lúc này Đại Nhất cũng nện bước nhỏ hấp ta hấp tấp chạy tới, "Anh Nhị, không phải chỉ là bản kiểm điểm một vạn chữ thôi sao? Nhiều năm như vậy chúng ta viết kiểm điểm không nhiều sao? Nếu không, anh trực tiếp lấy bản
kiểm điểm trước kia sửa một chút không phải xong rồi sao? Em cũng có giữ lại đấy!" Đại Nhất tốt bụng đề ra biện pháp.

Sau đó Đại Nhị một
cước đạp tới, trực tiếp đạp bay Đại Nhất, "Cậu có giữ lại? Lão đại càng
rõ ràng hơn cậu. Giống nhau như đúc? Cậu cho rằng lão đại thông minh như cậu à? Coi như cậu có sửa lại thì lão đại có thể không nhìn ra sao? Cái này là cậu giúp tôi sao? Cái biện pháp cùi bắp!" Đại Nhị phỉ nhổ, sau
đó đứng dậy chạy về phía căn phòng thứ hai bên trái. Hiện tại biện pháp
tốt nhất chính là vội vàng thừa dịp trời chưa sáng nhanh chóng viết
xong!

"Tốt lắm trở về phòng của mình, chuẩn bị ngủ!" Đại Tứ xuống lầu, vẫy tay hù dọa ra lệnh. Nơi này vì bốn người bọn họ cũng chuẩn bị
vài phòng. Đại Nhất Đại Nhị ở lầu một, Đại Tam Đại Tứ ở lầu ba. Sẽ có
thể bảo vệ lão đại của bọn họ tốt hơn. Trước kia không thường ở lại chỗ
này, nhưng mà nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn đến nơi này như cũ, lão đại tự nhiên
sẽ thường ở lại chỗ này.

"Dạ!" Hai người khác cũng vội vàng đi về phòng của mình. Đại Tứ liếc về phía phòng làm việc ở trên lầu, lắc đầu
cười cười, cũng cất bước đi lên lầu ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận