Chương có nội dung bằng hình ảnh
____________
Vỏn vẹn mấy tiếng ngắn ngủi Quý Ngạn đã nôn tận năm lần, cậu nôn hết cả đồ ăn ăn hồi trưa ra, đến lần cuối thậm chí còn có thể nhìn thấy một lượng nhỏ dịch mật.
Cũng may nhà vệ sinh ở khoang hạng nhất rất rộng, nôn xong có thể nằm nghỉ ngơi trên ghế sopha để chuẩn bị cho lần nôn mửa tiếp theo.
Quý Ngạn ngồi dậy nhận cuộc điện thoại từ xe công vụ với khuôn mặt phờ phạc tái mét, Bạch Doãn Châu rất lo lắng cho tình trạng của cậu, anh hỏi cậu có muốn đến bệnh viện khám không, Quý Ngạn uể oải trả lời rằng đợi chốc nữa sẽ ổn thôi không cần phải phiền phức như vậy.
Thật ra Bạch Doãn Châu muốn nói là cậu cứ như vậy sẽ làm công việc bị trì hoãn, nhưng nghĩ đến Quý Ngạn chỉ là một thực tập sinh không có kinh nghiệm làm việc lại thôi không nói gì nữa, vả lại sếp Lan điều cậu đến bên cạnh hắn là có mục đích.
Có lẽ lúc ở trên máy bay đã nôn quá kinh hồn nên sau khi lên xe Quý Ngạn vẫn cứ tựa mặt lên cửa sổ xe, khuôn mặt nhuốm màu trắng bệnh tật.
Lan Dực nhìn về phía cậu trai đang núp trong góc, chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại trong túi âu phục bỗng nhiên rung lên, hắn hơi nhíu mày lại khi nhìn thấy thông tin người gọi hiển thị trên màn hình.
Điện thoại vừa được kết nối, một giọng nói lập tức phát ra từ điện thoại: “Sao cháu không nói tiếng nào đã chạy đi Hồng Kông vậy hả Caleb! Sao cháu không mang cậu theo?!”
Lan Dực bóp trán, bất lực nói: “Cháu đi công tác chứ không phải đi du lịch.”
Evillis không chịu buông tha: “There’s nothing more explain!”
Lan Dực đanh mặt lại, đáp: “Okay, bye.”
“Đợi chút đã!” Evillis cuống cuồng nói: “Cậu biết sai rồi đừng giận mà. Khi nào mọi người về?”
“Chưa rõ.”
“Ngày mai thiết kế mới của COLE sẽ ra lò, để em đây đích thân đưa cho sếp xem nha?”
Lan Dực ngước mắt nhìn Bach Doãn Châu ngồi ghế trước, khẽ thở dài: “Tùy cậu.”
Evillis vui vẻ cười phá lên: “Vậy được rồi, tối mai cậu đến, cháu nhớ phải trông coi Tiểu Bạch đó. Nếu có tiệc rượu chắc chắn không được để em ấy uống quá nhiều và không được để mấy thằng đàn ông không quen biết nào đến gần em ấy, cả phụ nữ cũng không được!”
Lan Dực cứ phải nhức đầu không ngớt với ông cậu trẻ này.
Ông ngoại có vài công ty nhưng Evillis không muốn tiếp quản bất kỳ cái nào, lần này nếu không theo Bạch Doãn Châu về nước có lẽ cậu trẻ của hắn cũng chẳng đến Tô Châu, càng không đồng ý giữ chức giám đốc thiết kế của tập đoàn Tư Thụy Lý.
“Được, cháu biết rồi.” Lan Dực cúp điện thoại, nhìn Quý Ngạn co người lại thành một cục tròn vo, khuôn mặt so với trước đó nom có vẻ trắng bệch hơn chút, hắn lại thấy nhức nhức cái đầu: “Cậu có ổn không Quý Ngạn?”
—Sức khỏe thể chất tệ như này sao đi nằm vùng được?
Cả hai trợ lý người nào hắn cũng phải để tâm lo lắng, rốt cuộc ai mới là cấp trên vậy?
Quý Ngạn khốn khổ gật đầu: “Tôi ổn mà, cảm ơn sếp Lan.”
Lúc ba người đặt chân đến khách sạn Rosewood trời đã nhá nhem tối. Sau khi giải quyết xong thủ tục nhận phòng, Lan Dực và Bạch Doãn Châu đi dùng bữa tối ở phòng ăn của khách sạn, còn Quý Ngạn đã kiệt sức vì say máy bay, tạm thời không muốn ăn gì nên cậu về phòng đi ngủ.
Màn đêm buông xuống, cảng Victoria phồn hoa tráng lệ, rực rỡ chói lòa. Trong ánh đèn trùng điệp như ẩn náu biết bao điều huyền bí, mang đến nét lãng mạn mơ mộng cho đô thị quốc tế này.
Vì chuyện xuất khẩu hàng hóa nên Lan Dực không dây dưa kéo dài dù chỉ một phút, sau khi ăn cơm tối xong hắn bắt đầu xem các văn bản liên quan được đưa đến tay.
Trong phòng, ánh đèn êm dịu khác một trời một vực với khuôn mặt nghiêm nghị của hắn–
Tất cả hàng xuất khẩu đều bình thường, duy chỉ có giám đốc Lâm phụ trách xuất khẩu hàng hóa là có vấn đề, lúc đi qua cổng kiểm tra an ninh chó nghiệp vụ đánh hơi ma túy đột nhiên nhào tới chỗ ông ta, chuyện đó ngay lập tức dẫn tới sự cảnh giác từ mọi người, kết quả kiểm tra nước tiểu sau đó cũng xác nhận giám đốc Lâm thật sự có vấn đề.
Giám đốc Lâm là nhân viên lão làng ở tập đoàn Tư Thụy Lý, năm năm trước ông được điều đến Hồng Kông phụ trách việc liên quan đến xuất khẩu hàng hóa, ông ta làm việc cẩn thận chặt chẽ chưa từng phạm sai lầm.
Nhưng lần này lại….
Mặc kệ như thế nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đổi người phụ trách, còn chuyện giám đốc Lâm cần nghĩ ra biện pháp khác.
Đến gần mười giờ tối, Quý Ngạn mới tỉnh lại vì đói bụng, cậu nằm trên giường một lúc sau đó mới mở điện thoại lên nhắn tin cho Bạch Doãn Châu: /Trợ lý Bạch ơi, sếp Lan đi nghỉ chưa?/
Hai phút sau, Bạch Doãn Châu trả lời: /Vẫn chưa nghỉ, sếp vẫn đang xử lý chuyện người phụ trách. Cậu thấy khỏe hơn chút nào chưa?/
Mặc dù chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản nhưng Quý Ngạn vẫn cảm nhận được sự dịu dàng bên trong đó.
/Khỏe lắm rồi ạ, cảm ơn trợ lý Bạch./ Khựng lại một chút, cậu lại gõ tiếp một dòng tin nhắn rồi nhấn gửi: /Có phải tôi gây thêm phiền phức cho công việc của sếp Lan không?/
Bạch Doãn Châu: /Hiện tại cậu cũng không giúp được gì nhiều cho công việc, nên tạm thời cậu phụ trách chuyện sinh hoạt hằng ngày của sếp Lan đi./
Rất nhanh anh nhắn bổ sung: /Đây là ý của sếp Lan./
*
Tám giờ sáng hôm sau, chi nhánh công ty ở Hồng Kông cử người tới đón Lan Dực, hai trợ lý cũng có mặt theo hình thức.
Nhiệm vụ quan trọng nhất ngày hôm nay là chọn ra người phụ trách xuất khẩu mới, đồng thời thay đổi hết toàn bộ văn kiện có liên quan.
Chuyện của giám đốc Lâm vẫn chưa điều tra rõ được, tạm thời không thể loại trừ khả năng ông ta bị người ta hãm hại ăn nhầm chất cấm. Hơn nữa thủ tục xuất khẩu cực kỳ rườm rà, những văn kiện mới không thể giải quyết xong xuôi trong ngày một ngày hai.
Quý Ngạn đi theo sau cấp trên chạy đến mấy cái hội trường, mực bút giấy sẵn sàng ký hết xấp văn bản này đến xấp văn bản khác, mãi đến sáu giờ chiều mới xong hẳn việc quyết định người phụ trách mới.
Mấy ngày tới chỉ cần tĩnh tâm đợi mấy văn bản trên được phê duyệt.
Khoảng bảy giờ tối, mọi người về tới khách sạn chuẩn bị đi đến phòng ăn thưởng thức bữa tối. Không được bao lâu, Evillis cũng hạ cánh xuống Hồng Kông. Sau khi ăn cơm tối xong Bạch Doãn Lâm định đến trại tạm giam thăm hỏi giám đốc Lâm, nhưng Evillis cứ quấn lấy Bạch Doãn Lâm không buông thế là anh đi theo Bạch Doãn Lâm luôn.
Quý Ngạn ăn xong miếng bít tết cuối cùng, khi chắc chắn sếp cũng đã ăn no mới ngượng ngùng mở miệng: “Sếp Lan, sếp có muốn về phòng nghỉ ngơi chưa?”
Lan Dực trải qua cả ngày hôm nay ở trong phòng hội nghị nên hơi mệt một chút, hắn định ăn tối xong nghỉ ngơi một chốc rồi đi đến phòng tập gym của khách sạn tập cho ra mồ hôi để giải tỏa căng thẳng.
Nghe Quý Ngạn nói vậy, hắn không nhịn được ngước mắt nhìn về phía chàng trai, ngần ngừ mất mấy giây mới gật đầu chầm chậm.
Quý Ngạn đứng dậy mặc áo khoác cho hắn, sau đó đi theo hắn đến cửa thang máy.
“Quý Ngạn,” Trong phút chốc cửa thang máy mở ra, Lan Dực quay đầu lại nói với trợ lý nhỏ ở đằng sau: “Đến DarkSide gọi cho tôi một ly Summer, mang thẳng lên phòng.”
Tuy rằng việc này có thể nhờ quản gia khách sạn làm giúp, nhưng Quý Ngạn vẫn ngoan ngoan nhận nhiệm vụ không khó khăn là bao này: “Dạ được, sếp chờ một lát.”
Ai bảo bây giờ cậu là trợ lý cá nhân riêng của tổng giám đốc chứ?
Quán DarkSide nằm ở lầu hai khách sạn Rosewood, mặc dù không cần đặt trước nhưng có thể gọi được loại rượu bản thân muốn hay không còn tùy vào vận may.
Bầu không khí của quán theo hướng dành cho doanh nhân, bên trong ánh sáng lờ mờ, hầu như bàn nào cũng kín khách.
Phóng tầm mắt ra nhìn xung quanh, đa phần đều là những người thuộc tầng lớp ưu tú ăn mặc lộng lẫy, trên gương mặt lộ rõ nét giỏi giang và sự lão luyện nhờ chinh chiến nơi sa trường
Lúc Quý ngạn đi vào, buổi diễn tấu nhạc Jazz trực tiếp cũng vừa mới bắt đầu, cậu không thích nhạc Jazz mấy, đợi ly cocktail pha xong thì rời đi ngay không ở lại thêm một phút.
Sau khi về phòng Lan Dực ngồi nghỉ một lúc, Evillis gửi bản thiết kế bao bì đầu tiên của sản phẩm mùa hè mới của COLE vào hộp thư của hắn, đúng lúc hắn đang rảnh rỗi nên kiểm tra xem xét sơ bộ một chút.
Không ngoài dự đoán, thiết kế lần này cũng không đạt được như mong muốn của hắn.
Evillis tỏ ý sẽ chỉnh đốn lại cái nhóm bất tài dưới trướng anh, nhưng đêm nay anh muốn ở ngoài chơi thêm một lúc với Bạch Doãn Châu còn chuyện công việc để ngày mai rồi nói.
Lan Dực không hề phản đối, hắn chỉ dặn hai người họ đừng chơi đùa quá trớn nếu không sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai.
Không nghe thấy tiếng động gì ở đầu điện thoại kia nữa, Lan Dực cũng chẳng muốn để tâm thay vào đó là hắn đi vào nhà tắm tắm rửa, Lan Dực nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc hắn vừa đi ra khỏi nhà tắm.
Quý Ngạn cầm ly cocktail đứng trước cửa, cùi vải nổi trên rượu trung hòa đi cái cay xè của rượu, thoang thoảng chút mùi hương ngọt ngào đầu hè.
Ánh đèn ở cửa rất êm dịu, tựa như lông vịt nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt chàng trai, khiến đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia sương mù rực rỡ.
Lan Dực vừa mới đi ra khỏi phòng tắm nên vẫn còn hơi nước trên người, đến cả mùi sữa tắm cũng vấn vít không chịu tan.
Hắn buộc áo choàng tắm rất tùy ý, vạt áo hở ra một nửa vì vậy có thể nhìn thấy xương quai xanh quyến rũ và cơ bụng căng chặt rắn rỏi.
Quý Ngạn vội vã dời tầm mắt đi, đưa ly cocktail đang cầm ra: “Rượu của sếp đây, sếp Lan.”
Lan Dực liếc sơ cậu một cái, không vươn tay ra cầm lấy mà xoay người đi vào trong phòng: “Vào đi.”
Quý Ngạn ngớ người ra nhưng vẫn nhanh chóng đi theo hắn vào trong, đồng thời đóng cửa phòng lại.
Phòng tổng giám đốc ở là một căn hộ khách sạn, phòng khách cực kì rộng rãi với một bộ ghế sopha đối diện với cửa sổ sát đất, có thể nằm nhoài trên đó thưởng thức cảnh đêm của cảng Victoria.
Trong phòng phảng phất mùi xông, đó là mùi hương gỗ tuyết tùng quyện với mùi socola, rất thơm mà vẫn thoang thoảng trầm ấm.
Lan Dực ngồi lau tóc trên ghế sopha, khóe mắt nhìn lướt qua Quý Ngạn đang cầm ly rượu đứng cách đó không xa, thế là vươn tay về phía cậu.
Summer là một trong tám loại cocktail nằm trong ‘Series Mạt Chược’ của quán bar Darkside, mùi vị thanh mát vừa phải, đá viên va chạm với cùi vải ngâm tạo nên tia lửa của riêng mùa hè, nồng cháy tựa như mùi vị của rượu ngọt.
*: ‘Series Mạt Chược’ được sáng tạo dựa trên trò chơi mạt chược quen thuộc của người Hồng Kông, 8 loại cocktail lần lượt là bốn quân bộ mùa: “Xuân, Hạ, Thu, Đông” và bốn quân bộ hoa “Mai, Lan, Cúc, Trúc”. Mỗi ly cocktail trong cocktail đều có giá là 180 HKD (chưa tính 10% phí dịch vụ). Mọi người nếu có hứng thú tìm hiểu thêm thì vào link này nha.
Quý Ngạn đưa ly rượu tới tay cấp trên, đang lúc cậu do dự có nên rời đi không thì sếp lên tiếng: “Cậu có biết xoa bóp không?”
Không biết cũng phải biết thôi…
Quý Ngạn thầm móc mỉa trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười chân thành: “Có biết một chút ạ.”
Lan Dực nhấp nhẹ hai ngụm rượu, rất nhanh đã đặt ly rượu xuống, nói: “Bả vai tôi đau nhức kinh khủng, lại đây bóp vai cho tôi.”
“Dạ, dạ.”
Thật ra Quý Ngạn có đôi tay rất linh hoạt, biểu hiện cụ thể qua chơi game và vẽ vời, còn cái gì mà xoa bóp…..có thể nói là một chữ cũng không biết.
Bình thường khi bị đau lưng mỏi vai cậu đều giải quyết bằng việc quét mã QR ghế massage, hai từ “sức lực” quá mức trừu tượng đối với cậu, đến nỗi mà cậu xoa bóp quá tay khiến Lan Dực đau phải hít một ngụm khí lạnh: “Shhh…nhẹ tay chút.”
*: quét mã QR ghế massage giống mấy cái ghế massage bên mình bỏ tiền dô để ngồi á.
Quý Ngạn cứ như con rối được bật công tắc, ngoài xin lỗi ra thì không làm được gì khác.
Sau khi trì hoãn mấy giây cậu mới bắt đầu lại, nhưng lần này có vẻ quá yếu so với vừa nãy.
Lan Dực rất muốn hỏi có phải cậu chưa ăn cơm đúng không, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn nuốt câu đó lại….
Thôi vậy, dù sao hắn cũng đâu phải thật sự muốn cậu xoa bóp, coi như là cậu ta đang gãi ngứa cho hắn đi.
Lan Dực nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa con ngươi ánh lên nét tinh tường.
Hắn vẫn nhớ Evillis từng nói, so với cái loại phóng túng rẻ tiền diêm dúa kia thì kiểu trong sáng ngây thơ này ngược lại khó đối phó hơn nhiều.
Nếu đã thế không bằng thử xem nhóc con rốt cuộc là trong sáng thật hay đang giả bộ ngây thơ.
Cân nhắc một lúc lâu, Lan Dực kéo dây buộc áo ra rồi cởi áo choàng tắm đến bên hông, sau đó nằm nhoài thẳng tắp trên ghế sopha, không chút tình cảm nói: “Trong nhà tắm có tinh dầu, lấy cái đó rồi xoa bóp lên lưng tôi đi.”
Quý Ngạn đang nhập tâm bỗng nhiên bị sếp cắt ngang, trong lòng tự dưng cảm thấy hơi hụt hẫng nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại tinh thần sau đó thuận theo lời dặn dò của ông chủ đi vào nhà tắm lấy tinh dầu, nhỏ vài giọt lên bờ lưng trắng nõn bóng lưỡng.
Lan Dực có một nửa dòng máu người Bắc u, ngoài làn da trắng ngần ra thì hắn cũng có ưu thế về chiều cao, nếu không có quần áo che chắn đàng hoàng thì có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ bắp sau lưng hắn.
Vai rộng, eo hẹp, đích thị là dáng người tam giác ngược hoàn hảo.
Ghế sopha rất rộng, Quý Ngạn ngồi quỳ gối bên cạnh người sếp, xòe tay ra hít một hơi thật sâu, tiếp đó nhẹ nhàng bôi tinh dầu lên lưng hắn.
Tuy không nhìn thấy nhưng Lan Dực vẫn nhoẻn miệng cười bởi âm thanh lấy hơi của cậu.
…Ai không biết còn tưởng cậu ta đang biểu diễn động tác ảo thuật cao siêu khó nhằn nào đấy.
Quý Ngạn chưa từng thực hiện spa tinh dầu bao giờ, chỉ có thể dựa hiểu biết của bản thân để hiểu rõ được đạo lý thật sự của nó.
Trực giác của cậu mách bảo rằng cần phải từ tốn chầm chậm, nhẹ nhàng hơn so với khi xoa bóp.
Thật ra Quý Ngạn không có khái niệm “nặng” và “nhẹ”, cậu chỉ một lòng không muốn làm sếp đau bằng không cậu sẽ lại bị mắng.
Dần dần cậu thấy được bắp thịt dưới lòng bàn tay trở nên bóng sáng rõ rệt, nhiệt độ tăng cao do ma sát vật lý khiến tinh dầu khuếch tán khắp nơi, nhanh chóng tràn lan giữa da dẻ hai người, cứ như đốm lửa nhỏ rơi xuống nước trong chảo dầu, dấy lên sự nóng bỏng không thể dập tắt.
Quý Ngạn xoa bóp chậm rãi từ bả vai xuống phía dưới, từ đầu đến cuối cậu vẫn duy trì lực tay không mạnh không nhẹ, chưa tới mấy phút trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng, sếp càng ngày càng căng chặt bắp thịt, khiến cổ tay cậu mỏi nhừ, không ổn một chút nào.
Lúc xoa ấn đến lưng dưới cậu thậm chí còn nghi ngờ có phải bản thân đang xoa bóp một cục đá có nhiệt độ không.
Đau tay quá đi.
Hức…Cậu thật sự rất muốn gào lên rằng: ““Sếp thả lỏng người ra chút được không hả!!!!”’
Quý Ngạn khó khăn ấn bóp thì Lan Dực cũng không hề dễ chịu…
Hắn vốn là muốn đào hố để nhóc con này nhảy vào, thử xem độ thuần khiết của Quý Ngạn nào ngờ rốt cuộc người nhảy vào hố lại là bản thân.
Tay của nhóc con này vừa mịn vừa mềm như thể không xương, lúc cậu yếu ớt ấn bóp cứ như lông ngỗng quét qua người khiến hắn tê hết cả da dầu.
Đột nhiên Lan Dực thấy cổ họng khô khốc, trái cổ hắn trượt lên trượt xuống như cố xua đi cảm giác khó chịu.
Nhưng lúc hai tay Quý Ngạn đặt ở lưng dưới cảm giác khó chịu này bất chợt tăng vọt, hắn gần như là nắm chặt hai tay lại như muốn cầm lấy thứ gì đó nghiền nát nó theo bản năng.
Đôi tay linh hoạt dừng ở thắt lưng, trong chốc lát lực tay cậu thay đổi khác với sự nhẹ nhàng vừa rồi, mà như mang theo sức nặng của gió mưa giông bão, ấn xuống xương cụt Lan Dực hết lần này đến lần khác.
….Cứ như có thuốc tê truyền vào cột sống, khiến mọi phòng bị đều sụp đổ.
Trong nháy mắt, Lan Dực không khống chế được phát ra một tiếng rên nhẹ đầy thoải mái từ cổ họng, tiếng rên đó cứ như nhiễm tình dục, gợi cảm đến mức khiến lỗ tai người khác phải nóng lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Vẽ hổ không thành lại thành chó, quyến rũ không thành còn mất tờ rinh (xạo đó).
Hết chương 5.