Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Tô Ý Nhiên nghe thấy mẹ Tô nhắc đến việc này, cảm thấy xấu hổ. Cậu thẹn thùng nhìn anh Đình, nhớ lại chuyện khi đó.

Nghỉ hè năm lớp 11 ấy anh Đình đột nhiên tỏ tình, ái muội vẫn luôn mơ hồ đột nhiên bị làm rõ, cậu hoảng loạn bắt đầu trốn tránh hắn.

Thế nhưng sau đó cậu thấy trạng thái của hắn càng ngày càng kém, càng ngày càng nôn nóng chán chường, thành tích học tập càng xuống dốc không phanh, đặc biệt là thành tích vất vả bổ túc cho hắn mỗi ngày nhưng sang học kỳ mới lại tụt dốc, điểm số mới kéo cao lên lại giảm sút.. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên không đành lòng thấy hắn lỡ dở việc học, đánh mất tiền đồ tốt đẹp của mình, bất đắc dĩ không tránh né hắn nữa, lại phụ đạo bài tập cho hắn.

Hai người giao kèo học tập thật giỏi, chờ thi đại học xong rồi nói, thật ra trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cưỡng ép buông việc này xuống, coi như xưa nay chưa từng xảy ra, xem như là khôi phục quan hệ trước đây.

Sau một quãng thời gian bận rộn học tập sinh hoạt, chẳng mấy chốc đã thi đại học, hai ngày thi căng thẳng kết thúc. Thi xong, cậu bị hắn kích động ôm trong rừng cây nhỏ tỏ tình lần thứ hai mới bừng tỉnh phát hiện thời gian giao kèo đã đến.

Sinh hoạt thông thường lúc trước khiến Tô Ý Nhiên ảo giác rằng chuyện này đã xong, cậu cũng "quên" chuyện này, lúc đó không chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng kiếm cớ bỏ lại hắn rời đi, đầu loạn tùng phèo, không biết đi như thế nào liền từ cửa sau trường học đi ra ngoài.

Đầu cậu vẫn rất loạn, không rõ mình nghĩ gì, tìm đại một cửa hàng bánh ven đường gọi trà bánh, một mình ngồi trong góc ngẩn người, dần dần mới bình tĩnh lại được, suy nghĩ quan hệ giữa hai người.

Trong cửa hàng trang trí tối màu, ở trong quán không biết sắc trời bên ngoài dần tối đi, Tô Ý Nhiên còn tưởng mình chỉ ngồi trong đó một lát, mà trên thực tế cậu ngồi rất lâu, chẳng mấy chốc đã qua mấy tiếng.

Điện thoại của cậu lại hết pin sập nguồn, anh Đình và ba mẹ ở bên ngoài sắp phát điên, lúc hắn tìm thấy, cậu thoát ra khỏi thế giới của mình mới phát hiện đã hơn mười giờ tối.

Hồi ức lóe lên, những năm gần đây không ít lần ba mẹ Tô nhắc lại lịch sử đen tối này, mỗi lần kể Tô Ý Nhiên lại thấy xấu hổ, tuy rằng lúc đó mới mười tám tuổi, thế nhưng cộng thêm kiếp trước cậu cũng sống hai đời, người lớn như thế rồi vẫn chơi trò bỏ nhà ra đi như trẻ con.

Đặc biệt là lúc đó hắn tìm thấy cậu, viền mắt đỏ chót, lại còn ôm cậu lén lút rơi nước mắt, cậu lại thấy xấu hổ.

Aiz, anh Đình...


Khi đó anh Đình cũng không có cảm giác an toàn, Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến hiện tại hắn có vấn đề tâm lý, không khỏi đau lòng.

Mẹ Tô không nghĩ nhiều như thế, bà không biết Cố Uyên Đình có vấn đề tâm lý, Tô Ý Nhiên cân nhắc đến nhiều chuyện nên không nói chuyện này cho ba mẹ.

Lúc này, mẹ Tô thấy Cố Uyên Đình không lên tiếng, nghi hoặc hỏi: "Đình Đình?"

Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên, chạm phải tầm mắt của cậu, dường như đang đợi câu trả lời của hắn, hắn hàm hồ lấy cớ: "Con... Không nhớ rõ lắm."

Mẹ Tô không ngờ Cố Uyên Đình cũng không nhớ rõ, cũng ngẩn ra: "Con cũng không nhớ ra được à?"

Cố Uyên Đình hàm hồ "Vâng" một tiếng.

Tô Ý Nhiên nghi hoặc nhìn hắn, nhìn mẹ Tô ngượng ngùng nói: "Ở trong một cửa hàng bánh ở sau trường học."

Mẹ Tô cũng nhớ ra, bà cười nói: "Đúng đúng đúng, trong cửa hàng bánh, con xem con kìa, giận dỗi cãi nhau với Đình Đình còn biết chạy đi ăn đồ ngọt, từ nhỏ đã ham ăn ngọt, đúng là..."

Trong quan niệm của mẹ Tô, cửa hàng trà bánh chẳng khác cửa hàng đồ ăn vặt.

Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình không nói nguyên nhân thật cho ba mẹ, cho nên hai ông bà vẫn cho là Tô Ý Nhiên giận Cố Uyên Đình nên không nói một lời đã "bỏ nhà ra đi", lại bởi vì tham ăn đồ ngọt mới đến cửa hàng đồ ngọt.

Tô Ý Nhiên cười nói mấy câu với mẹ Tô, chú ý thấy anh Đình im lặng, nghĩ hắn nói không nhớ rõ lắm là tìm thấy cậu ở đâu, không khỏi nghi hoặc, nhìn hắn một cái.

Sự kiện đó đối với cậu và anh Đình có thể nói là một bước ngoặt rất đặc biệt, thấy hắn tìm thấy mình rồi khóc, tim cậu mềm nhũn.

Từ đó về sau cậu mới thay đổi, bắt đầu tiếp thu tình cảm của hắn, dần dần cũng nhận ra được tình cảm của mình với hắn, không biết từ lúc nào cậu cũng thích hắn rồi.


Cho nên ấn tượng của Tô Ý Nhiên với chuyện này rất sâu sắc.

Hơn nữa ba mẹ thường xuyên lấy lịch sử đen tối này ra để cười, qua phản ứng của hắn mỗi một lần đùa giỡn, Tô Ý Nhiên biết hắn còn nhớ rõ chuyện này, theo lý thuyết không thể tự dưng không nhớ được.

Cố Uyên Đình để ý thấy tầm mắt nghi hoặc của Nhiên Nhiên, lông toàn thân dường như nổ tung. Hắn cứng đờ không thể động đậy một chút nào, đến cả ngón chân cũng bất giác co lên.

Ý nghĩ nghi ngờ của Tô Ý Nhiên chỉ thoáng qua, trong thời gian ngắn cậu không liên tưởng đến thứ gì khác, không nghi ngờ nữa. Đột nhiên không nhớ ra được chuyện nào đó cũng rất bình thường, cậu cũng vậy.

Cơm nước xong, mẹ Tô lên tầng xem cháu, bát đũa không cần rửa, có cô giúp việc giúp họ thu dọn. Tô Ý Nhiên cầm tay Cố Uyên Đình ra phòng khách, lại kinh ngạc phát hiện tay hắn lạnh lẽo.

Cậu lo lắng, vội vàng sưởi ấm tay anh Đình: "Sao tay anh lạnh thế?"

Cậu đột nhiên cầm tay khiến đầu ngón tay hắn cứng ngắc, hắn miễn cưỡng cười: "Không sao, chắc là hơi lạnh."

"Lạnh?" Tô Ý Nhiên lo hắn bị cảm lạnh, vội vã tăng nhiệt độ điều hòa, lại rót cốc nước nóng để hắn cầm cho ấm tay, thấy tay hắn ấm lên mới yên tâm.

Cố Uyên Đình im lặng nhìn cậu bận rộn vì hắn.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ Cố Uyên Đình vẫn luôn căng thẳng, cứng ngắc, tâm trạng hoảng loạn, hắn lại nghĩ đến câu nói của bác sĩ Tôn mà Tô Ý Nhiên thuật lại trước lúc cơm tối " nhận thức về thế giới và bản thân xuất hiện một chút lệch lạc". (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vừa nãy, hắn lại bại lộ một chút, hoặc là sắp bại lộ.

Nhiên Nhiên đã nhận ra được hắn không bình thường, như vậy, lúc nào sẽ phát hiện hắn không phải nguyên chủ?


Chuyện liên tiếp khiến thần kinh căng thẳng của Cố Uyên Đình luôn luôn như dây đàn, lý trí như cây cung chỉ chực chờ gãy.

Sau khi phát hiện Nhiên Nhiên sẽ làm thế nào?

... Rời khỏi mình sao?

Con ngươi Cố Uyên Đình tối lại, hắn nhìn Tô Ý Nhiên trong lòng, dường như đang săm soi, chốc lát bầu không khí giữa hai người im lặng ngột ngạt.

Tô Ý Nhiên cảm nhận được bầu không khí này, cậu nghĩ đến trước cơm tối hắn mất khống chế, nỗ lực muốn hắn thả lỏng chút, hôn hắn: "Anh Đình đi ngủ sớm chút đi, đừng lo, ngày mai chúng ta ở nhà nghỉ ngơi, ngày kia đi khám lại, nghe lời bác sĩ phối hợp kiểm tra điều trị, sẽ khỏe lại nhanh thôi."

Phối hợp... Kiểm tra và điều trị...

Cố Uyên Đình nghe thấy vậy, dây đàn đang sắp gãy "phựt" một tiếng đứt đoạn.

Hắn thậm chí hoài nghi Nhiên Nhiên đã phát hiện ra gì đó nên mới giục hắn tiếp thu sự quan sát và "điều trị" của bác sĩ.

Loại hoài nghi này giống như là một cọng cỏ cuối cùng ép vỡ lý trí của hắn, Cố Uyên Đình đột nhiên vươn mình đè Tô Ý Nhiên, lại bắt đầu hôn cậu kịch liệt, đồng thời cởi cúc áo ngủ của cậu.

Rời đi, đừng hòng mơ đến.

Dù Nhiên Nhiên phát hiện hắn không phải nguyên chủ, dù cậu không yêu hắn nữa, dù phải khóa cậu ở cạnh hắn, dù cậu sẽ hận hắn, hắn cũng tuyệt không cho phép cậu rời đi.

Ý nghĩ tàn nhẫn nổi lên trong lòng Cố Uyên Đình, hắn đã dự tính kết quả xấu nhất, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của cậu, thậm chí cảm thấy hưng phấn, kích động, một tia khoái cảm biến thái.

Cố Uyên Đình nghĩ đến cảnh tương lai, thậm chí hưng phấn trái tim cũng run rẩy.

Tương lai không lâu, có lẽ hắn có thể nhốt Nhiên Nhiên ở bên hắn vĩnh viễn, giấu trong nhà vàng hoặc tháp cao mà hắn xây riêng cho cậu, không ai có thể nhìn thấy cậu, không ai có thể tiếp xúc với cậu, trong mắt cậu chỉ phản chiếu bóng hình của hắn, nụ cười của cậu chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

Hắn sẽ trở thành toàn thế giới của Nhiên Nhiên.


Giữ Nhiên Nhiên trong lòng bàn tay, vấn đề nguyên chủ đáng là gì?

Cố Uyên Đình hưng phấn hôn Nhiên Nhiên.

Cảm giác khinh nhờn âu yếm vợ người làm ngọn lửa toàn thân hắn sôi trào lên.

Tô Ý Nhiên tưởng là sắp ngủ, kết quả hắn đột nhiên hưng phấn như thế, cậu có chút bất đắc dĩ ôm hắn, bao dung phối hợp hắn.

Ừm, cũng quen rồi.

Như vậy anh ấy cũng có thể ngủ ngon giấc chứ? Ngày mai ở nhà với anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, xem tivi phơi nắng thoải mái một chút.

Đêm khuya, Tô Ý Nhiên đang ngủ.

Cố Uyên Đình ôm cậu vào lòng, đưa tay vuốt tóc mái mướt mồ hôi của cậu, dịu dàng hôn cậu.

Hắn nghĩ tới điều gì, nhìn cậu thất thần một lát, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn hoàn hồn, lại hôn một cái, ánh mắt trở nên kiên định.

Hắn đã không còn đòi hỏi có được toàn bộ tình yêu của Nhiên Nhiên, một khi cậu phát hiện bí mật của hắn, muốn rời khỏi hắn, hắn sẽ nhốt cậu bên mình vĩnh viễn, không bao giờ có thể trốn chạy.

Cho dù Nhiên Nhiên hận hắn cũng chẳng sao, chỉ cần cậu ở bên hắn tạm bợ suốt quãng đời còn lại.

Tạm bợ lâu dài sớm muộn gì cũng trở thành nhân sinh an ổn hạnh phúc.

Cố Uyên Đình nghĩ đến đây mới yên tâm, hắn thở dài một hơi, ôm chặt người trong lòng, hôn cậu, lòng ngọt ngào thấy đủ.

Hắn đã tìm được cách giải quyết nỗi lo và mầm họa lớn nhất, không cần tiếp tục phải lo lắng sẽ mất đi Nhiên Nhiên. Cậu sẽ chỉ thuộc về một mình hắn, tâm trạng của Cố Uyên Đình trở nên bình tĩnh. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thậm chí nghĩ đến tương lai Nhiên Nhiên ngoan ngoãn bị nhốt trong nhà vàng, mặc hắn làm bậy, dây thần kinh của Cố Uyên Đình cũng hưng phấn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận