Qua lời bác sĩ, Tô Ý Nhiên biết độ che giấu của Cố Uyên Đình vẫn ở phạm vi cao hơn bình thường, điều này chứng tỏ hắn vẫn đang giấu điều gì đó, không buông lòng phòng bị mở rộng cửa lòng.
Khi bác sĩ khai thông tâm lý cho Cố Uyên Đình, dần phát hiện Cố Uyên Đình có vẻ rất phối hợp nhưng trên thực tế lúc chạm tới một số vấn đề sẽ không phối hợp nữa, trước sau vẫn đang che giấu.
Chuyện Cố Uyên Đình che giấu rất có thể là mấu chốt của vấn đề.
Tô Ý Nhiên cũng từng nói chuyện với Cố Uyên Đình về vấn đề này, nhưng hắn không thừa nhận mình đang che giấu, còn có xu thế càng ngày càng kiềm chế nôn nóng, Tô Ý Nhiên không dám kích thích hắn, không nhắc lại nữa, chỉ có thể tiến hành chậm rãi. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"... Tuần trước, sau khi điều trị tâm lý cho giám đốc Cố, tôi cảm thấy là lạ. Thông qua phân tích mấy lần điều trị trước đó, trong lúc vô tình giám đốc Cố để lộ ra một vài chi tiết nhỏ, tôi phát hiện nhận thức của giám đốc Cố với thế giới và bản thân dường như xuất hiện một chút lệch lạc, thậm chí có chút hỗn loạn." Ngày này bác sĩ Tôn gọi điện thoại cho Tô Ý Nhiên nói chuyện này.
"Thế nhưng hiện tại giám đốc Cố không phối hợp, điểm này vẫn không thể xác định, cho nên hy vọng ngài có thể thuyết phục anh ấy nỗ lực phối hợp điều trị."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh." Tô Ý Nhiên nói xong, hỏi thêm mấy vấn đề, cúp máy.
Cậu nhìn điện thoại ngẩn ra, nghĩ lời của bác sĩ, cau mày.
Nhận thức của anh Đình với thế giới và bản thân... Xuất hiện lệch lạc sao? Tại sao lại như vậy?
"Nhiên Nhiên," lúc này Cố Uyên Đình đi vào, "Nhổ được củ cải chưa?"
"À, ừm, vẫn chưa nhổ." Tô Ý Nhiên lấy lại tinh thần, cất điện thoại vào trong túi, cười nói, "Vừa nghe điện thoại."
Vừa nãy cậu đang ở trong nhà kính định nhổ mấy củ cải để buổi tối hầm canh sườn củ cải, đông ăn củ cải hạ ăn gừng, mùa đông uống canh củ cải tốt cho sức khỏe.
Cố Uyên Đình để ý thấy động tác cất điện thoại của cậu, ánh mắt tối sầm. Bác sĩ Tôn lại liên hệ với cậu? Anh lại nói gì?
Trong lòng hắn nặng trình trịch, một tháng nay từ khi bác sĩ điều trị tâm lý sâu, Cố Uyên Đình cảm giác được mình bại lộ càng ngày càng nhiều vấn đề, điều này làm cho hắn càng ngày càng lo lắng, chỉ không chú ý là sẽ bị bác sĩ Tôn tìm hiểu tận gốc, đào móc được bí mật của mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên đứng trong luống rau, nhìn củ cải trắng ở hàng cuối cùng, nhìn hắn vẫy tay: "Anh Đình lấy giỏ giúp em, em để ở bên kia tường."
Cố Uyên Đình đem giỏ tới, nhổ củ cải cùng cậu: "Em nhổ mấy củ?"
"Nhổ một nửa đi, còn lại làm củ cải muối sau này ăn sáng." Tô Ý Nhiên khom lưng nhổ củ cải, khi rút còn dính đất. Củ cải nhà họ trồng không lớn, nhổ lên giũ bùn rồi đặt vào giỏ là được.
Cố Uyên Đình nhổ củ cải cùng cậu, hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện bác sĩ tâm lý, tâm lý kìm nén, không nói lời nào.
Tô Ý Nhiên nhìn hắn, thấy hắn im lặng, cậu nghĩ tới lời bác sĩ, nỗ lực khiến bầu không khí trở nên thoải mái chút, hỏi hắn: "Anh muốn ăn thịt viên củ cải không? Buổi tối làm thịt viên củ cải nhé?"
"Ừ, chúng ta chiên đi, vừa thơm vừa giòn." Cố Uyên Đình gật đầu, đề nghị.
Tô Ý Nhiên đồng ý, hai người nhanh chóng nhổ một nửa củ cải, thuận tiện nhổ một cây bắp cải làm bắp cải xào.
Cố Uyên Đình ôm giỏ thức ăn, thấy cậu chuẩn bị đi, hắn chần chừ một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Vừa nãy... Bác sĩ Tôn gọi điện cho em à? Hai người nói gì thế?"
Tô Ý Nhiên nhớ đến nội dung trò chuyện vừa nãy, hơi do dự, nói thẳng lời của bác sĩ cho hắn sao?
Cậu thấy vẻ căng thẳng trong đôi mắt của anh Đình, suy nghĩ một chút, cảm thấy nên nói cho hắn biết. Hắn là bệnh nhân tâm lý, nếu như nhận được đáp án qua loa của mình sợ là hắn sẽ mẫn cảm nghĩ đông nghĩ tây, bất lợi cho việc khôi phục.
Cậu cũng hỏi bác sĩ, chuyện này có thể nói cho Cố Uyên Đình để thuyết phục hắn phối hợp điều trị.
Tô Ý Nhiên nỗ lực dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, bác sĩ Tôn đưa ra một khả năng là nhận thức của anh về thế giới và bản thân xuất hiện một chút lệch lạc, nhưng..."
Đầu Cố Uyên Đình "Oanh" một tiếng, giỏ trong tay cầm không vững "Ầm" rơi xuống đất, củ cải trắng cùng bắp cải bên trong lăn lốc lốc, ruộng rau trở nên lộn xộn, "nhận thức về thế giới và bản thân xuất hiện một chút lệch lạc", không phải là nói hắn và nguyên chủ tồn tại lệch lạc với thế giới song song này sao? (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bác sĩ Tôn phát hiện? Nhiên Nhiên phát hiện?
Đầu Cố Uyên Đình vang lên ong ong, sau đó cậu nói cái gì hắn đã không nghe được.
Tô Ý Nhiên không ngờ hắn phản ứng lớn như vậy, thấy biểu hiện của hắn như vậy là cậu hoảng lên, không quan tâm củ cải trên đất, vội vàng ôm hắn, động viên vỗ nhẹ lưng hắn: "Anh Đình đừng lo, đừng lo, không sao, đừng sợ."
Tô Ý Nhiên an ủi hôn đôi môi hắn hai lần, nghiêm túc nhìn hắn: "Đây không phải là vấn đề lớn gì, hơn nữa cũng chưa chắc chắn. Ngày kia lúc chúng ta đến bệnh viện khám lại thì hết sức phối hợp kiểm tra. Dù thật sự có sai lệch thì nắn thẳng đúng lúc là được, đây là chuyện nhỏ, không có gì ghê gớm, anh đừng sợ."
Cố Uyên Đình được Nhiên Nhiên hôn hai lần mới lấy lại sức, hắn nghe lời cậu nói, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ôm cậu thật chặt, lực lớn đến mức dường như muốn khảm Tô Ý Nhiên vào trong thân thể mình.
Bác sĩ Tôn vẫn chưa phát hiện... Nhiên Nhiên cũng chưa phát hiện...
Thế nhưng Cố Uyên Đình có thể cảm giác được không xa, ngày hôm nay bác sĩ tâm lý có thể phát hiện hắn và thế giới này sai lệch, ngày mai chưa biết chừng sẽ phát hiện hắn không phải "Cố Uyên Đình" thế giới này.
Thời điểm đó, Nhiên Nhiên sẽ làm thế nào?
Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên trong tâm trạng kìm nén, như thể sói ác nhìn con mồi dưới vuốt mình, xem cậu sẽ giãy giụa, chạy trốn hay là thuần phục.
Tô Ý Nhiên chạm được ánh mắt cậu nhìn không thấu của hắn, không né tránh, cậu thấy có vẻ hắn đã bình tĩnh lại, tiến lên trước hôn hắn: "Không sao đâu anh, ngày kia chúng ta đi khám lại phối hợp với bác sĩ, được không? Anh sẽ tốt lên nhanh thôi."
Cố Uyên Đình như thể bị câu nói này kích thích thần kinh, hắn đột nhiên cúi đầu hôn cậu, hung hăng kịch liệt.
Ôm hôn cậu trong ruộng rau là điều hắn muốn rất lâu, không phải sao?
Tô Ý Nhiên không kịp chuẩn bị, đôi môi bị hắn làm đau, bối rối hai giây, không tránh né mà ôm hắn, dịu dàng đáp lại hắn.
Một lúc lâu, Cố Uyên Đình mới kết thúc nụ hôn này, hắn nhẹ nhàng hôn đôi môi hồng của cậu, nhìn Tô Ý Nhiên bằng ánh mắt sâu không thấy đáy: "Xin lỗi, làm đau em."
Lúc nói câu này, hắn rất ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt như vực sâu, như thể cũng chẳng có bao nhiêu thành ý, như là đang thăm dò cái gì.
"Không sao, em thích hôn anh." Tô Ý Nhiên bình phục hơi thở hỗn loạn, lại hôn hắn, mặt mày hơi cong lên, mang theo ý cười.
Tim Cố Uyên Đình bị nặng nề va một phát, hắn nhìn mắt cười của cậu, cuối cùng cúi đầu nhẹ nhàng hôn mắt cậu. Tô Ý Nhiên như vậy là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
"Chúng ta đi nấu cơm tối được không?" Tô Ý Nhiên nói chuyện họ cần làm với Cố Uyên Đình, "Ăn một bữa thật ngon, sau đó ngủ một giấc, ngủ thẳng đến lúc tỉnh."
"Được." Cố Uyên Đình đồng ý, hắn buông cậu ra, cúi đầu nhìn củ cải đầy đất, cảm thấy hơi ảo não, đây là đồ Nhiên Nhiên chuẩn bị làm cho hắn ăn.
Hắn vội vã ngồi xổm xuống nhặt lên, Tô Ý Nhiên cùng hắn nhặt lại vào giỏ, hắn xách giỏ, một tay nắm tay cậu vào bếp làm cơm tối.
Tô Ý Nhiên đã nói với mẹ Tô và cô bảo mẫu là tối hôm nay cậu nấu cơm nên mẹ Tô và cô bảo mẫu ở trên tầng trông em bé, trong bếp chỉ có cậu và Cố Uyên Đình, hắn giúp cậu nấu cơm.
Ngoại trừ củ cải hầm canh sườn, thịt viên củ cải, bắp cải xào, Tô Ý Nhiên lại nấu thêm hai món xào, củ cải còn lại thì cất trong tủ lạnh, ngày mai làm củ cải muối.
Rất nhanh, một bữa cơm chiều làm xong, người một nhà ăn cơm, mẹ Tô nhớ tới: "Đúng rồi Nhiên Nhiên, cũng sắp hết năm, năm nay các con về nhà ăn Tết chứ?"
Nhà mà bà nói đương nhiên là chỉ nhà ở thôn quê, bà hy vọng họ quay lại.
Tô Ý Nhiên ngẫm nghĩ, cũng phải, họ đã lập kế hoạch năm nay cùng mẹ Tô về nhà ăn Tết, tuy em bé còn nhỏ nhưng lái xe đi có thể đưa cô bảo mẫu theo chăm sóc, cũng không có gì.
Mấy năm trước nhà họ đã xây nhà hai tầng kiểu Tây ở quê, rất rộng, đủ chỗ ở.
Thế nhưng hiện tại bệnh tình của anh Đình...
"Anh Đình, năm nay chúng ta về nhà ăn tết không?" Tô Ý Nhiên hỏi Cố Uyên Đình.
Cố Uyên Đình nhìn mẹ Tô, biết ba mẹ Tô muốn họ về, hắn gật đầu: "Về đi, Tết năm ngoái đã không về rồi, năm nay về cũng là phải."
Hắn cũng muốn xem nơi Nhiên Nhiên ở từ nhỏ, đó là địa phương tiểu Nhiên Nhiên sinh hoạt.
Mẹ Tô nghe mà vui vẻ: "Vậy được, mẹ dặn ba dọn nhà, năm ngoái các con không về, họ hàng quê nhà còn nhắc đến các con mãi."
Tô Ý Nhiên cười đáp một tiếng, cậu nghĩ về quê một chuyến cũng tốt, thôn quê không ồn ào giống thành thị, rất yên tĩnh, hơn nữa quê nhà là nơi cậu và anh Đình cùng lớn lên từ nhỏ, khắp nơi đều tràn đầy ký ức đẹp đẽ, về nhà giải sầu cũng có lợi cho bệnh tình của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tâm trạng mẹ Tô rất tốt, bà cười nói lải nhải việc nhà, nói mãi, lại nói đến chuyện trước kia, cười họ: "Lần trước ba con còn cười kể vừa mới thi đại học xong, Nhiên Nhiên mất tích, ba mẹ hoảng hồn, Đình Đình hoảng khóc, cuối cùng tìm thấy ở... ở..."
Mẹ Tô "ở" mãi, cũng không nhớ ra được, vì vậy hỏi Cố Uyên Đình: "Tìm thấy ở đâu nhỉ? Cuối cùng là Đình Đình tìm được Nhiên Nhiên, việc này chắc có con mới nhớ kỹ."
Cố Uyên Đình: "..." Thi đại học? Nhiên Nhiên mất tích?
Đương nhiên hắn không biết, hắn nhìn mẹ Tô tin tưởng chờ câu trả lời, nhìn Nhiên Nhiên cũng nhìn mình, từ sợi tóc đến ngón chân đều cứng ngắc lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...