Hoàng đứng tựa lưng vào cánh cửa gỗ.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có nguồn sáng duy nhất là ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, phủ lên không gian một tầng màu sắc nhợt nhạt.
Khuôn mặt hẳn rất vừa vặn được ánh sáng chiếu tới, càng làm sâu sắc hơn từng đường nét góc cạnh như tượng tạc.
Nếu có một người học về hội họa hay nhiếp ảnh xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ không kìm được mà thốt lên một câu: “Ánh sáng hoàn hảo".Hiếm khi hẳn không nhếch mép cười đểu giả, vừa mở miệng đã chế giễu người ta, thái độ của hắn hôm nay ôn hòa hơn mọi ngày nhiều.
Tuy không mấy hữu hảo, nhưng cũng không tính là thù địch.
Hẳn hỏi cô:"Cô chuẩn bị đi đâu?"Cô hơi nghi hoặc khi nghe hắn hỏi đi đâu.
Nếu là người khác, cô đã nghĩ người ta có ý muốn đưa cô đến đó.
Nhưng hắn thì cô chẳng dám nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng cô vẫn đáp lời:"Tôi muốn đến đài phát thanh, còn có công việc cần xử lý."Hắn gật đầu, đứng thẳng người lên rồi quay lại mở cửa.
Đi ra khỏi phòng trước hẳn mói ngoắc tay gọi người trong phòng:"Đi thôi, nhanh lên, không phải cô nói có công việc cần xử lý à? Lề mề như cô, hay định để công việc đến sáng ngày kia?"Cô nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, hỏi:"Anh làm gì vậy?"Hắn không nhìn cô, chỉ lắc lắc chùm chìa khóa trong tay."Đưa cô đi làm.
Từ giờ về sau cô không được ngồi trên xe của người đàn ông nào khác, chỉ có thể ngồi xe tôi thôi."Cô chưa kịp nghĩ hôm nay hắn uống nhầm thuốc gì lại nhất thời nổi hứng muốn đưa cô đi làm, hắn đã đi nhanh ra cửa.
Cô vội vàng đuổi theo bước chân hắn, cũng không nghĩ ngợi gì nữa.
Hắn uống nhầm thuốc gì cũng chẳng liên quan đến cô, cô chỉ cần biết, hôm nay hẳn sẽ đưa cô đi làm là được rồi.Dáng người hắn cao nên bước chân cũng rất dài, một cô gái đi giày cao gót như cô phải rất vất vả mới có thể đuổi kịp hắn.
Cô cúi đầu nhìn đường vì sợ không cẩn thận vấp ngã, bất ngờ không kịp đề phòng đâm vào ngực người đàn ông phía trước.Hån đi nhanh ra garage mà quên mất không chú ý đến chuyện cô đang đi giày cao gót nên không thể đi quá nhanh, liền đứng lại đợi.
Thấy cô cúi gằm mặt xuống đường, hẳn cười cười, chưa kịp lên tiếng đã bị cô đâm sầm vào ngực.
Vội vàng giơ tay ra đỡ để cô khỏi ngã, hắn không nhịn được trách một câu:"Ngu ngốc."Cô không nói gì, vì hành động vội vàng đuổi theo hắn của cô đúng là ngu ngốc thật.
Hån đã nói sẽ đưa cô đi làm thì làm sao có thể nuốt lời chứ.
Nếu không thấy cô, nhất định hắn sẽ đứng lại đợi, nên cô đâu cần phải cố đi thật nhanh để đuổi kịp bước chân của hắn làm gì.Trong nắng vàng hanh hao, một chiếc xe màu đen nhám lao ra khỏi garage, hòa cùng dòng xe tấp nập qua lại trên đường phố.
Hẳn đưa tay ra mở nhạc trên xe, giai điệu nhẹ nhàng của Endless love lại lần nữa bao phủ toàn bộ không gian xung quanh hai người, cũng phần nào phá vỡ không khí tĩnh lặng ngột ngạt khi không ai lên tiếng.Không tiện nhìn chắm chằm vào người đang lái xe, Tâm dời tầm mắt đến các vật dụng trang trí nho nhỏ trong xe.
Giống như con người hắn, chiếc xe này không có quá nhiều đồ trang trí, chỉ có một chiếc bùa bình an treo lủng lẳng, mang theo một màu đỏ vui mắt.
Và một chiếc ảnh nhỏ, không biết được cài trên xe từ bao giờ nhưng cô chưa từng chú ý đến.Đó là ảnh chụp chung của hắn và Dương, có lẽ bức ảnh được chụp khá lâu rồi, từ khi hai người còn bên nhau.
Trong ảnh, hai người trẻ hơn bây giờ một chút, dựa vào nhau rất thân mật, trên môi Dương là nụ cười ngọt ngào, trong mắt hắn cũng ánh lên chút cưng chiều và dịu dàng hiếm thấy.
Hai người quả thực rất đẹp đôi, nếu xét riêng về ngoại hình, như là sinh ra để dành cho nhau vậy.Dường như cô đã hiểu tại sao hắn chưa từng nhìn thẳng vào cô.
Chỉ vì trên đời này đã có một người con gái khiến hắn nhìn với ánh mắt yêu thương như vậy.
Đã có Dương rồi, hắn làm sao có thể để ý đến cô được nữa.
Khi đã thật sự đem lòng yêu thương một người, tất cả những người khác đều là nước trong biển cả, cát trong sa mạc.
Thế giới ngoài kia có tươi đẹp rực rỡ đến đâu cũng chẳng so sánh nổi với một nét cười nhợt nhạt trong đôi mắt người yêu.Bức ảnh lặng lẽ nằm đó giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.
Chỉ vì một lời nói vu vơ của hắn mà trái tim nhộn nhạo.
Phải, cô thừa nhận, lời nói của hắn vừa rồi "không được ngồi trên xe của người đàn ông khác, chỉ được ngồi xe của tôi" đã làm tim cô bất tri bất giác đập nhanh hơn.Nhưng gần như ngay sau đó, bức ảnh kia đã lôi cô về hiện thực.Hiện thực chính là, trên chiếc xe này không hề có chỗ dành cho cô.
Sau này, ngồi trên ghế phụ xe hẳn chỉ có thể là chị gái cô - Tô Thùy Dương mà thôi.
Cô làm gì có chút cơ hội nào, dù là mong manh như sương khói.
Hoàn toàn không có chút cơ hội nào cả.Đã vậy, hắn còn nói ra những lời đó làm gì? Muốn trêu chọc cô sao? Có lẽ đùa cợt cô, xoay cô trong lòng bàn tay khiến hẳn cảm thấy vui vẻ.
Vậy thì, cứ theo ý hắn đi.
Không thể tránh thoát số mệnh, nên cô sẽ để tùy ý hắn chơi đùa với cảm xúc của mình, đến khi nào không chịu nổi nữa, có khi cô sẽ đủ dũng khí buông tay.Thế rồi, một ngày kia, nhận rõ sự thật rằng không thể là gì trong cuộc đời hẳn, cô sẽ rũ bỏ tình yêu này đi, như đổ bỏ cốc cà phê không uống hết chiều hôm trước.
Đúng không?Không phải giờ cao điểm, đường khá vắng, tiếng còi xe, tiếng động cơ thưa thớt không đủ lọt vào không gian trong xe.Vì hai người đang được bao bọc bởi một bản tình ca, nhưng lại đều thả trôi suy nghĩ của mình vào những nỗi niềm riêng rất khác.
Hắn không hiểu cô nghĩ gì, và cô cũng vậy.
Không hiểu, cũng không cần phải hiểu.
Chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa của nhau, thì hiểu nhau, có ý nghĩa gì?Chiếc Ferrari đen nhám không hề phô trương dừng lại ở một góc đường khuất gần đài phát thanh.
Tâm bước xuống khỏi xe, định vẫy tay nhưng hắn đã kéo cửa xe "cạch" một cái, phóng vụt đi, để lại một làn khói mờ.Cô lắc đầu, thu tay lại.
Cô đi bộ về phía đài phát thanh, giày cao gót giẫm trên nền gạch phát ra từng tiếng vang lộp cộp.Hắn dừng xe đủ gần để cô có thể đi bộ vào trong, nhưng cũng lại đủ xa để không có đồng nghiệp nào của cô bắt gặp.
Cô khá thoải mái với lựa chọn này của hẳn, "anh chọn thứ gì khác có thể không chuẩn, nhưng chọn chỗ dừng xe lại không hề sai chút nào".Cô đi đến hành lang đài phát thanh, chưa kịp bước vào cửa đã nghe thấy bên trong đang bàn tán sôi nổi.
Vừa nghe loáng thoáng, cô đã có thể đoán ra chủ đề của câu chuyện.
Còn gì ngoài câu chuyện chị dâu – em chồng đang hot khắp các mặt báo.Người không thân quen thì khó có thể nhận ra, nhưng với đồng nghiệp trong đài phát thanh, những người gặp cô hàng ngày thì quá dễ dàng, vừa liếc mắt đã có thể nhìn rõ người phụ nữ trong tấm ảnh là cô - phát thanh viên nổi tiếng Thanh Tâm.Vả lại, tối hôm đó, Huy không ngại tầm mắt mọi người, dừng xe ngay trước cổng đài phát thanh.
Chiếc xe thể thao đời mới phố trương của cậu ta khiến người khác vô cùng ấn tượng.
Nhân vật trong xe lại càng được khẳng định hơn.Tiêu điểm khiến mọi người chú ý, chính là mối quan hệ như có như không, như trong sạch như bao dưỡng giữa hai người.Nhưng mọi người đều không ngại ngần suy đoán theo hướng xấu xa nhất.
Thử nghĩ mà xem, một người phụ nữ có chồng, nhưng chưa bao giờ thấy chồng đưa đi làm, đột nhiên một ngày ngồi xe đàn ông đến cơ quan, lại không phải là chồng.
Nói rằng không phải quan hệ bất chính, ai mà tin nổi."Hàng ngày nhìn cũng đứng đắn, tưởng thế nào, hóa ra cũng là loại không ra gì."Là giọng của người đồng nghiệp mấy hôm trước vừa cười nói nhờ vả cô.
Ngay lập tức có người tiếp lời ngay."Các chị vẫn tưởng chị ta đứng đắn à? Đàn bà đứng đắn mà để đến mức chồng chẳng bao giờ thèm đưa đón...!Đứng đắn thì người đưa chị ta đến đây phải là chồng chị ta chứ đâu phải người khác.."Là giọng của cô bé có nụ cười rất ngọt, hôm qua còn tíu tít nói cười với cô khi gặp mặt ở hành lang."Phải rồi, bị chụp ảnh lên đầy trên báo kia kìa, đài chúng ta có khi nhờ cô ta mà nổi tiếng hơn ấy chứ."Bao nhiêu lời nói khó nghe được thốt ra từ những người cô vẫn coi là đồng nghiệp tốt.
Con người luôn luôn như vậy, cũng không có gì kỳ quái, gió chiều nào che chiều ấy, mà giậu đổ rồi thì bìm sẽ leo lên thôi.
Bình thường mọi người muốn giữ mối quan hệ tốt với cô, nhưng đâu đó vẫn có chút ghen tị, vì tài năng, danh tiếng của cô lấn át người khác, vì cô được phụ trách riêng một chuyên mục mới.
Những việc cô làm đưỢC, đâu phải ai cũng dám mơ.
Nên khi thấy cô có một tin đồn không tốt, họ ngay lập tức xem đây là vết nhơ cả đời này cô khó mà gột sạch, mang ra bàn tán, nói xấu với nhau.
Cũng chỉ là một cách làm thỏa mãn bản tính xấu xa của những con người trần tục.Cô đẩy cửa, đi vào, bên trong im bặt một hai giây rồi lại quay lại nói cười ầm ĩ, họ còn chẳng để nhân vật bị nói xấu như cô vào mắt.
Một đồng nghiệp thấy sắc mặt cô vẫn bình thường, chẳng có vẻ gì là chịu tổn thương, liền quay sang khiêu khích:"Thanh Tâm này, chuyện trên báo là thế nào vậy? Đừng nói là cô lăng nhăng với cả em chồng thật nhé.
Chồng cô không đủ quan tâm đến cô, nên cảm thấy trống rỗng à?"Người khác vội vàng ngắt lời."Nào, chị này đừng nói như thế.
Nhưng em nói thật lòng, chị Thanh Tâm đừng giận nhé.
Nếu không phải biết chị có chồng, nhìn cách sinh hoạt của chị, em còn nghĩ chị độc thân cơ.
Chị và chồng có thật sự hạnh phúc không vậy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...