Hàn Minh Tuấn không rõ ràng lắm, nhưng giờ phút này, tâm tình vô cùng hưởng thụ khi được ôm cô như vậy.
Bạch Tử Cúc vì hành động dịu dàng bất ngờ này của anh mà thấy thật hoảng hốt, người đàn ông này, không có bệnh chứ? Làm sao lại có thể vừa tình cảm ôm cô vừa nói những lời chân thành như thế?
Cô liền cắn chặt răng, đang muốn đẩy anh ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Gia Nhĩ đang đứng cách đó không xa.
Nhìn cảnh này cô lập tức bừng tỉnh ngộ ra một điều, thì ra là người đàn ông này mới vừa rồi diễn trò thâm tình, là để cho người phụ nữ kia xem mà thôi.
Tim nhẹ nhàng thắt lại, không khỏi đau đớn.
Cô không muốn làm công cụ để cho anh dùng để kích thích người khác, liền cắn răng một cái, không kìm được tức giận muốn đẩy anh ra nhưng chưa kịp làm gì thì anh đã chủ động buông cô ra trước.
Anh nhìn cô đăm đăm, trong ánh mắt vẫn tràn đầy nhu tình: "Đi thôi, đi với anh tới công ty, thuận tiện dẫn em đến bệnh viện xử lý cái mặt đang sưng đỏ này nữa."
Tử Cúc chưa phản ứng kịp, đã bị Minh Tuấn dắt đi ra khỏi nhà.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Vương Gia Nhĩ đứng nơi xa xa, trong lòng vừa đau vừa hận.
Hận người đàn ông này lấy cô ra làm bia đỡ đạn, hận mình rõ ràng có thể đẩy anh ra, nhưng lại nhu nhược không đủ dũng khí để đẩy ra, mới để cho anh được như ý.
Cô bị anh ôm lên xe lái rời đi.
Hàn Minh Tuấn dẫn cô đến bệnh viện xử lý vết sưng trên mặt xong, lại dẫn cô đến tập đoàn Bạch thị.
Sau khi sắp xếp cho cô an vị ngồi trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc, trước khi đi anh còn dặn cô: "Ở chỗ này đợi anh, bây giờ anh phải đi họp khoảng chừng hai tiếng, sau đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn."
Tử Cúc không lên tiếng, chỉ mong anh nhanh nhanh đi họp, để cô còn đi tìm cha mình, nói cho ông biết con người thật của Hàn Minh Tuấn chính là một tên xấu xa nham hiểm.
Đang âm thầm tính toán trong lòng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng cảnh cáo của Minh Tuấn vang lên bên tai: "Còn nữa, chuyện lúc trước ở trong đình viện, anh hi vọng em đừng có đi nói lung tung khắp nơi, em cũng biết rõ là nếu không có chứng cứ, nói ra sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy chán ghét mà thôi."
"Anh nghĩ, một cái bạt tai kia của mẹ em, đến bây giờ chắc vẫn còn thấy đau chứ?"
Bạch Tử Cúc tức giận nhìn anh chằm chằm, mặt cũng xanh mét lại.
Cô giận dữ cầm một tập văn kiện ở trên bàn làm việc ném về phía anh: "Không phải là muốn đi họp sao? Còn không mau biến đi."
Rõ ràng anh đang khiêu khích, thị uy, nói rằng cô không có chứng cứ như thế chẳng khác nào anh đang thừa nhận chuyện tình cảm của mình và Vương Gia Nhĩ không phải sao ?
Người đàn ông ghê tởm này, cô nhất định phải ly hôn với anh ta, nhất định phải để cho mọi người biết được mối quan hệ bất chính của bọn họ.
Cô sẽ không từ bỏ đâu.
Hàn Minh Tuấn ưu nhã cúi người xuống, nhặt vặn kiện ở trên đất lên vỗ vỗ mấy cái, rồi đặt ở trên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh biến mất, Bạch Tử Cúc nổi đoá ngồi trở lại trên ghế, ngẫm lại, cô không thể xốc nổi, bốc đồng làm bậy như vậy, bởi vì không có chứng cứ, có nói nhiều, thì cũng sẽ dẫn đến kết quả ăn thêm một cái tát như ngày hôm nay mà thôi.
Cô cần phải suy nghĩ cặn kẽ, phải cẩn thận một chút mới được.
Đột nhiên lại nghĩ đến một người, cô liền vội vàng cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, thuần thục ấn một chuỗi số quen thuộc.
Chỉ trong chốc lát, đường giây điện thoại liền được nối thông, Tử Cúc cười ngọt ngào, gọi người ở phía điện thoại bên kia: "Anh hai."
Bên đầu kia truyền đến tiếng nói trầm thấp, đầy gợi cảm làm người ta si mê: "Ừ!"
"Em muốn gặp anh để thương lượng một chuyện, anh tới công ty đón em, được không?"
Cơ hồ không hề có một giây do dự, giọng nói ôn hòa mà nhân nhượng liền vang lên: "Ừ, em ra cổng chờ đi, hai phút nữa anh sẽ đến."
Mấy phút sau, Bạch Tử Cúc ở phía trước cổng tập đoàn Lục thị, ngồi lên xe của anh hai Bạch Duệ Thần rời đi.
“Có chuyện gì mà vội vã như vậy? Trước kia, em rất ít khi chủ động tìm anh.”
Người anh Bạch Duệ Thần này của cô, ở trong mắt của mọi người mà nói lúc nào cũng trầm mặc ít nói, không thích giao tiếp, chỉ thích đua xe, mà cũng có không ít tin đồn rằng anh là Đại Đương gia của bang Hồn Mị, nhưng lại không có người nào chân chính dám chứng thật điều này.
Bình thường, Tử Cúc cũng rất sợ anh, cho dù từ nhỏ cho tới giờ anh chưa từng hung dữ với cô nhưng cứ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm kia thì lại không dám đến gần.
Hôm nay chủ động tìm anh cô chỉ vì vạn bất đắc dĩ, cũng bởi vì hiện tại, chỉ anh mới có thể giúp cô được thôi.
“Anh hai.” Cô cúi thấp đầu, rụt rè gọi một tiếng.
Bạch Duệ Thần nhìn cô, thấy cô ở trước mặt mình vẫn còn giữ dáng vẻ câu nệ như vậy trong lòng liền sinh một chút mất mát.
Chẳng lẽ người anh hai như anh ở trong mắt cô lại đáng sợ như vậy sao?
Không ai biết, trừ mẹ mình thì người anh yêu thương nhất chính là người em gái này, nhưng con bé lại chưa từng nhận ra điều đó.
“Có chuyện gì em nói đi?” Anh đảo mắt nhìn về phía ngoài xe, cho cô thêm thời gian để thả lỏng tâm tình.
“Em muốn, anh giúp một chuyện.”.
Tử Cúc ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua gò má của anh, rất cẩn thận mà nói ra: “Em biết, anh quen biết không ít người, cũng có bản lĩnh kia, nên muốn anh giúp em điều tra về con người của Hàn Minh Tuấn, có được hay không?”
Điều tra Hàn Minh Tuấn?
Duệ Thần nghiêng đầu sang nhìn cô, trong nháy mắt, hiển nhiên nhiều hơn một tia nghi vấn.
Bạch Tử Cúc cố tránh né ánh mắt dò hỏi của anh, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Em biết, anh muốn hỏi em điều, hỏi em tại sao lại muốn làm như vậy? Nhưng hiện tại em lại không biết giải thích thế nào, dù sao thì em cũng cảm thấy Hàn Minh Tuấn có gì đó không đúng, anh cả muốn kết hôn với Vương Gia Nhĩ, anh điều tra thêm cả người này nữa, có được hay không?”
“…”
“Anh hai, có được hay không?”.
Thấy Bạch Duệ Thần trầm mặc không lên tiếng.
Bạch Tử Cúc cố gắng kìm xuống sợ hãi, cẩn thận kéo cánh tay của anh mà cầu xin.
“Được”
Không hề do dự nữa, Bạch Duệ Thần lên tiếng đáp ứng.
Tử Cúc vui mừng cười rộ lên: “Thật?”.
Lần đầu tiên thấy cô tươi cười trước mặt mình, Bạch Duệ Thần thấy thật vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô, trong ánh mắt, tràn đầy sủng nịnh.
Lấy được lời hứa của anh, Tử Cúc lại nói: “Em còn muốn anh giúp chuyện nữa.”
Bạch Duệ Thần nhướng mày, đợi cô nói tiếp.
Duẫn Nặc ngẩng đầu lên, lời ít mà ý nhiều: “Về chuyện của công ty, không phải anh vẫn không lấy 10% cổ phần kia sao?”
“…” Lúc này, Bạch Duệ Thần bắt đầu thấy hoang mang rồi.
Có lẽ cô đã biết, anh không thích tham gia vào thương trường, cho nên lúc ban đầu khi Bạch thị phân chia cho cổ đông anh liền cự tuyệt 10% cổ phần này.
Anh không sống dựa hơi vào danh nghĩa của Bạch gia, nên mới ở bên ngoài tự lập, muốn tạo một thế giới cho riêng mình.
Vậy thì tại sao giờ phút này,em gái lại muốn anh nhận lấy 10% cổ phần này?
Bạch Tử Cúc biết anh đang thắc mắc liền nhìn vào ánh mắt đang mê man kia của anh, giải thích: “Em chỉ không muốn để cho sản nghiệp của Bạch gia rơi vào tay của kẻ thù, nên muốn anh trở về nhận lấy 10% cổ phần này, những cổ phần khác, em còn phải tìm Trác Quân giúp em thu hồi từ những cổ đông khác.
Anh hai, em biết anh đang hoài nghi nhưng thật sự em làm những điều này đều là vì Bạch gia của chúng ta.”
“Có phải Hàn Minh Tuấn có vấn đề hay không?”.
Anh sắc bén hỏi.
Bạch Tử Cúc xanh mặt, nhìn Bạch Duệ Thần, mập mờ, không dám thừa nhận.
“Em nói đi, bất kể chuyện gì, anh vẫn sẽ đứng về phía em, cũng sẽ luôn giúp đỡ cho em.”.
“Dạ!”.
Tử Cúc quả quyết nói: “ Hàn Minh Tuấn cấu kết với Vương Gia Nhĩ, bọn họ muốn cướp đi công ty của nhà chúng ta, muốn hại chết cha và anh cả, nhưng em lại không có chứng cớ, nên không biết vạch trần bọn họ thế nào.”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...