Ông xã là phúc hắc đại nhân

Cung cấp vài đoạn nhỏ:
Mark và Khang Duật đứng đối mặt nhau, một cái là mũi sắp đụng trần nhà, một cái là vẻ mặt âm nghiêm khỏi cần nói không thích lại còn có khó chịu cỡ nào.
“Duke, hôm nay tới để chúc mừng cho tôi đúng không, sau khi tổng tài công bố phó cơ trưởng là ai rồi, anh trăm ngàn đừng khổ sở, thua dưới tay người tốt nghiệp Havard, là điều đương nhiên thôi!”
Nhìn coi coi đây là loại người gì a, làm như không tốt nghiệp Havard thì nên đi chết luôn cho rồi vậy, hơn nữa danh sách còn chưa có công bố, làm sao anh ta biết được là mình.
Tôi nhịn không được, tính xông lên chửi ầm lên, Cách Cách lại kéo quần Khang Duật “Ba, cái gì là Havard?”
Khang Duật ôm lấy con gái, không thèm quan tâm lời nói của Mark.
“Là một trường hoc!”
Cách Cách tò mò hỏi “Trường học gì vậy, chú kia nhìn rất kiêu ngạo nha, rất kiêu ngạo!”
Mark nghe xong, mũi hết lên tới mức sắp chọc thủng trần nhà.
Khang Duật nhìn anh ta một cái, khóe miệng quéo qua một cái, cười âm hiểm một chút rồi đột nhiên nói “Học viện phật giáo Cáp Nhĩ Tân, viết tắt là Cáp Phật!!”
(Havard phiên âm ra tiếng Trung là Cáp Phật =.=’)
Mọi người rớt mồ hôi…
Có người xém nữa té ngã, lật đật đỡ tường, chống bàn.
Mark nghe xong mặt xanh mét, tay đều run run.
Cách Cách đột nhiên kinh hộ một tiếng, làm cho lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người nó, nó quay đầu cả kinh kêu lên với Mark “Chú ơi, thì ra chú là con lừa ngốc!!”
Hòa thượng = con lừa ngốc, đây là tin tức mà gần đây Cách Cách nghe được từ phim cổ trang.
Không cần đỡ tường, cũng không cần chống bàn, cơ bản mọi người nghe xong đều ngã.
Cách Cách quay đầu nhìn về phía Khang Duật, khó hiểu hỏi “Ba, con lừa ngốc cũng lái máy bay được hả?”
Khang Duật vuốt đầu Cách Cách “Cục cưng, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, tương tự vậy, người đi làm cũng không phân biệt…sang hèn!!”
Thật ác độc, mấy câu này một câu hai nghĩa, nâng lên chính mình, cũng ám chỉ Mark đê tiện cỡ nào.
Cách Cách gật đầu y như hiểu rất rõ, lúc nhìn về Mark thì vẻ mặt vô cùng thương hại “Cách Cách hiểu được, chú yên tâm, Cách Cách sẽ không khinh thường chú đâu…”
Mọi người ở đây nghe được câu này xong đều liều mạng nín cười.
Tôi nhìn Cách Cách, cảm thấy nó tựa hồ còn giấu chiêu gì đó.
Cách Cách quay đầu nói với Khang Duật “Bất quá, Cách Cách không muốn sau này làm phi công giống ba nữa!”
“Vì sao?”
“Con lừa ngốc còn làm được phi công, cái này chứng tỏ lái máy bay rất đơn giản, ba để nuôi gia đình không còn cách nào khác, Cách Cách lại thông minh như vậy, lại giống cha, phải đi bắn súng!!” nó nói xong, còn dùng tay làm động tác bắn “bùm” lên trời.
Dứt lời, mọi người ở đó đều nhịn không được, điên cuồng cười ra tiếng, có vài người còn trực tiếp nằm trên trên bàn đập bàn cười.
Tôi cũng vậy.
Nhìn nhìn lại Mark đều bị chọc tức tới mức sắp xỉu, lại không thể so đo với con nít, vung mạnh tay lên, xoay người tức giận bỏ đi.
Tôi chạy qua, ôm Khang Duật và Cách Cách.
Tôi đã nói rồi, ai có thể địch lại hai cha con này.
Cái này đúng là phúc hắc đại thần và phúc hắc tiểu thần, song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch!!

Phiên ngoại 3: Hoạt cảnh của Khang Hi đến đây

Phần 1: Mẹ bất công

Khang Hi năm nay 3 tuổi, bộ dạng người gặp người thích, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, nhà ai có con gái thấy hắn tuyệt đối sẽ hỏi Miểu Miểu có muốn kết thông gia hay không, làm Miểu Miểu mừng tới mức đi đâu cũng mang theo hắn.
Tuy rằng là con có lúc trung niên, nhưng Miểu Miểu châu tròn ngọc sáng, giống như Diễm Diễm nói – da mặt căng ra hết cỡ, nên không có nếp nhăn, lại chăm sóc tốt, cho dù là 45 tuổi lại nhìn giống 35 tuổi, mang con đi ra ngoài, không ai nghi ngờ đó không phải con Miểu Miểu cả.
Hôm nay, Miểu Miểu mang theo Khang Hi đi siêu thị mua sắm, đơn giản là mua đường tiêu bột ngọt dầu ăn v..v, lúc mua xong đang định về nhà thì Khang Hi thấy một chiếc xe ô tô điều khiển, đứng ở đó nhìn hồi lâu.
Miểu Miểu nhìn giá một cái, hơn 600 tệ, rất TM mắc, Miểu Miểu biết con cái không thể chiều quá, không thể muốn gì thì mua đó, đồ chơi của con cũng đã quá nhiều rồi, hơn nữa mỗi lần mua xong chơi nhiều nhất là 2 3 ngày, liền thấy chán, thật sự rất lãng phí.
“Tiểu Hi, chúng ta về nhà.”
Khang Hi ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khát vọng.
“Không được!! Rất mắc!” Miểu Miểu cứng rắn nói.
Hắn lại không quậy, ngoan ngoãn nắm tay Miểu Miểu đi về phía thu ngân, hai người đi tới, hắn nhìn chỗ bán băng vệ sinh phía trước, ánh mắt xinh đẹp đảo một vòng, lắc lắc tay Miểu Miểu nói “Mẹ, mua cái này…”
“Mua cái gì?!” Miểu Miểu trừng mắt tới sắp lồi, nghĩ rằng chính mình nghe lầm.
Hắn ngẩng đầu nghiêm trang trả lời “Mua băng vệ sinh nha! Rẻ hơn ô tô đồ chơi nhiều, có mấy tệ à, trong TV không phải thường nói, chỉ cần sử dụng băng vệ sinh, bạn có thể chơi rất nhiều thứ sao, muốn chơi cái gì cũng được, có thể trồng chuối, có thể chạy bộ, có thể đạp xe đạp, có thể chèo thuyền, có thể đi picnic, còn có thể tự do bơi trong bể bơi, thật tốt, mẹ mua cái này đi, Tiểu Hi muốn mua cái này,”
Tuy rằng mới 3 tuổi, nhưng hành động của hắn rất nhanh nhẹn, thả tay Miểu Miểu ra, vừa thả ra liền lật đật chạy qua.
Miểu Miểu sợ hết hồn “Tiểu Hi, thứ này…con không dùng được.”
Đôi mắt vừa to vừa tròn của Khang Hi ngập nước “Mẹ bất công, mua cho chị, không mua cho Tiểu Hi, người ta đã không cần ô tô nữa, chỉ cần thứ rẻ như vậy, tiết kiệm tiền cho mẹ, mẹ cũng không cho, lại mỗi lần đều mua cho chị!!”
Miểu Miểu vô cùng đau đầu, cái này không phải vấn đề tiết kiệm tiền, đây là…đây là…cho dù hắn 100 tuổi đi nữa, thứ này hắn cũng dùng không được, Miểu Miểu không biết nên giải thích với con như thế nào.
Khang Hi mếu máo, bộ dạng như sắp khóc, miệng còn nói thầm “Bất công, mẹ bất công.”
Người chung quanh nghe thấy hắn muốn tiết kiệm tiền cho mẹ mấy câu này, chỉ nghĩ hắn là một đứa bé ngoan ngoãn lại có hiểu biết, cũng không nghĩ xem rốt cuộc hắn muốn mua cái gì, đều dùng ánh mắt có hai chữ bất công nhìn Miểu Miểu.
Miểu Miểu bị người ta chú ý không được tự nhiên, lại không thể giải thích với con, đành phải mạnh mẽ kéo hắn đi.
Khang Hi cầm lấy một bao băng vệ sinh liền bỏ vào xe đẩy, Miểu Miểu kéo tới đâu, hắn liền lấy tới đó, miệng còn gào to lên “Tiểu Hi chỉ muốn cái này thôi!!”
Cái này làm người chung quanh đều biết hắn muốn mua cái gì, đều phì cười.
Miểu Miểu xấu hổ muốn chết, đầu óc nóng lên, nói “Con muốn mua cái gì đều được, chỉ có cái này là không được!!”
Khang Hi lập tức dừng tay “Thật sự?”
Miểu Miểu thầm nghĩ nhanh chóng bỏ chay, không hề suy nghĩ gì, lập tức gật đầu.
Khang Hi cười thật tươi, cái kia đúng là “nham” dung tỏa sáng nha, thoát khỏi tay Miểu Miểu, chạy về khu bán đồ chơi, chỉ về phía ô tô mới nãy “Mẹ, không tuân thủ lời hứa sẽ béo nha.”
Miểu Miểu chịu không nổi mất nước mắt rơi đầy mặt.

Phần 2: Hai ba chuyện ở nhà trẻ.

Lớp mẫu giáo bé học ngoại khóa, lúc này nền giáo dục rốt cuộc cũng nghĩ ra phải cho trẻ em có ý thức an toàn từ nhỏ, phương pháp tự cứu mình khi có động đất và hỏa hoạn, hôm nay lại còn dạy mấy bạn nhỏ nếu gặp được gấu thì nên làm gì.
Trước khi dạy, cô giáo cho các bạn trong lớp đứng thành một vòng tròn, thầy thể dục mặc đồ hóa trang thành gấu, nhảy mạnh ra dọa các bạn trong lớp, cô chủ nhiệm đứng bên hỏi “Các bạn ơi, lúc này nên làm như thế nào đâu?”
Các bé trong lớp nhất thời chạy loạn xung quanh để trốn, chỉ có mình Khang Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Con “gấu” kia giương nanh múa vuốt chạy tới, rất nhiều bạn nhỏ kêu lên “Khang Hi chạy mau a!!”
Khang Hi híp mắt lại, bày ra một tư thế “Ta là dũng sĩ giáp vàng, tuyệt chiêu năng lượng tinh thạch giết sạch, vèo vèo! Ánh sáng đông lạnh!!”
Dũng sĩ giáp vàng là một bộ phim hoạt hình đang được yêu thích, cùng loại với Ultraman.
“Gấu” ngây ngẩn cả người.
Khang Hi thấy, chậc chậc miệng, đi qua đá mông nhỏ của “gấu”, nhắc nhở nói “Ê, mày nên té xuống đất!”
“Gấu” và cô chủ nhiệm chịu không nổi ngay đơ luôn.
Lại có một lần, cô giáo dạy sinh học mang tổ kiến tới cho cả lớp xem.
Rất nhiều bạn nhỏ nhìn không chớp mắt tổ kiến trong bình thủy tinh, tò mò hỏi “Cô ơi tụi nó đang làm gì vậy?”
Cô giáo cười tủm tỉm nói “Tụi nó đang xây nhà ở thoải mái cho chính mình, các em có thấy bọn nó rất chăm chỉ, không lãng phí thời gian đi chơi không, cho nên a…”
Còn chưa nói xong đã bị Khang Hi ngắt lời, hắn ngồi trên ghế dựa bắt chéo chân thật kinh bỉ nói “P, mỗi lần em đi ra ngoại ô chơi với mẹ, đều gặp được tụi nó, làm sao mà tụi nó chăm chỉ được, không phải cũng đi theo mẹ đi ngoại ô chơi sao, cô đừng lừa con nít, cô là cô giáo nha, đây là không có đạo đức.”
Cô giáo dạy sinh ngay đơ luôn.
Một lần nhà trẻ mở lớp âm nhac, cô giáo động viên các bạn trong lớp tham gia, đầu tiên cho các bạn chọn nhạc cụ, bất luận là nhạc cụ gì cũng có giáo viên dạy, nếu không muốn học nhạc khí, cũng có thể ca hát, đợi tới khi học xong, sẽ chọn những bạn giỏi nhất lập thành dàn nhạc, có thể đi khắp nơi trong nước biểu diễn, biểu diễn xong rồi cô giáo sẽ mang các bạn đi chơi, một chuyện tốt như vậy, rất nhiều bạn nhỏ nóng lòng muốn thử, nhưng tất cả đều do dự, không biết nên chọn cái gì, Khang Hi đứng trước một loạt nhạc khí nhìn, bạn nhỏ Giáp hỏi “Tiểu Hi, bạn muốn học cái gì?”
Khang Hi trả lời “Piano có vẻ tốt đó, nhìn rất đẹp trai.”
“Rất đẹp trai sao?”
Khang Hi gật đầu khẳng định “Đẹp trai!!”
“Vậy mình đi học piano.” Bạn nhỏ Giáp thật hưng phấn đi tới chỗ cô giáo báo danh, lại có bạn nhỏ Ất chạy lại, Khang Hi nhìn đàn violon lẩm bẩm “Đàn violon nhìn qua có vẻ rất phong cách!”
Bạn nhỏ Ất nghe xong, vội vàng ôm lấy đàn violon chạy lại chỗ cô giáo ghi danh lớp violon.
Bạn nhỏ Bính vẫn còn đang do dự, do dự.
Khang Hi đi tới cạnh lầu bầu nói “Thổi trumpet có vẻ rất uy vũ nha.”
Bạn nhỏ Bính nghe xong ánh mắt sáng rực lên, lật đật chạy tới chỗ cô giáo chọn học thổi trumpet.
Tiếp theo, Khang Hi không ngừng chạy tới cạnh các bạn nhỏ đang do dự, nói cái này tốt lắm, cái kia tốt lắm, cũng nói ca hát cũng rất tốt.
Qua một vòng, tất cả các bạn nhỏ đều chọn được chương trình học cho mình, chỉ có mình Khang Hi chưa chọn, chỉ thấy hắn vô cùng nhanh nhẹn đi tới, cầm lấy khung thép.
Khung thép tên là “Chuông tam giác”, là một nhạc cụ gõ từ xưa, là nhạc khí trong đội diễn tấu, dàn nhạc giao hưởng, và đội âm nhạc, thâm chí dàn nhạc ca vũ kịch cũng không thể thiếu nhạc cũ gõ, thường thường sẽ diễn tấu vào đoạn nhạc khí thế, để lấy thêm không khí.
Các bạn nhỏ cảm thấy rất kì quái, hắn từ đầu tới đuôi cũng chưa nói tới khung thép, một chữ cũng không nói qua, chỉ nói mấy nhạc khí khác tốt, ca hát tốt, sao bản thân hắn lại chọn cái này?
Kết quả, chỉ có mình Khang Hi chọn khung thép.
Đối với một dàn nhạc mà nói, khung thép là không thể thiếu, bởi vậy Khang Hi căn bản không cần đấu với người khác, đương nhiên sẽ là một thành viên của dàn nhạc đi biểu diễn cả nước, bởi vì chỉ có mình hắn a.
Mấy khúc nhạc nhà trẻ chọn vô cùng đơn giản, cả buổi biểu diễn, hắn gõ cũng lắm năm sáu cái liền xong việc.
Lúc biểu diễn, các bạn nhỏ trong dàn nhạc rơi mồ hôi nóng hổi, liều mạng đánh piano, kéo violon, hoặc là căng phồng mặt lên thổi trumpet, kèn Tuba, Khang Hi chỉ cần tới một đoạn cần đánh, bàn tay trái gập lên trước ngực, cầm sợi dây treo khung thép bằng trón trỏ, lại lấy ngón cái nắm thêm cho chắc, tay phải cầm một que, vô cùng thoải mái gõ gõ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Ba hồi sau, hắn liền không có việc gì, ngồi lên trên ghế, thở mấy hơi, nhìn về một bên “Bây giờ chơi cái gì trước đây?”
Cô giáo dạy nhạc chịu không nổi ngay đơ!!

Phần 3: Khang Duật vs Khang Hi

Gần đây TV chiếu bộ phim cũ cách đây vài thập niên, là bộ phim “Khang Hi đại đế”, bạn nhỏ Khang Hi hoàn toàn mê mẩn, Khang Duật tuy rằng là hậu duệ chính thống của dòng họ Ái Tân Giác La, nhưng đây đã là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, chưa từng nói với con lần nào, Khang Hi cũng liền hoàn toàn không biết, đột nhiên phát hiện vị hoàng đế này cũng tên là Khang Hi, hơn nữa lại viết y hệt tên của hắn, hưng phấn a, xem xong liền bắt đầu “nhập diễn”.
Hắn nhìn về phía Miểu Miểu kêu “Ngạch nương, trẫm đói bụng, muốn dùng thiện!”
Ngay từ đầu Miểu Miểu chỉ nghĩ hắn thích chơi cho vui, dù sao hắn cũng còn nhỏ nên không để trong lòng.
Nhưng hắn lại lấn tới, một hồi là “Ngạch nương, trẫm muốn tắm rửa!”, một hồi là “Ngạch nương, trẫm muốn nàng thị tẩm.”

Khang Hi khác Cách Cách, từ nhỏ liền dính Miểu Miểu, đến bây giờ vẫn thích ngủ với Miểu Miểu, nhưng mà thị tẩm…
Đầu Miểu Miểu toàn vạch đen, thị tẩm cái đầu mày a, mày làm cho mẹ mày thị tẩm…cái này tính là cái gì!!
Suốt một tuần liền, đều bị hắn trẫm tới trẫm lui.
Cuối tuần, ở lại kí túc xá Cách Cách trở lại, thấy hắn, liền muốn béo béo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, lúc hắn sinh ra, Cách Cách không thích ở cạnh hắn, sau chờ tới khi hắn biết nói, biết đi thì Cách Cách đi học đại học phải ở lại trường, thời gian dài không ở nhà, vì vậy mỗi lần về đều muốn xoa bóp hắn, ăn hiếp hắn một chút.
Hắn tức giận nói “Lớn mật, cho dù ngươi là hoàng tỷ của trẫm, cũng không thể bất kính với trẫm, nếu như còn như vậy, trẫm sẽ ra lệnh cho ngươi đi hòa thân.”
Nói xong, hắn liếc mắt một cái đưa Cách Cách về Tề Dự, sửng sốt một chút, rồi sau đó che miệng cười gian nói “Trẫm đã quên, ngươi đã sớm đi hòa thân, ha ha…”
Cách Cách tức giận tới mức không nói gì được, thằng nhóc này dám nói chuyện với mình như vậy, nhưng mà lại không có cách nào phản bác, đúng là mình đi hòa thân.
Tên Tề Dự tóc vàng mắt xanh này ở cổ đại không phải phiên nhân thì là gì?
Miểu Miểu trong lòng lo lắng a, thằng nhỏ này sao chơi nghiện luôn rồi, thật sợ sau này hắn sẽ cho mình là hoàng đế thật, tưởng dạy dỗ hắn, nhưng mà cậu nhỏ này cũng là người vũ trụ nhỏ.
Một câu “Hậu cung không thể chấp chính!” làm cho Miểu Miểu nước mắt rơi đầy mặt.
Người địa cầu như Miểu Miểu hoàn toàn không chịu nổi.
Lại qua hai ngày, Khang Duật chấp hành nhiệm vụ bay xong trở về, Miểu Miểu giống như gặp được cứu thế chủ giống nhau, vọt lên kề tai nói nhỏ với hắn, kể lể việc xấu Khang Hi làm.
Khang Hi suy nghĩ, trong phim Khang Hi không có ba, chỉ có kêu Hiếu Trang là hoàng tổ mẫu, bà già khọm này cơ bản xem nhẹ không sao cả, cho nên hắn vẫn là đại ca, nhưng mà mình lại có ba, ba của hoàng đế không phải là thái thượng hoàng sao?
Thái thượng hoàng đã trở lại, vậy tên hoàng đế là hắn không còn là đại ca nữa rồi.
Không biết thái thượng hoàng có khả năng lên chấp chính không?
Đáng ghét, trong TV không nói.
Khang Duật không vội vã dạy dỗ con, trước ôn tồn với Miểu Miểu một chút, tiếp theo ăn cơm, tắm rửa, Khang Hi theo kế “địch bất động, ta cũng bất động”, cũng không “phát bệnh” – không nói lời nào.
Lúc đi ngủ, Khang Hi chui vào phòng, tay chân cùng một lúc leo lên giường ngủ trong phòng ba mẹ, nói “Ngach nương, trẫm muốn nàng thị tẫm.”
Khang Duật mắt thấy, dùng tay kéo áo hắn lên, xách lên như xách con gà con thả hắn ra ngoài cửa đặt lên mặt đất, liếc mắt nói “Hoàng nhi, không cần thỉnh an, sớm đi ngủ đi.”
Rầm, cửa phòng đóng lại, ngăn cách hắn ở bên ngoài.
Khang Hi ngây ngẩn cả người.
5555…
Khang Hi cúi đầu về phòng ngủ của mình.
Miểu Miểu còn trông cậy Khang Duật giáo dục con, ai ngờ hắn lại chơi với con luôn, cái gì thỉnh an, vừa định chất vấn, Khang Duật lại sớm cởi hết quần áo bỏ Miểu Miểu lên giường, ôm chặt Miểu Miểu dưới người mình, cười nói “Ái phi, thị tẩm!”
Trời à!!
Thật sự là con thế nào, cha thế nấy.
Miểu Miểu quay mặt qua, lười quản.
Hôm sau, vừa vặn là đầu tháng, là ngày phát tiền tiêu vặt cho con cái trong nhà họ Khang.
Tuy rằng Khang Hi chỉ có 3 tuổi, nhưng cũng có tiền tiêu vặt – 20 tệ.
Đây là phương pháp giáo dục con của Khang Duật, cho tiền tiêu vặt, để con mình tự sử dụng hợp lý, tiêu xài quá độ cũng phải do chính mình phụ trách, hắn sẽ không giúp đỡ, để cho bọn nhỏ học cách tự quản lý tài sản.
Mức tiền tiêu vặt cũng sẽ tăng theo tuổi, hôm nay vừa vặn là sinh nhật 4 tuổi của Khang Hi, nói cách khác là được lấy 25 tệ, thằng nhóc này có một sở thích là để dành tiền, Miểu Miểu mua cho hắn một hũ đựng tiền trong suốt, hắn cứ thích nhét tiền vào trong đó, xem nó càng đầy, hắn lại càng vui vẻ.
Cho nên mỗi lần phát tiền tiêu vặt, hắn đều đòi tiền xu 1 tệ.
Hắn vui vẻ dậy sớm, đứng cung kính trước cửa phòng ngủ với Cách Cách chờ ba mình đi ra.
Sau khi Cách Cách lấy được tiền, liền ăn mặc xinh đẹp, tung tăng đi ra ngoài luôn.
Khang Hi hưng phấn chờ Khang Duật phát lương.
Đương nhiên Khang Duật sẽ cho.
Nhưng mà đếm một hồi, không đúng nha, tại sao vẫn là 20 tệ.
Hắn có chút khả nghi nhìn ba mình.
Khang Duật ngồi trên sô pha, nói vô cùng sâu sắc “Hoàng nhi, vĩnh, viễn, không, tăng, thuế.”
Vĩnh viễn không tăng thuế…
Cái này trong TV có nói, chính là không tăng thuế của dân nữa.
Nhưng mà có quan hệ gì với hắn đâu?
Hắn nhìn về phía Khang Duật, Khang Duật sớm không để ý tới hắn, nhàn nhã ngồi trên sô pha đọc báo.
Hắn buồn khổ, muốn hỏi, lại không biết nên hỏi như thế nào.
Chẳng lẽ nói “Ê, Hoàng a mã, tiền thiếu, thêm chút đi…”
Hắn tối tăm cúi đầu, câu này nghe sao không được tự nhiên cho lắm.
Mệt hắn còn thông minh, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ ra nếu không tăng thuế của dân, thì khoản thu nhập từ thuế để nhập quốc khố cũng không tăng rồi.
Quốc khố = tiền tiêu vặt.
Nhất thời, cứng lại rồi.
Nếu hắn vẫn là tiểu hoàng đế, chẳng phải là cả đời chỉ được lấy 20 tệ.
Kinh hãi!!
Lần này tốt cuộc tới lượt Khang Hi chịu không nổi ngay đơ.
Lúc này, Miểu Miểu ra ngoài mua đồ ăn về nhà.
Hắn lập tức méc mẹ “Mẹ, ba ăn hiếp con, cho con thiếu 5 tệ, kêu ba đưa cho con, kêu ba đưa con!!”
Hắn đúng là rất nóng nảy, khôi phục lại bản tính của con nít – nhõng nhẽo, vừa dậm chân vừa kéo đồ Miểu Miểu, mặt đỏ bừng lên.
Miểu Miểu vừa nghe, kì quái, sao không xưng trẫm nữa, hồ nghi nhìn về phía Khang Duật đang đọc báo.
Khang Duật bỏ báo xuống, mỉm cười nhìn Miểu Miểu, con ngươi đen trong con mắt dài đẹp lóe ra ánh sáng nham hiểm, Miểu Miểu nhìn thấy, nhịn không được run lên.
Từ đó bạn nhỏ Khang Hi không xưng là trẫm nữa, NND “quốc khố” chỉ có 20 tệ ai thèm làm hoàng đế.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay a.

Phiên ngoại 4: Ba năm

3 năm ở Đức Khang Duật đã làm những gì???
Khang Duật ngồi ở khoang hạng nhất bay đi Hamburg – Đức, máy bay còn chưa cất cánh, gần đó là cửa thoát hiểm đóng chặt, nhớ tới bộ dạng nước mắt lưng tròng của Miểu Miểu trước khi đi, trong lòng hắn liền chua xót. Thật muốn lao xuống, không đi nữa. Nhưng cơ hội chỉ có lúc này, hắn nhất định sẽ nhịn được, ngón tay hung hăng nắm chặt ghế vịn của tay ngồi, giống như làm như vậy có thể trói hắn lại, sẽ không làm cho hắn vì xúc động mà bỏ lỡ cơ hội này.
Tiếp theo, hắn lấy một tấm ảnh ra từ túi áo, thật quý trọng vuốt ve người trong ảnh, chua xót thấp giọng lẩm bẩm “Ba năm, Miểu Miểu, chỉ ba năm!”
Máy bay rốt cuộc cất cánh, đầu tiên bay tới Frankfurt, sau đó chuyển cơ, thời gian bay là 14 tiếng đồng hồ. Cho dù là máy bay của hãng LTU, ghế ngồi có rộng rãi đi chăng nữa, thì sau khi ngồi 5 6 tiếng cũng ngồi không nổi nữa.
Lôi Kiều rất hiếu động, thời kì 18 tuổi, căn bản không ngồi yên được, liền muốn tìm Khang Duật nói chuyện phiếm. Hắn giống Khang Duật, tham gia trận đấu ở Thượng Hải, sau đó qua được các cửa, tiến vào vòng phỏng vấn của tổng tài, cuối cùng trổ hết tài năng. Cùng Khang Duật, Trần Húc thành ba người có thể đi Hamburg để nhận huấn luyện chính thức.
Hắn đặc biệt có hảo cảm với Khang Duật, ngoại trừ đều là người Đông Bắc ra, chính là ở cửa cuối cùng tổng tài hỏi bọn họ vì sao làm phi công thì Khang Duật trả lời.
Thật sự rất sâu sắc, rất nghiêm túc.
Hắn đẩy đẩy Khang Duật, Khang Duật đeo tai nghe, không biết đang nghe gì, cười vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác như đang ngồi máy bay.
Lôi Kiều nhịn không được lấy tai nghe ra, nhét vào tai mình “Xem cậu cười vui vẻ như vậy, để cho mình nghe nữa!”
Khang Duật không kịp phản ứng lại, liền bị hắn cướp tai nghe đi.
Trong máy phát ra một đoạn hội thoại của một thiếu niên và một cô gái.
“Miểu Miểu, thật nguyện ý gả cho mình? Xác định? Không hối hận?
“Xác định, không hối hận! Gả cho cậu, ai sợ ai.”
“Không nói dối?”
“Tuyệt đối không, ai nói dối, ai là con rùa rụt cổ!”
Đoạn hội thoại này không ngừng lặp lại, không còn cái gì khác.
Lôi Kiều trợn to mắt nhìn Khang Duật “Cậu đừng nói cho mình là nãy giờ cậu đều nghe cái này, ngồi suốt 5 6 tiếng rồi, cậu không chán hả!”
Khang Duật đen mặt, vươn tay “Đưa mình!”
Lôi Kiều rụt cổ, gỡ tai nghe ra trả hắn “Keo kiệt! Nghe một chút thì sao?”
Một lúc sau, lại vô cùng tò mò hỏi : “Cô bé đó là cô vợ mà cậu nhắc tới trước mặt tổng tài hả?”
Khang Duật gật gật đầu, xem như trả lời.
Có xinh đẹp không? Quen biết hồi nào? Người nơi nào? Có tới tiễn cậu không?”
Khang Duật là người cuối cùng lên máy bay, thậm chí thiếu chút nữa là bị muộn, cho nên Lôi Kiều và Trần Húc cũng chưa gặp Miểu Miểu.
Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra, cũng không thấy Khang Duật trả lời, chỉ thấy hắn chỉnh lưng ghế dựa cho thoải mái, nằm xuống, lại còn tính đi ngủ nữa.
Lôi Kiều không hề biết rằng đây là người ta không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi “Chúng ta phải đi ba năm lận, không sợ tới lúc đó người ta bị thằng khác bắt cóc hả?”
Khang Duật nghe xong cứng đờ, thật đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt đen thui thùi lùi, một cỗ tức giận như người ta chọc trúng chỗ đau, rống lên một tiếng “Câm miệng!”
Một tiếng này, ngoại trừ phi công trong khoang điều khiển, tất cả mọi người trên máy bay đều nghe được, may là bọn họ ngồi khoang hạng nhất, chỉ có tiếp viên hàng không lại xem xem có chuyện gì xảy ra.
Lôi Kiều bị hắn rống một tiếng hết hồn, biết biết miệng “Làm gì hung dữ vậy, không phải hỏi chút thôi.”
Khang Duật mặc kệ hắn, tiếp tục nằm xuống, quay lưng về hắn ngủ.
Lôi Kiều thật không thú vị liếc nhìn hắn một cái, đành phải phát ra thỉnh cầu nói chuyện phiếm với Trần Húc cùng tuổi ngồi trước mặt hắn.
Đáng tiếc, lúc người ta đang ngủ say sưa, lại bị tiếng rống của Khang Duật đánh thức, nhất thời không biết chính mình đang ở chỗ nào, đợi tới khi biết được mình đang ở trên máy bay, có chút không biết làm sao, vẻ mặt vô cùng dại ra.
Một lát sao, hắn bạo phát “Mẹ, tao không đi nữa, tao không đi Đức! Thả ta xuống, thả ta xuống!”
“…”
Cả khoang hạng nhất náo loạn thành một đống, chỉ có mình Khang Duật trấn định nằm ờ chỗ mình, đeo tai nghe, vẻ mặt tươi cười.
Sau khi tới căn cứ hàng không của hãng LTU, Khang Duật gặp được thần tượng của mình – phi công hạng nhất thế giới, ngài Hoắc Nhĩ Tư – Thiết Kim Ngươi Tư – Để Ý Lai Đức, nhất thời một trận kích động. Bất quá cho dù hắn có kích động hơn đi nữa thì cũng sẽ không nhào lên giống Lôi Kiều và Trần Húc như vậy, vừa muốn xin chữ kí vừa muốn chụp hình chẳng hạn, cùng lắm chỉ là gật gật đầu hỏi han ân cần một chút, nhìn nhiều hơn một chút là xong.
Ở chung với ông ta ba năm lận, nếu đem toàn bộ kích động xài hết trong một lúc, tới lúc đó lại chả thú vị gì.
Nhìn người ta mới vài ngày, hắn đã cảm thấy thật chán, bất quá cũng không sao, chủ yếu là hắn tới học kỹ thuật.
Công ty hàng không LTU phúc lợi rất tốt, cho dù là nhân viên huấn luyện, cũng có phòng ngủ cá nhân, mỗi tháng còn có tiền lương khoảng 150 đô-la Mĩ, ăn uống còn không tốn tiền của chính mình, vì có nhà ăn cho nhân viên.
Ngay sau hôm Khang Duật tới Hamburg, thừa dịp buổi tối không cần huấn luyện, lấy cớ đi dạo xung quanh một chút, chạy vội tới một tiệm chụp ảnh, phóng tấm ảnh của Miểu Miểu tới cỡ to nhất, đợi một giờ, hắn lật đà lật đật cầm tấm ảnh to ít nhất 40 tấc về phòng, xé giấy bao đi, sau đó treo ngay đầu giường.
Vừa treo xong, nhất thời tâm trạng vô cùng sảng khoáng, ngồi nhìn chằm chằm không rời tấm hình, như vậy còn chưa đủ, còn leo lên giường, hung hăng hôn mấy cái với cái miệng nhỏ nhắn trên ảnh chụp.
Thỏa mãn, hắn mới tắm rửa đi ngủ.
Huấn luyện bắt đầu lúc 5 giờ sáng, đầu tiên là huấn luyện thể lực, đừng tưởng rằng phi công chỉ cần biết lái máy bay là xong, thể lực cũng rất quan trọng, cho dù là sức chịu đựng, lượng hô hấp, lực cánh tay, sức nắm hay là lực của bàn chân, đều nằm trong nội dung huấn luyện.

Sau khi tập thể lực buổi sáng xong, 7 giờ bắt đầu dùng bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, nghỉ ngơi một giờ, tám giờ bắt đầu học lí thuyết.
Dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh.
Hễ là thiếu niên mơ ước làm phi công đều biết, muốn làm phi công, điều kiện hàng đầu chính là tiếng Anh lưu loát, nó là ngôn ngữ thông dụng nhất trên thế giới, các chuyên gia trạm không lưu tuyệt đối sẽ không nói tiếng mẹ đẻ với bạn, ngay cả lệnh cũng hô bằng tiếng Anh.
Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng còn trẻ, cho dù trong nước tiếng Anh rất tốt, có một số từ chuyên nghiệp, làm sao tiếp xúc qua được, bởi vậy trong chương trình huấn luyện lại thêm một nội dung – học tiếng Anh.
Nếu một người muốn học một ngoại ngữ, biện pháp nhanh nhất chính là đưa người đó tới giữa hoàn cảnh của ngôn ngữ đó đi, chưa tới nửa năm, khẩu ngữ của người này sẽ giống như tiếng mẹ đẻ vậy.
Vì vậy trong thời gian huấn luyện hầu như bọn họ đều nói tiếng Anh với nhau, tiếng Trung rất ít xuất hiện.
12 giờ trưa là giờ ăn trưa, cũng ăn trong 1 tiếng, ăn xong còn có 1 tiếng nghỉ ngơi, buổi chiều 2 giờ liền bắt đầu tiếp xúc ca-bin mô phỏng.
Giờ ăn tối là 7 giờ, ăn cơm xong sẽ không còn việc gì nữa, thuộc thời gian tự do.
Mấy ngày đầu huấn luyện bọn họ đều ăn không tiêu, hơn nữa việc huấn luyện thể lực buổi sáng khiến cho bọn họ y như lính đánh thuê, cả người đau nhức, có đôi khi không đứng thẳng lưng được.
Bất quá, người trẻ tuổi có thể chịu được huấn luyện, huấn luyện một tháng, bệnh gì cũng hết, có thể chạy có thế nhảy, hơn nửa đêm còn có thể đi sành nhảy, buổi sáng lại dậy lúc 5 giờ như bình thường.
Không thể cảm thán một câu tuổi trẻ thật tốt.
So sánh với hành vi tới buổi tối liền điên cuồng của Trần Húc và Lôi Kiều, cuộc sống của Khang Duật buồn tẻ như một ông cụ non. Cho dù trưởng thành rồi, hắn cũng không uống rượu, sàn nhảy, rượu chè toàn bộ miễn, một mực không tham gia, tiền lương được phát hắn cũng lưu cho mình một phần ba, còn lại toàn bộ thông qua ngân hàng gửi cho mẹ già ở Phủ Thuận.
Lôi Kiều vì vậy từng cười nhạo Khang Duật, bất quá, rất nhanh liền trả giá đắt.
Trên thực tế, kể từ khi huấn luyện bắt đầu, Lôi Kiều đã từng bị Khang Duật chỉnh quá, ngay cả chính hắn cũng không biệt chọc tới Khang Duật hồi nào – hắn đương nhiên không biết, nếu hắn biết, lúc ở trên máy bay tuyệt đối sẽ không nói câu kia “Không sợ tới lúc đó bạn gái cậu bị thằng khác bắt cóc hả”.
Khang Duật nham hiểm đến mức có thể giết người mà không ai biết. Có một lần vào giờ cơm trưa, Lôi Kiều lúc huấn luyện phạm vào một lỗi, bị huấn luyện viên giữ lại, cho nên qua giờ cơm trưa, lúc vọt tới nhà ăn, thời gian cấp cơm đã qua, cái gì cũng không còn. Khang Duật biết Lôi Kiều không ăn được hải sản, mỗi lần ăn chắc chắn sẽ tiêu chảy. Lúc này Lôi Kiều đã đói tới mức bụng kêu rột rột, Khang Duật xuất hiện, thực tốt bụng đưa cho hắn một cái bánh cà-ri bò mà hắn thích nhất.
Lôi Kiều rất cảm động, không nghĩ ngợi gì liền ăn, làm sao mà biết được trong cái bánh đó bỏ thêm vài thứ, ở trong có cá, vị cà-ri lại nặng, hắn căn bản phân biệt không được, phân biệt không được cá và thịt bò, bất quá mới ba giây, bụng hắn liền nổi lên phản ứng, buộc lòng phải chạy như điên vào WC.
Quá gấp gáp, cũng không thèm xem xem có giấy vệ sinh hay không, đặt mông ngồi xuống, giải quyết vấn đề trước rồi nói sau.
Kết quả, sảng khoái xong mới phát hiện không có giấy vệ sinh.
Khang Duật thật hợp thời đưa một cuộn giấy cho hắn, hắn bất người tiếp nhận đi chùi, chùi xong, một trận cay nồng truyền khắp toàn thân, làm cho hắn ngay cả đi đường cũng giống như chịu khổ hình.
Kinh khủng nhất là, lúc hắn cay tới mức không ngổi được, Khang Duật cười vô cùng nham hiểm đi ngang qua, làm cho hắn nổi cả da gà.
Trần Húc cũng từng bị Khang Duật trả thù, kết cục còn thảm hơn Lôi Kiều.
Hắn bất quá là sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Miểu Miểu, đánh giá một câu “Cô bé này rất bình thường a!” liền vào buổi tối lúc đi toilet, vẫn là trong tình huống vô cùng khẩn cấp như vậy, như thế nào cũng không cởi được dây lưng, nín đến cực hạn, nhịn không được nữa, sau đó là văn chương trôi chảy.
Đi tiểu còn không sao, lại tréo nghoe lúc đi đại tiện, làm cho vốn ngượng ngùng hắn, ngồi trong WC một đêm không dám đi ra.
Khủng bố! Thật sự rất là khủng bố!
Vì vậy, bọn hắn học xong thế nào làm một con “người”!
Những ngày huấn luyện bọn họ trải qua thật sự rất thê thảm, cũng giận mà không dám nói gì, bị Khang Duật chèn ép như nô bộc. Trong ký túc xá, mỗi phòng ngủ đều có điện thoại, có thể gọi đường dài, nhưng mà chi phí tự mình trả, vì phí gọi quốc tế rất mắc, bọn hắn cũng không dám gọi, trừ phi thật sự nhớ nhà, mới có thể gọi khoảng một phút.
Trong phòng Khang Duật đương nhiên cũng có điện thoại, nhưng hắn chưa bao giờ gọi điện thoại trong phòng của mình, tất cả đều đến phòng bọn hắn gọi, một lần gọi chính là nửa tiếng, hơn nữa khi gọi số ở Thượng Hải thì chưa tới 45 phút tuyệt đối sẽ không gác máy.
Có một lần, Trần Húc nhịn không được liền hỏi Khang Duật “Sao cứ tới phòng mình với Lôi Kiều gọi quài vâỵ!”
Khang Duật đáp lại bằng một nụ cười thật tươi – một nụ cười âm hiểm đầy khủng bố.
Hôm sau, lúc hắn đang tắm rửa, không có nước nóng, lúc đó là giữa mùa đông, bọt xà phòng trên người hắn còn chưa sạch sẽ đâu, trong mắt đều là dầu gội đầu, làm cho mắt hắn ngày hôm sau đỏ bừng.
Trần Húc sợ hết hồn, sau này rốt cuộc không dám hỏi nữa.
Mãi cho tới khi bọn họ đều tự mua điện thoại di động rồi, hiện tượng này mới chuyển biến tốt đẹp. Ngoại trừ lúc huấn luyện phải tắt điện thoại, thời gian khác Khang Duật đều cầm điện thoại gửi tin nhắn, mỗi khi gửi xong một tin nhắn, hắn liền mừng rỡ y như ăn mật vậy, nếu nhận được nhiều tin nhắn, tâm trạng trong ngày hôm đó sẽ vô cùng tốt, đùa với hắn một chút, chỉ cần không có gì quá kiêng kị, hắn đều cho qua, nếu tin nhắn ít, hoặc là rõ ràng không có, tâm trạng hắn liền đặc biệt kém, sau đó, cho dù không nói chuyện với hắn, hắn cũng có cách làm cho mình phạm lỗi, làm cho mình bị trả thù.
Trần Húc và Lôi Kiều đừng một lần xúc động muốn đứng ngay đường băng, để máy bay đâm chết đi cho rồi.
Đang lúc nghĩ như vậy, tổng tài LTU tới đây, tới xem tiến độ huấn luyện của bọn hắn, Khang Duật cuối cùng cũng thu liễm một chút.
Vị tổng tài này không chỉ tự mình tới, còn mang tới cậu con trai mà mình thương yêu nhất Leo Carter, một cậu thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn Lôi Kiều và Trần Húc. Nguyên tưởng rằng loại công tử nhà giàu này nhất định sẽ rất khó hầu hạ, lại tương phản là Leo rất hòa đồng, rất nhanh liền chơi thân với bọn họ, lúc đi chơi không khác gì bạn thân.
Giấc mộng của hắn cũng là làm phi công, cũng rất có điều kiện thực hiện, vì vậy liền huấn luyện cùng bọn họ, tổng tài vì con mình, cũng ở căn cứ hàng không mấy tháng.
Trong lúc này đã xảy ra một chuyện thú vị, chính là họ của Khang Duật.
Ngay từ đầu không ai biết hắn họ Ái tân giác la, lúc tuyển chọn, hắn cũng ngại phiền toái, viết hai chữ Khang Duật ngay trên bảng báo danh, lúc ấy nhận tự liệu là người Trung Quốc, nhìn qua chứng minh của hắn, cũng thất kinh một chút với họ Ái tân giác la này, cũng không nói nhiều, phản ứng gì, cũng là để bớt việc, trên ô chứng minh cũng ghi hai chữ Khang Duật. Lúc bay tới Đức, việc đặt vé máy bay có trục trặc, cuối cùng vé máy bay do chính bọn hắn đặt, tới Đức, công ty mới trả tiền, cho nên cũng không biết họ của hăn,s chính hắn tới giờ cũng chưa nói qua mình họ Ái tân giác la, tên là Khang Duật, tất cả mọi người đều nghĩ hắn họ Khang.
Chỉ tới khi tổng tài đưa bọn họ đi nghỉ phép ở Hawaii, thì họ của Khang Duật ở trên hộ chiếu lộ ra.
Vị tổng tài này là một người mê Trung Quốc, biết họ của hắn là Ái tân giác la, nhất thời kích động như động kinh, người ngoại quốc chính là như vậy, đối với người của haongf gia, mặc kệ có xuống dốc hay không, đều đối xử bình đẳng, huống chi dòng họ Ái tân giác la này trong lịch sử cũng có tiếng tăm lừng lẫy. Trong mắt tổng tài, Khang Duật cùng cấp bậc với thành viên trong hoàng gia Anh Quốc, nghĩ tới tương lai sẽ có một thành viên hoàng gia lái máy bay cho công ty ông ta, lại kích động chịu không được. Cuối cùng còn phi thường nhiệt tình truy hỏi tổ tiên hắn là vị nào, Khang Duật bị ép hỏi không có cách nào khác, liề nói cho ông ta hắn là hậu duệ của hoàng thân, nói cách khác nếu triều Thanh còn tại, hắn chính là một vị Vương Gia.
Bởi vì Vương Gia dùng tiếng anh nói chính là could be same level with “duke”, bởi vậy cuối cùng liền đơn giản hóa thành duke, cái này liền thành tên tiếng Anh của hắn.
Khang Duật biết chính mình tự dưng bị lấy cái tên Duke thành tên tiếng Anh, mặt nói thối bao nhiêu, là thối bấy nhiêu.
Cái tên này quá sến.
Sau khi Lôi Kiều và Trần Húc biết, căn cứ vào niềm “tôn kính” đối với hắn cũng liền đổi giọng gọi hắn là Vương Gia bằng tiếng Trung.
Hắn nhưng lại có vẻ thích tên Vương Gia, có lẽ là do bị kêu từ nhỏ.
Cứ như vậy ngày qua ngày, có một ngày Khang Duật nhận được tin nhắn Miểu Miểu gửi, trên đó viết “Duật, em mua máy tính, em có máy tính! Số QQ của em là….”
Khang Duật vui tới mức giống như sắp điên, hắn đã sớm dùng máy tính, nhưng mà lúc này trong nước tuy rằng đã thông dụng máy tính, nhưng giá cả lại mắc như xa xỉ phẩm vậy. Nếu Miểu Miểu nói có máy tính, cái này nghĩa là hắn có thể nhìn Miểu Miểu rõ rành rành.
Đêm đó, Khang Duật không thèm ăn tối, lật đà lật đật chạy về phòng ngủ, mở máy tính, lên QQ, thêm bạn, sau đó xác nhận, rất vui mừng thấy được ngày nhớ đêm mong u Dương Miểu Miểu.
Lúc này chất lượng Wc rất thấp, vừa tối, lại nhòe, chỉ có thể thấy khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu, Khang Duật đã rất thỏa mãn, trước tiên là chụp lại.
Đối với tấm hình nhìn không quá rõ ràng, chỉ có thể nhìn ra được khuôn mặt Miểu Miểu kia, nhìn suốt một đêm.
Vì vậy một thời gian sau đó, vừa đến buổi tối Khang Duật liền nhốt chính mình vào trong phòng, chat Wc với Miểu Miểu.
“Miểu Miểu, đại học học vui không?”
“Ừ, quen được mấy người bạn tốt.”
Khang Duật nhíu mày “Nam hay nữ?”
Miểu Miểu đang ăn kem “Nữ!”
Đôi mày của Khang Duật buông lỏng ra “Nữ là tốt rồi, nữ là tốt rồi!”
Vẻ mặt Miểu Miểu mờ mịt.
Lại có một lần, Miểu Miểu mở Wc ra, đi làm việc khác, Khang Duật đợi thật lâu cũng không thấy Miểu Miểu tới ,vì vậy điên cuồng ấn Buzz trên QQ, kết quả lại gọi tới Diễm Diễm.
“Miểu Miểu đâu?” mặt Khang Duật thúi hoắc nghiêm hỏi.
Diễm Diễm trả lời “Anh rể, chị em tạm thời không rảnh trả lời anh.”
Khang Duật khó chịu chau mày lại “Có ý gì?”
Diễm Diễm cười xấu xa “Chị, đã yêu một tên khác!”
Khang Duật bật mạnh dậy từ ghế, gầm rú một trận với máy tính “Là thằng nào??”
Diễm Diễm bị hắn dọa tới, bật thốt lên “Kudo Shinichi!”
Lại còn là người Nhật Bản.
Lúc này tiếng nói của Miểu Miểu vọng ra “Khang Duật, thật xin lỗi, em mải lo xem phim hoạt hình!”
Khang Duật sửng sốt một chút.
Miểu Miểu bắt đầu nói ào ào “Ừ, là một bộ phim hoạt hình trinh thám, tên là “Thám tử lừng danh Conan” Kudo Shinichi ở trong đó, thật là đẹp trai, đẹp trai muốn chết.
Lúc này Khang Duật bình tĩnh lại, thả máy tính lại lên bàn.
Miểu Miểu còn đắm chìm trong sự si mê với phim hoạt hình, thao thao bất tuyệt người ta tốt cỡ nào, lợi hại cỡ nào, thần kỳ cỡ nào.
Khang Duật bốc lửa hừng hực, rống lên một tiếng “Câm miệng!”
Miểu Miểu bị dọa tới, hoảng sợ nhìn hắn.
Đối diện vài giây sau…
“Duật…sao anh lại giận?” tiếng nói ngọt ngào của Miểu Miểu vang lên, vẻ mặt cũng là điềm đạm đáng yêu.
Khang Duật vốn muốn tắt Wc, không để ý tới Miểu Miểu, chính là vẻ mặt của Miểu Miểu thật sự rất mê người, nhịn không được lại chụp lại, lưu vào máy, tiếp tục lưu.
Cứ như vậy, Khang Duật cảm thấy mỗi ngày cũng dễ dàng hơn, rảnh rỗi liền chat Wc với Miểu Miểu. Nhưng mà có đôi khi vì Miểu Miểu phải học thi, hắn chỉ có thể chịu đựng không “gặp mặt” với Miểu Miểu. Vào những lúc như thế này, tâm trạng hắn đặc biệt thối, thối tới mức không xem ai thuận mắt, cho dù con của tổng tài cũng không để mặt mũi.
Leo lại không xem sắc mặt của người ta chút nào, cũng không biết có phải tổng tài bảo vệ hắn tốt quá hay không, tính cách của hắn tùy hứng y như con nít vậy.
Có một lần hắn nằng nặc kéo Khang Duật đi uống bia, người Đức thích uống bia với giò heo, bia là nốc từng ly từng ly, giò heo thì nhai tới mức vỡ bụng. Khang Duật vốn không để ý tới hắn, nhưng lại nghĩ thấy Miểu Miểu gần đây lo học thi, phải một tuần không thể gặp hắn, hắn liền buồn bực, cũng muốn uống rượu.
Còn nữa, máy tính của hắn có chút vấn đề, cứ treo máy mãi, không biết có phải do dùng nhiều lắm hay không, làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Lúc đi ra ngoài Leo rất kém, uống mới chút xíu liền say, say còn chưa tính, còn chọc tới một đám lưu manh người địa phương, ở nước ngoài dùng súng lục là hợp pháp, một vụ nổ súng giết người vì khó chịu vô cùng bình thường. Hắn chọc ai không tốt, lại chọc trúng một đám vô cùng hung ác, kết quả bị người đuổi giết.
Leo say quắc cần câu, lúc bị đuổi giết rất không hợp tác, làm Khang Duật tức tới mức muốn bỏ hắn lại luôn, nhưng mà nghĩ lại nếu như hắn chết, phỏng chừng chính mình cũng không có ngày lành, không thể không mang theo cục nợ đó chạy trối chết.
Đối phương cũng nổi giận, nổi súng tùm lum, đạn lạc trúng ngay tay Khang Duật, cũng may lúc đó có người qua đường nhìn thấy, đúng lúc báo cảnh sát, nếu không hắn thật sự chết.
Hắn bị đưa tới bệnh viện gần nhất chữa trị, tổng tài rất nhanh đuổi tới, vừa cảm ơn, vừa xin lỗi hắn. Điều đó là đương nhiên, hắn bị thương, nhưng con ông ta cũng đi lại không có việc gì, còn say bí tỉ, thấy thế nào cũng giống như cứu con ông ta.
Tổng tài vô cùng cảm kích hắn, liền hỏi hắn muốn báo đáp như thế nào.
Tròng mắt Khang Duật chuyển một vòng “Phiền toái ngài lắp đặt cho tôi một dàn máy tính xịn nhất là được!”
“…”
Tổng tài lại cảm động hơn, cứu con ông ta, lại chỉ cần báo đáp như vậy, hảo cảm đối với Khang Duật lại tăng lên N lần.
Sau khi Khang Duật ra viện, Leo liền quấn quýt hắn hơn, quả thực xem hắn như anh em, là huynh đệ, đi chỗ nào đều kêu hắn đi theo. Nghĩ có quan hệ tốt với hắn, sẽ có ưu đãi nhiều hơn, Khang Duật cũng không so đo, hơn nữa tên này đúng là cũng có chỗ đáng yêu, đủ khờ khạo, đủ ngây thơ, không hề giống người trưởng thành, quan trọng nhất là, hắn là người duy nhất thấy ảnh chụp của Miểu Miểu sẽ không nói ra lời nào chói tai.
Chỉ vì lí do cuối cùng, mà Khang Duật chưa bao giờ gài hắn.
Thời gian qua thật nhanh, đảo mắt sắp qua 3 năm, chỉ hơn một tháng nữa, hắn có thể về nước, tấm trạng của hắn lại tốt hơn, mỗi ngày vẻ mặt đều vô cùng vui vẻ.
Lúc này, chương trình huấn luyện cũng đã chấm dứt, hắn nghênh đón kì thi lấy chứng chỉ, chỉ cần đậu, hắn liền có thể trở thành phi công thực tập, trở lại Thượng Hải gặp Miểu Miểu.
Kì thi thật thuận lợi, ngay cả thần tương của hắn – vị phi công hàng đầu kia cũng khen hắn không dứt lời.
Hết thảy đều trong bàn tay hắn.
Hắn gọi điện thoại cho mẹ trước, chỉ báo bình an, vừa định gọi cho Miểu Miểu, liền thấy một người phụ nữ mặc đồ hồng đi tới. Hắn biết cô ta, thư ký của tổng tài, một người rề rà.
Cô ta tựa hồ có ý tứ đặc biệt với hắn, không phải đã lông nheo, thì là xoay eo, xoay mông, lấy ánh mắt của đàn ông, cô ta đích thực là một vưu vật, thành thục, gợi cảm, nóng bỏng, một người có đủ tiêu chuẩn hồ ly tinh.
Khang Duật làm như không nhìn thấy, trực tiếp còn muốn chạy, cô ta ngăn hắn lại.
“Hi, Duke!”
Hắn vì lễ phép, gật gật đầu, xẹt qua cô ta, tiếp tục đi.

Cô ta lại đi lên cản, lại còn cởi lỡ cỡ áo, làm tư thế lộ ra một mảng ngực lớn, thậm chí còn ngả ngớn dùng ngón tay sờ sờ cằm hắn.
Khang Duật nhíu mày.
“Đẹp trai, anh cũng sắp đi rồi, không muốn phong lưu một chút sao?” có một số người phụ nữ cho dù là lúc dụ dỗ đàn ông, đều vô cùng mê hoặc như vậy, sẽ không làm cho người ta cảm thấy thấp hèn.
Khang Duật nhìn chằm chằm ngực của cô ta.
Cô ta nghĩ hắn si mê tư thế của mình, càng kéo thấp áo xuống.
Ai ngờ Khang Duật cười lạnh một tiếng “Thật có lỗi, khẩu vị của tôi không nặng, không có hứng thú với bò sữa!”
Đồ đỏ lập tức biến sắc.
Khang Duật mỉm cười thật lễ độ nói “Tôi thấy cô nên từ chức đi. Nông trại sữa càng thích hợp cô hơn!”
Nói xong, lật đật bỏ chạy rồi.
Đồ đỏ tức giận tới mức mũi cũng sắp méo qua một bên, mang đôi giày cao gót khoảng 7 tấc rời đi.
Quay lai phòng ngủ, Khang Duật liền gửi tin nhắn cho Miểu Miểu : Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, chat Wc!
Trả lời hắn lại là : Wc hư rồi, đang sửa! QQ!
Hắn ngại QQ phiền toái, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lập tức có người bắt máy, tiếng nói ngọt ngào lại hơi trầm đục của Miểu Miểu vang lên “Duật!”
“Sao giọng nói nghe nghèn nghẹn vậy, bị cảm?” cho dù là một chữ, hắn cũng nhận ra tiếng nói của Miểu Miểu khác biệt.
“Có…có chút!” Miểu Miểu trả lời.
“Có nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!” lời dặn dò liên tiếp rất nhanh nhả ra từ miệng hắn.
“Không sao hết, uống thuốc rồi, cũng uống nhiều nước rồi!” Miểu Miểu từ từ trả lời từng cái.
Hắn ngồi trên giường an tâm gật gật đầu “Ừ! Vậy mới được, đừng mất ăn mất ngủ xem phim hoạt hình, sữ khỏe em vốn không tốt lắm…”
“Anh, anh chừng nào về?” Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
“Ngày bảy tháng tam, 8 giờ 15 phút tối tới Thượng Hải, cửa ra số 1 sân bay Phổ Đông, chuyến bay 3846 của hãng LTU!”
“Từ từ, nói chậm một chút, để em ghi lại đã.”
“Nhớ cái gì, trước khi anh lên máy bay sẽ gửi tin nhắn cho em, em không dám tới đón anh hả, hừ hừ!” hắn thích bộ dạng sốt ruột như vậy của Miểu Miểu, ngả người ra sau, nằm trên giường cười thật tươi.
“Nói cho bác Trầm chưa?” Miểu Miểu lại hỏi.
“Nói rồi, anh kêu bác ấy ngày đó tới đón em, để em khỏi mơ hồi tìm không được chỗ!”
Hắn còn không biết Miểu Miểu sao, sống tới bây giờ, cũng chỉ đi tới sân bay lần tiễn hắn đi Đức, kêu Miểu Miểu một mình tới đón hắn, hắn cũng thật sợ làm mất luôn.
“Duật, lần này anh về, không đi nữa chứ?” giọng nói của Miểu Miểu mang theo một chút khẩn cầu.
“Anh về sẽ bắt đầu nhận nhiệm vụ bay, phải thực tập 3 năm, nếu được chuyển chính thức, anh sẽ xin ở lại Thượng Hải nhận nhiệm vụ, yên tâm đi, ngoan ngoãn chờ anh về!”
“Ừ! Em vốn ngoan ngoãn chờ anh về mà.”
Tiếng nói giống như em bé ngoan của Miểu Miểu, làm cho Khang Duật đang nằm trên giường thích thú tới mức cười phá lên.
Rồi đột nhiên, Miểu Miểu hơi nức nở nói “Duật, em nhớ anh!”
Khang Duật cứng đờ, vội vàng bật dậy.
Miểu Miểu khóc sao?
Hắn có vẻ vô cùng khẩn trương, lại đau lòng, lập tức buông di động, mở máy tính ra, nhớ tới Miểu Miểu nói Wc hư, hắn lập tức gõ số QQ của Diễm Diễm.
Diễm Diễm vừa vặn đang ở trên mạng.
“Anh rể, anh tìm em làm gì?”
Hắn phát ra yêu cầu chat Wc, Diễm Diễm không thèm để ý, lập tức ấn từ chối.
Hắn không nhụt chí, lại ấn tiếp một cái.
Diễm Diễm không còn cách nào khác, đành phải đồng ý yêu cầu.
Wc vừa hiện ra, Khang Duật liền quát “Kêu chị em lại đây!”
Mặt Diễm Diễm đen thui, vì sợ tính cách hung ác lại vô cùng nham hiểm của hắn, không dám chọc vào, đành phải kêu to về phía phòng ngủ của Miểu Miểu “Chị, nói với anh rể, em cũng có không gian cá nhân, máy tính của em là vật phẩm cá nhân, không phải công cộng!”
Rất nhanh, Miểu Miểu hốt ha hốt hoảng xuất hiện trong Wc.
Miểu Miểu không khóc, trong lòng hắn dễ chịu một chút, lại nhìn đến cái mũi sưng lên còn bịt bông của Miểu Miểu thì lập tức nổi giận.
Kẻ lừa đảo này, nói cái gì Wc hư, thì ra là lừa hắn.
Hắn nhất thời phát ra một tiếng hét to “Mũi em bị gì vậy!”
Miểu Miểu ngồi trên ghế, lắp bắp nói “Bốc…bốc hỏa!”
“Bốc hỏa mà mũi sưng như vậy hả!” hắn tức giận tới mức sắp vỡ mạch máu.
Sao cô ấy lại không chịu chăm sóc chu đáo cho chính mình vậy.
“Không nói cái này nữa, sao tự nhiên làm phiền Diễm Diễm vậy!” Miểu Miểu ngắt lời hắn.
Khang Duật thời dài, biết Miểu Miểu không khóc, hắn đúng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không phải nói nhớ anh sao, bây giờ anh để em xem cho đã! Cũng để anh xem xem em có khóc không, đỡ để anh phạm lỗi lúc luyện tập!”
“Không, em không sao!” Miểu Miểu vội vàng lắc đầu.
Hắn nhìn thấy Miểu Miểu trên Wc, vừa nhìn thấy cô, có đôi khi cho dù tức giận, cũng giận lâu không được, nghĩ đến Miểu Miểu nói nhớ hắn, trong lòng hắn vừa chua xót lại vừa ngọt.
“Nhìn thấy anh, còn khó chịu sao?”
Miểu Miểu lắc đầu.
“Giơ tay ra đi!” hắn nói.
“Sao vậy?” Miểu Miểu có vẻ thật nghi ngờ.
Hắn nói dịu dàng “Cho em sờ sờ anh!”
Miểu Miểu sửng sốt một chút, một lát sau bàn tay nhỏ bé liền sờ sờ trên màn hình, Khang Duật thấy ngón tay non mịn của cô, ở trên màn hình rõ ràng như vậy, thật hận không thể xuyên qua màn hình, tự mình cảm thụ Miểu Miểu.
Còn một tháng ba ngày nữa.
“Một tháng ba ngày nữa, em chỉ có thể sờ anh như vậy, nhịn một chút, được không?”
Miểu Miểu nức nở “Ừ!”
Hắn giận dữ nói “Cười một cái cho anh xem, để anh an tâm!”
Miểu Miểu nhếch môi, muốn cười, chỉ có điều cười rất cứng ngắc, lại nhét bông, mũi lại sưng, thật sự rất xấu.
Chỉ có Khang Duật cảm thấy thật đáng yêu, đáng yêu tới mức rất muôn ôm Miểu Miểu thật chặt,
Còn một tháng ba ngày đâu, hắn cần một thứ để ký thác, hắn ấn nút chụp hình.
“Được! Anh chụp lại! Bộ dạng này của em, ít nhất có thể làm cho anh cười một tháng!”
Hắn lưu lại, lưu trong tập tin có vô sổ hình ảnh của Miểu Miểu.
Xì một tiếng, Miểu Miểu bật cười, cười vô cùng đáng yêu.
Khang Duật lại chụp trộm lại.
“Ha ha ha ha!” Miểu Miểu cười vô cùng vui vẻ.
Khang Duật thấy được, cũng nhịn không được cười rộ lên.
Lúc này, loa máy tính vang lên tiếng rống giận sôi máu của Diễm Diễm “Hai người đôi cẩu nam nữ này. Em muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người!”
Khang Duật mới không thèm để ý, vẫn đang si ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu.
Còn có, còn có một tháng lẻ ba ngày.
Ngày 8 tháng 7 năm 2002, 8 giờ 15 phút tối, máy bay vững vàng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phổ Đông – Thượng Hải, Khang Duật cơ hồ giống như là bay nhào ra ngoài máy bay, dọc theo đường đi hắn như con chim nhỏ, cùng hắn trở về Leo đều đi theo không kịp, đành phải ở phía sau hô to “Duke, chờ tôi một chút!”
Làm sao còn bóng dáng hắn nữa.
Lúc kiểm tra thì hắn nóng lóng tới mức muốn giết tất cả mọi người đứng phía trước hắn, nhanh lên, nhanh lên nữa, tới khi chính mình qua được hải quan kiểm tra, mời hắn ấn nút cho điểm phục vụ, hắn không chút nghĩ ngợi liền ấn nút “Rất bất mãn.”
Ai biểu anh ta chậm chạp như vậy làm gì.
Nhân viên hải quan vô cùng vô tội, vô cùng ai oán nhìn hắn.
Hắn cười lạnh, quay đầu bỏ đi.
Ngay cả hành lý hắn cũng không muốn cầm, tính trực tiếp lao ra. Nhưng nghĩ tới quà tặng Miểu Miểu vẫn còn trong đó, tức giận đành phải đứng chờ lấy hành lý.
Hành lý vừa cầm được, hắn liền chạy vội tới cửa ra, tầm mắt không ngừng tìm tòi bóng dáng ngày nhớ đêm mong trong đám đông.
Miểu Miểu, em ở đâu, em ở đâu?
“Tiểu thư, chỗ này không thể vào!” một nhân viên bảo vệ đột nhiên hô to lên một tiếng.
Hắn lập tức nhìn về phía nhân viên bảo vệ.
Chỉ thấy Miểu Miểu dùng một cước liền đá văng nhân viên bảo vệ ra, sau đó nhào về phía hắn.
Hắn kích động ném va li, mở hai tay ra…
Miểu Miểu…may mắn, may mắn em không bị người khác bắt cóc.
Trái tim buộc chặt 3 năm, rốt cuộc vào giờ phút này thả lỏng.

Phiên ngoại 5: Tuổi lớn sinh con

Chủ nhật ngày 18 tháng 4 năm 2023, là sinh nhật 43 tuổi của Khang Duật, đối với một người đàn ông mà nói, tuổi này là tuổi hấp dẫn nhất. Hắn không chỉ hấp dẫn, còn có sự nghiệp thành công – làm cơ trưởng, tuy rằng phi công nhiều tiền còn có thể đi chơi khắp thế giới, nhưng chỉ riêng việc bay quá nhiều làm tóc bạc, rụng sớm, ngoài ra còn có bệnh giãn tĩnh mạch, nhưng nhìn Khang Duật thử xem, hắn hoàn toàn không có, tóc rậm rạp không hề có một cọng tóc bạc còn không nói, còn đen bóng giống như mỗi ngày ăn hà thủ ô vậy, làn da lại bóng loáng nhìn không ra một nếp nhăn nào như yêu tinh vậy, từ nhỏ liền đẹp trai, tới tuổi này sự thành thục hấp dẫn của đàn ông lại phát ra vô cùng vô tận, chỉ cần là phụ nữ thấy hắn con mắt ai cũng biến thành hình trái tim, nhân tiện lại nghỉ chân thêm 3 phút để nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong tầm mắt. Ở trên người hắn không nhìn thấy được hiện tượng đàn ông nuôi gia đình vất vả, hoàn toàn giống như ông chú lông bông.
Mặc dù là ngày nghỉ nhưng Khang Duật cũng dậy sớm theo thói quen, chủ yếu là do Miểu Miểu không nằm lười trên giường, từ 8 năm trước Miểu Miểu bắt đầu chính thức bước vào hàng ngũ bà nội trợ trẻ vô cùng có trách nhiệm, buổi sáng 5 giờ là dậy, đánh răng rửa mặt xong, liền bắt đầu xay sữa đậu nành làm điểm tâm, có đôi khi cũng sẽ đi ra ngoài mua vài món trong nhà không làm được về để bữa sáng phong phú hơn, bình thường đúng 6 giờ rưỡi sáng trên bàn sẽ để điểm tâm đầy đủ chờ hai cha con hắn lê năn, lại làm thêm cho bọn hắn cơm trưa đầy đủ dinh dưỡng và phong phú, tiễn bọn hắn đi học, đi làm. Nếu hắn và con gái cũng nghỉ ở nhà, Miểu Miểu nhất định sẽ hầm một nồi canh vô cùng bổ dưỡng cho bọn hắn uống, một ngày 3 bữa, cơ hồ mỗi ngày đều là mỗi món khác nhau.
Mấy đồng nghiệp rất nhiều năm trước còn đều cảm thấy hắn lấy Miểu Miểu là chịu thiệt, vì Miểu Miểu không đủ xinh đẹp, tới bây giờ bọn họ mới biết ánh mắt của hắn tốt, cưới một người vợ hiền lành như vậy, hầu hạ hắn như ông lớn vậy.
Ngẫm lại bây giờ rất giống ước nguyện trước đây, bắt Miểu Miểu hầu hạ hắn, nấu cơm giặt quần áo, còn sinh con, vấn đề là loại ước muốn trả thù lúc còn nhỏ đã biến mất từ lâu, hắn thật sự không muốn Miểu Miểu như một bà già hầu hạ hắn, chỉ có thể nói hắn may mắn gặp được một cô gái tốt.
Hắn liếc nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, hiện tại càng muốn cái cô này nằm trên giường lâu thêm chút nữa, mới sáng sớm liền trống rỗng lạnh lùng thật không thú vị. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật hắn.
Xuống giường, ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, không khí vô cùng trong lành, hắn duỗi lưng một cái, rửa mặt xong, liền ngồi trên sô pha đọc báo như ông lớn vậy, hắn tính mang Miểu Miểu đi nhà hàng xoay tròn 6 sao mới mở ở Thượng Hải ăn cơm chiều, dù gì cũng là sinh nhật, thật ra thì…hắn giống như đang đọc báo, thật ra là đang tỉnh bơ đem chìa khóa cửa phòng khách sạn xa hoa từ dưới đệm sô pha nhét vào trong ví.
Nếu như cho Miểu Miểu biết trước, chắc chắn sẽ gào to một câu “Cái này có thể mua bao nhiêu con chó a…” những điều tương tự vậy, vân…vân, chín phần sẽ bắt hắn đi trả phòng, còn không bằng ăn cơm xong, lấy ra chìa khóa lập tức kéo vào phòng luôn cho bớt việc, đỡ cho hắn phải giận tới đen mặt.
Nhìn đồng hồ trên tường phòng khách, nhíu mày, bình thường giờ này Miểu Miểu hẳn là mua đồ ăn sáng xong về rồi a.
Mười sáu tuổi Cách Cách mặc áo ngủ hình con chó ngủ, lê đôi dép hình con chó hoạt hình từ trên lầu xuống, chùi chùi đôi mắt nhập nhèm, một bộ chưa ngủ đủ, nó vò vò tóc ngáp một cái, nói với Khang Duật “Chào buổi sáng, ba.”
“Chào buổi sáng!” Khang Duật liếc nhìn con gái cưng một cái, lại quay đầu về tờ báo “Sao dậy sớm vậy, tính đi ra ngoài?”
Cách Cách dạ một tiếng, nhìn về phòng bếp một chút “Mẹ đâu?”
“Đi mua đồ ăn sáng, còn chưa về.”
“À!” Cách Cách tùy ý trả lời, vào bếp mở tủ lạnh ra, lấy hũ chanh ngâm Miểu Miểu tự làm ra, rót một chén nước ấm nhuận nhuận miệng.
Bất quá một lát sau, Miểu Miểu đã trở lại, vừa mở cửa ra, Miểu Miểu liền đem một hộp đồ ăn bỏ lên bàn, sau đó lật đật đi vào WC không nói câu nào, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Hai cha con kinh ngạc nhìn cửa WC, đây là sao vậy, bình thường nhất định Miểu Miểu sẽ dọn đồ ăn trong hộp ra, còn nói một số tin đồn thú vị nghe được ở chợ, chưa từng giống hôm nay chưa nói câu nào liền chạy vào WC.
Cách Cách nghĩ tám phần là do buồn tiểu quá.
Chỉ có điều, đã ba mươi phút trôi qua, Miểu Miểu còn chưa đi ra.
Khang Duật có chút lo lắng, đang tính gõ cửa WC hỏi, chuông cửa ngay phòng khách lại vang lên.
Cách Cách cắn bánh đường giơ tay lên, ý là để nó mở cửa.
Cửa mở, thiếu niên tóc vàng mắt lam đẹp trai hiện ra.
“Sao cậu tới sớm vậy?” Cách Cách tiếp tục ăn bánh đường, hỏi cậu thiếu niên đẹp trai.
Cũng 16 tuổi Tề Dự cởi giầy, đi vào “Mình sợ cậu ngủ quên, cho nên tới sớm một chút.”
“Mình dậy sớm mà!” Cách Cách trả lời, lại chỉ chỉ bàn ăn “Ăn sáng không, mẹ vừa mua, còn nóng.”
Tề Dự lắc đầu, thình lình đụng phải tầm mắt Khang Duật.
Khang Duật híp mặt lại, âm u xem xét hắn, Tề Dự nhất thời cảm thấy lạnh toàn thân, nuối nuốt nước miếng, xoay người 90 độ, lệ độ cung kính ân cần thăm hòi “Chào,bác…bác trai.”
Khang Duật không trả lời, kể từ hai năm trước Cách Cách nói cho hắn, nó yêu sớm, hắn liền thích không nổi thằng nhóc này, đối với việc yêu sớm hắn không có tư cách gì giáo dục con gái, cái này gọi là trên không “nghiêm”, dưới giương “oai”, năm đó không phải hắn liền dính theo Miểu Miểu sao.
Tề Dự bị hắn trừng không dám ngẩng đầu, vẫn cúi đầu 90 độ.
Đối với mỗi người cha mà nói, người yêu của con gái tựa như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, vì đánh người là phạm pháp, cho nên mấy ông bố thường thích dùng ánh mắt giết người “đâm mấy dao” để trút giận.

“Đứng lên, còn cúi đầu, cậu không mệt à.” Cách Cách kéo tay Tề Dự qua, kéo hắn tới trước bàn ăn.
Tề Dự không dám không nghe lời Cách Cách, nhưng mà không dám đắc tội Khang Duật, có chút tiến thoái lưỡng nan, Khang Duật lúc này không rảnh để ý Tề Dự, trong lòng hắn còn nhớ kỹ Miểu Miểu trong WC.
Buổi sáng Cách Cách uống nhiều nước quá, nhất thời tưởng đi WC, trong phòng trên lầu của Cách Cách cũng có WC riêng, chỉ có điều nước xa không cứu được lửa gần thôi, vì vậy đi trước Khang Duật một bước gõ cửa “Mẹ, mẹ ra được chưa, con muốn đi WC, con còn phải ra ngoài với Tề Dự, mẹ đi ra nhanh lên.”
Phía trong cánh cửa không có động tĩnh gì.
Khang Duật nghĩ có gì đó không thích hợp, nâng chân dài lên tính đạp cửa.
Đột nhiên cửa mở ra.
Miểu Miểu đeo một đầu rõ ràng bị tay vò loạn lên “tổ chim”, từ trong đi ra.
Cách Cách nhanh chóng chui vào WC.
“Sao vậy?” Khang Duật vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của Miểu Miểu.
Cả khuôn mặt Miểu Miểu vô cùng suy sụp, vô cùng thê thảm.
“Miểu Miểu?” Khang Duật nâng mặt Miểu Miểu lên.
Có câu “Nữ nhân mười tám vô xấu phụ, xong thập thì giờ đào mận diễm” (đại loại là con gái 18 không thể xấu, hai mươi thì đẹp rực rỡ, đừng kêu em dịch thơ, em ẹ lắm =.=’), qua ba mươi thì như một đóa mẫu đơn nở rộ cực điểm, nhưng tới 40 tuổi, dưới cực điểm chính là giai đoạn suy tàn, giống như đồ ăn nấu quá lửa thì dai nhách.
Miểu Miểu lại tương phản. Không biết có phải do Khang Duật nuôi tốt quá hay không, vẫn là ở cạnh hắn lâu nên bị dính “yêu khí”, theo tuổi tác tăng lên nhưng Miểu Miểu lại càng ngày càng đẹp. Làn da Miểu Miểu vốn tốt, lúc còn trẻ vừa trắng vừa mềm như búp bê, từ khi tuổi tăng lên, làn da Miểu Miểu vẫn tốt, vô cùng hay, không có chút dấu hiệu nào như vợ trẻ trung niên có chồng, nếp nhăn nơi khóe mắt hoàn toàn không có, Diễm Diễm từng ghen tị nói, đây là do Miểu Miểu béo, vì da mặt căng ra, nên làm sao mà có nếp nhăn được.
Đúng là Miểu Miểu béo, từ khi trưởng thành tới bây giờ, bất quá dưới thời gian dài làm việc nhà, cho dù Miểu Miểu béo cũng là đều đều, hơn nữa đôi khi còn tập thể dục, bây giờ cùng lắm chỉ thuộc quần thể béo ít, Miểu Miểu ngực lại đại, eo nhỏ, một chút cũng không giả, bây giờ Miểu Miểu nhìn qua tuyệt đối không thấy béo, có lồi có lõm lại tản ra khí chất của người phụ nữ trưởng thành, cho tới giờ vòng một Miểu Miểu vẫn to, không có chút dấu hiệu héo rút theo tuổi, nhưng thật ra thì sức hút Trái Đất có ảnh hưởng một chút, bất quá mấy năm nay Miểu Miểu làm bà chủ gia đình ngoại trừ luyện ra một tay nấu ăn ngon, làm sao làm một người mẹ hiền vợ đảm, cũng có chút nghiên cứu làm sao để giữ chặt lòng của chồng, hơn nữa loại đàn ông như Khang Duật suốt năm mỹ nữ vây quanh, Miểu Miểu không thể không đề phòng, không quan hệ có yêu nhau hay không, hôn nhân bền vững ngoại trừ tình yêu, còn có trả giá, rất nhiều chuyện phiền phức, đầu óc Miểu Miểu không giải quyết được, tời lúc chịu không được sẽ lên mạng, học tập một chút kiến thức bảo dưỡng và thời trang, trồng vài chậu hoa, tăng thêm khí chất cho mình, hiệu quả của việc kiên trì bền bỉ vô cùng tốt.
Rất đúng với một câu không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười.
“Miểu Miểu, nói chuyện!” thấy khuôn mặt buồn khổ không nói gì của Miểu Miểu, Khang Duật chịu không nổi.
Miểu Miểu hít hít mũi, chìa tay ra, mở ra trước mặt hắn.
Rõ ràng là một que thử thai.
Que thử thai không phải vấn đề, vấn đề chính là cái vạch đỏ chói mắt trên đó, lại còn là…hai vạch.
Lúc này Cách Cách đi WC xong đi ra, theo bản năng liếc nhìn một cái, kinh hô, “Mẹ, không phải đâu, mẹ đã tới…tuổi này rồi! Không cần giỡn kiểu này, truyền ra ngoài bị cười ta cười cho thì không tốt đi!?”
Miểu Miểu nghe nói như thế, trong lòng nhất thời vô cùng hoảng hốt, bổ nhào vào trong lòng Khang Duật, dùng sức đấm hắn “Anh xem, đều tại anh, ngay cả con gái cũng ghét em.”
Có câu cửa miệng gì mà cô gái hông nhiên, một khi kết hôn xong chắc chắn sẽ từ từ biến thành mẹ quỷ dạ xoa, Miểu Miểu lại không phải, trong nhà có hai người vũ trụ, làm sao mà Miểu Miểu biến thành mẹ quỷ dạ xoa được.
Khang Duật rõ ràng đối với hai vạch đỏ làm cho lâm vào trạng thái ngay đơ, món quà sinh nhật này có chút…lớn.
Miểu Miểu không buông tha tiếp tục đấm, cảm giác oán hận thẳng tắp bay lên, Khang Duật ôm Miểu Miểu nhẹ nhàng dỗ nói “Ừ, tại anh.” Nói xong, còn trừng mắt nhìn Cách Cách.
Cách Cách rụt cổ lại, sửa lời “Ý của con là…ừ…ừ…mẹ tuổi này rồi còn sinh em bé, rất…rất…rất vất vả.”
Trong lòng Cách Cách đang bồn chồn, đều do mình nhanh mồm nhanh miệng, thiếu chút nữa quên ba chiều mẹ cỡ nào, nhớ rõ lần đầu tiên tranh luận với mẹ, làm mẹ giận, sau khi ba biết liền hung hăng mắng mình “Mẹ của mày là người ba mày cưng chiều vô cùng, mày dựa vào cái gì mà la hét với mẹ, đi về phòng, ngồi nghiềm ngẫm tội lỗi của mình đi.”
Sau khi nghiền ngẫm lỗi lầm xong, suốt ba tháng trời Cách Cách không có đồng tiền tiêu vặt nào.
Tề Dự cảm thấy không khí có chút cứng ngắc, lại muốn tăng thêm ấn tượng với Khang Duật, sau một hồi đau khổ suy nghĩ, nở một nụ cười ngố thật tươi xong nhả ra một câu “Bác trai và bác gái thật ân ái!”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Ánh mắt như dao nhỏ thi nhau nhắm thẳng về phía hắn cẳm lên.
Thằng nhỏ này, rõ ràng là tự vạch áo cho người xem lưng thôi…
Khuôn mặt tươi cười như nắng của Tề Dự lập tức cứng đờ trên mặt.
Khang Duật mặc kệ Tề Dự, trước tiên giải quyết ổn thỏa tình huống một chút, nhìn hai vạch đỏ kia, lại đau đầu.
Miểu Miểu tựa vào lòng Khang Duật, tâm trạng cũng vô cùng buồn bực, sáng nay Miểu Miểu như bình thường đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc đi siêu thị thấy băng vệ sinh khuyến mãi, bản chất tốt nhất của bà nội trợ chính là tiết kiệm, mặc dù Khang Duật kiếm được nhiều tiền, Miểu Miểu không cần tiết kiệm, Miểu Miểu là bà chủ gia đình mà, vừa thấy tới quảng cáo giảm giá liền không khống chế nổi sự ham thích, Miểu Miểu và Cách Cách đều là phụ nữ, thứ này luôn xài được, mua cũng không phí.
Vào cửa hàng đang do dự không biết mua loại nào cho tốt, lại nhớ tới “dì” của mình hình như lâu rồi chưa tới, mới đầu không nghĩ tới chuyện mang thai, chỉ nghĩ do thời tiết ảnh hưởng tới chu kỳ sinh lý, mua xong đi ra chợ, mua đồ ăn, nhớ tới lâu rồi không ăn cá, cơm trưa liền muốn làm cá hạt thông, ai ngờ vừa tới chỗ bán cá, nghe mùi tanh, liền nôn hết ra, giống y hệt như khi mang thai Cách Cách, tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên, quay về siêu thị mua que thử.
Quả nhiên…trúng thưởng!!
Khang Duật kịp thời hồi phục lại từ trạng thái ngay đơ “Cái này chưa chắc đúng, em cũng biết hàng nội…”
Còn chưa nói xong, Miểu Miểu moi ra thêm tám chín que nữa, khác hình dạng khác loại, hàng trong nước hàng nhập khẩu đều có, Miểu Miểu xòe thành hình quạt ra cho Khang Duật xem.
Vạch đỏ, vạch đỏ, đều là hai vạch đỏ.
Nếu không Miểu Miểu ở trong WC nửa tiếng để làm gì, Miểu Miểu cũng không dám tin, chịu đựng ánh mắt quái dị của thu ngân, mua thêm mấy que.
5555…kết quả, quả nhiên Miểu Miểu vẫn trúng thưởng.
Năm nay Miểu Miểu đã 41 tuổi rồi.
Khang Duật vừa quay mặt qua, chân dài sải ra, lấy chìa khóa xe trên bàn trà, kéo Miểu Miểu đi.
Tới lúc gần ra tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cách Cách và Tề Dự “Hôm nay thế nào cũng không được đi! Ngoan ngoãn ở nhà chờ.”
Cách Cách gật đầu.
Khang Duật nhìn về phía Tề Dự, Tề Dự lập tức đứng thẳng tắp, gật đầu theo, Khang Duật híp mắt lại, gió độc thổi ra từng trận nói “Ở nhà cái gì cũng có thể chơi, chỉ đừng leo lên giường chơi là được.”
Tề Dự cuống quít xua tay lắc đầu, mặt đỏ như đít khỉ.
Hắn có ý nghĩ này, cũng không có gan a.
Rầm! Cửa bị đóng sập lại, ngoài cửa mơ hồ truyền đến giọng nói thắc mắc của Miểu Miểu “Anh kéo em đi đâu?”
“Đi bệnh viện! Em hay ghê, quà sinh nhật lớn như vậy, anh rốt cuộc cũng phải biết xem “tờ-giấy-gói”-em có thể “lột” hay không, “lột” xong rồi, anh có thể dùng nữa không. Nếu không thể “lột”, anh cũng phải biết mấy tháng nữa mới được “lột”.
Ặc…
Tới bệnh viện, cho dù biết rõ có thai, nhưng vẫn làm xét nghiệm nước tiểu.
Lại thấy hai vạch đỏ, mặt Khang Duật đen thui như toàn thế giới đều nợ hắn vậy.
Tới phòng khám, Miểu Miểu thẹn thùng ngồi trước mặt bác sĩ.
“Bao nhiêu tuổi?” bác sĩ bây giờ đều đạo đức như vậy, rõ ràng trên bệnh án có viết, còn cố tình hỏi.
“4…41 tuổi” Miểu Miểu trả lời.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Miểu Miểu, nhìn nhìn lại Khang Duật đứng phía sau, thật rõ ràng nam mất hứng, nữ vô cùng bối rối.
Dùng kinh nghiệm bác sĩ nhiều năm của ông ta phán đoán… “Tái hôn?”
Mấy năm nay quan niệm hôn nhân còn mỏng hơn nước, kết hôn, ly hôn, lại kết hôn càng nhiều hơn, nếu là đầu hôn, làm gì đến tuổi này còn “ân ái” để lớn tuổi còn có thai.
Miểu Miểu lập tức mạnh mẽ lắc đầu “Không phải, không phải!”
“À…tôi hiểu được!” trong mắt ông bác sĩ nói lên rõ ràng – cái này rõ ràng là ngoại tình.
Miểu Miểu rõ ràng cảm thấy được ánh mắt tối, tối đến nỗi bản thân Miểu Miểu cũng thấy rõ trong mắt bác sĩ, vội vàng vàng đứng lên lắc đầu “Không phải, không phải, quan hệ của chúng tôi không phải loại quan hệ này.”
Giải thích tức là che dấu, càng giải thích càng đen.
Bác sĩ gật đầu “Tôi hiểu được, người trưởng thành như anh chị gặp chuyện như vầy cũng không nguyện ý thừa nhận, chị đừng kích động, ngồi xuống, ngồi xuống.”
Mấy năm nay kết hôn ly hôn, ly hôn lại kết hôn vô cùng nhiều, cho dù là ngoại tình cũng không thừa nhận.
Miểu Miểu đỏ mặt, hết lần này tới lần khác nói năng không rõ ràng.
Bác sĩ hỏi “Em bé chắc chắn không muốn giữ lại?”
Miểu Miểu cả kinh, lại đứng lên “Không…không phải…” ông bác sĩ này rốt cuộc là người nước nào vậy, làm Miểu Miểu gấp tới mức đau bao tử.
Bác sĩ cứ thế nói “Chị yên tâm, sức khỏe chị rất tốt, đừng nói nạo thai, sinh cũng không sao.”
Miểu Miểu đã không biết nên trả lời như thế nào, bắt đầu quýnh lên.
Đột nhiên, rầm một tiếng, một bàn tay to đè lên bệnh án bác sĩ đang tính viết.
Bác sĩ ngẩng đầu, đụng phải tầm mắt của Khang Duật, lông tơ đều dựng đứng lên “Anh muốn…muốn làm gì?”
Người đàn ông này làm gì mà làm vẻ mặt khủng bố vậy.
Khang Duật híp mắt lại, chậm rãi nói “Thật sự sinh…cũng không sao?”
Bác sĩ theo bản năng gật đầu.
“Anh xác định?”
Bác sĩ lại gật đầu, xém nữa giơ tay lên thề.
Khang Duật thở nhẹ một hơi, sắc mặt lại tốt hơn, bàn tay đè ngay bệnh án chậm rãi thu về, ôm sát Miểu Miểu ngồi cạnh lại, hôn lên đỉnh đầu Miểu Miểu.
Bác sĩ cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa định hỏi bọn họ : rốt cuộc muốn, hay không muốn.
Khang Duật đột nhiên bắn ra một tia sáng giết người “Cô ấy là vợ tôi, là nguyên phối!!”
Bác sĩ hết hồn.
Miểu Miểu tuy chỉ mang thai hơn một tháng, nhưng dưới thành tựu khoa học kỹ thuật năm 2023 đã biết được là con trai hay con gái, không ngờ lại là con trai, Miểu Miểu vui sướng tới mức rảnh rỗi liền sờ bụng.
Trước đặt tên cúng cơm cho con – tiểu đại ca.
Mẹ Khang Duật ở đông bắc xa xôi nghe được tin này, kích động tới mức xém nghẹt thở, cũng may sức khỏe của bà tốt, ở đầu kia điện thoại liều mạng nói muốn tới.
Khang Duật vì làm cho bà đánh mất ý định trong đầu mình đi, nói chính mình có thể chăm sóc được, bà cũng lớn tuổi rồi, đợi tới khi sinh lại tón bà tới.
Lão Phúc Tấn nghĩ lại thấy cũng đúng, mặc dù sức khỏe tố, nhưng mà đi chăm sóc người khác lại không được, nếu đi, tới lúc đó con trai còn phải chăm sóc mình, cũng không thể chăm sóc con dâu được, liền đồng ý.
Tiểu đại ca ngoại trừ ba tháng đầu làm cho Miểu Miểu không thoải mái ra, sau đó liền không hề quậy phá, ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ lớn dần.
Mẹ Khang Duật thường xuyên hỏi tình huống ở đây, thuận tiện cùng ông bà thông gia thảo luận xem đặt tên cho cháu trai là gì.
Đây chính là cháu đích tôn của dòng họ Ái tân giác la, nhất định phải đặt một cái tên thật vang dội, xem khoảng mấy chục cái rồi cũng chưa vừa lòng, cứ như vậy liền kéo dài tới ngày tiểu đại ca ra đời.
Lần này Khang Duật đã có kinh nghiệm đầy mình, đó gọi là trước lạ sau quen, hắn đã sớm chuẩn bị chu đáo, bị hắn chăm sóc đầy đủ thành tròn vo Miểu Miểu thuận lợi vào phòng sinh.
Một tiếng sau, tiểu đại ca cất tiếng khóc chào đời, mẹ tròn con vuông.
Tiểu đại ca tuy rằng ra đới, nhưng tới khi Miểu Miểu ra viện, tên còn chưa đặt xong, trong vòng một tuần sau khi ra viện là phải đăng ký khai sinh, nếu không không thể báo tạm trú.
Thấy kỳ hạn một tuần sắp tới, ba u Dương, mẹ u Dương và mẹ Khang Duật ba người vẫn đang tranh luận, mỗi người đều tự cho tên của mình là tốt, không ai nhường ai, Miểu Miểu vừa sinh xong đang ở cữ đối với việc này cũng là lực bất tòng tâm, Khang Duật vội vàng chăm sóc Miểu Miểu cũng không xen vào.
Lên chức làm chị Cách Cách nhìn thấy em trai trong nôi lại là vẻ mặt oán giận, Tề Dự chơi với tiểu đại ca trong chốc lát đã nói “Cách Cách, em trai cậu thật đáng yêu!”
“Đáng yêu cái rắm!” cá tính ngự tỷ của Cách Cách bùng nổ.
Tề Dự thật buồn bực “Sao vậy? Cậu không thích em trai?”
Cách Cách chỉ vào cục thịt trong nôi “Mình hỏi cậu, lúc nó 10 tuổi, mình bao nhiêu?”
“27 tuổi.”
“Lúc 20 tuổi thì sao?”
“Ặc…37 tuổi.”
Nghe được 37 tuổi, mặt Cách Cách đen thui, rối rắm nói “Nó từng ngày từng ngày lớn lên đại biểu mình từng ngày từng ngày già đi, cả ngày đối mặt với một đứa con nít luôn nhắc nhở mình đang già đi, thích được mới là lạ!!”
Tề Dự cảm thấy chính mình không theo kịp suy nghĩ của Cách Cách “Chính là…Cách Cách, sau này cậu cũng sẽ sinh em bé, đến lúc đó…”
Ánh sáng ác độc từ mắt Cách Cách phóng ra, Tề Dự cúi đầu ngậm miệng.
Đảo mắt liền tới ngày cuối cùng của thời gian làm khai sinh cho em bé, ba vị người lớn vẫn đang giằng co, tranh giành viết tên của chính mình đặt trên tờ khai sinh, cũng không nghĩ lại tuổi ba người cộng lại đều hơn…200 tuổi rồi còn tranh giành như con nít, có thể thấy được ba vị này vẫn còn vô cùng cường tráng, có lẽ còn sống tới khi tiểu đại ca kết hôn cũng không có vấn đề gì không chừng.
Ba người làm cho Miểu Miểu không ngủ trưa được, lại không thể nói, dù gì cũng là bậc bề trên, Miểu Miểu trên giường lăn qua lăn lại, vẻ mặt khó chịu, Khang Duật im lặng xuống giường, đi ra ngoài, ba vị người lớn còn đang cướp tờ giấy khai kia, tờ giấy bay ra ngoài, vừa vặn rơi ngay mũi chân Khang Duật, hắn nhặt lên, tầm mắt luân phiên nhìn về ba khuôn mặt viết mấy chữ “Cho ta! Cho ta!” to đùng kia.
Hắn hỏi “Tên phải vang dội đúng không?”
Ba u Dương gật đầu.
“Phải khí phách đúng không?”
Mẹ u Dương gật đầu.
“Muốn cho người ta vừa nghe liền khắc sâu đúng không?”
Mẹ Khang Duật lại gật đầu.
Tầm mắt hắn dời về tờ khai, hơi hơi nhíu mắt, lấy bút từ túi áo ra, xẹt xẹt viết mấy nét trên tờ giấy. Viết xong, hắn bỏ tờ giấy khai lên trên bàn “Xong việc, giải tán đi.”
Phải biết rằng tờ giấy khai đã viết rồi không thể sửa lại.
Ba vị người lớn lật đật vọt tới cạnh bàn xem xem Khang Duật đặt cho em bé tên gì.
Hai chữ đẹp như rồng bay phượng mua – Khang Hi.
Ách…
Đủ vang đội, đủ khí phách, đủ…làm cho người ta vừa nghe liền khắc sâu.
Toàn văn hoàn



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui