Editor: Phan Dĩnh Lâm
Hoàng lão tiền bối tuy có tên trong danh sách khách mời, nhưng sự xuất hiện
của ông cũng khó tránh khỏi không ít ánh nhìn chăm chú. Đến khi biết
được ông thu Lâm Du làm đồ đệ, mọi người liền nhìn cô với con mắt khác.
”Lâm Du là đồ đệ của Hoàng lão tiền bối sao? Đùa à?” Tôn Uyển Đình không dám tin, chọc chọc bên người Lâm Hồng Tín, bà luôn cảm thấy đây chỉ là Hứa
gia cố ý giữ thể diện cho Lâm Du.
”Trước kia thì không, bây giờ
là phải.” Sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Du, Lâm Hồng Tín lắc đầu một cái. Sớm biết Lâm Du năng lực như vậy, ông sẽ không từ bỏ con cờ tốt này!
Năm đó nếu không có Lâm Du, sao ông có thể được ba tính nhiệm, rồi nắm
quyền điều hành Bác Dương? Lúc đó ông rất kiêng dè uy nghiêm của ba
mình, mọi việc đều cẩn thận, đoán trước ngắm sau, chưa bao giờ đi sai
một bước. Nhưng hiện nay thì…
Rốt cuộc ông không còn coi trọng sự tồn tại của Lâm Du từ lúc nào? Chắc là từ lúc ba qua đời. Ẩn nhẫn, ngụy trang nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc tự do thì sau phải tự
ngược đãi chính mình?
Có lẽ ngay cả ông cũng không ý thức được
oán hận Lâm Du đã tích tụ quá sâu trong lòng. Cho nên đến lúc buông lỏng liền lan tràn, che hết tất cả lý trí của ông.
Sự tình của Lâm
Nhất Thiến chỉ là một lỗ hổng. Trong lòng Lâm Hồng Tín biết rõ, cho dù
không có Lâm Nhất Thiến, sớm muộn rồi ông cũng sẽ ra tay với Lâm Du. Bất mãn đã sớm tồn tại, chẳng qua là không có hiện ra thôi.
Vốn là
lúc Hứa Mạch tỉnh lại, Lâm Hồng Tín rất nóng lòng, nhưng chẳng hề đem
lỗi lầm đỗ lên người mình. Chẳng qua là Nhất Thiến không cẩn thận, chỉ
phạm một cái sai lầm nho nhỏ, tội không đáng chết! Bọn họ chỉ muốn bảo
vệ tốt con gái của mình. Không có một tia sám hối!
Nhưng tới hôm
nay, Lâm Hồng Tín mới ý thức được rằng ông đã bất cẩn đến mức nào. Mặc
dù Lâm An Yến đã chết, giá trị Lâm Du vẫn tồn tại như cũ. Ông không nên
đem Lâm Du ném ra ngoài quá sớm, không nên bỏ qua con cờ vốn đang nắm
trong tay này! Hy vọng bây giờ bắt đầu lại vẫn còn kịp.
So với
Lâm Hồng Tín, sắc mặt Lâm Nhất Thiến càng âm trầm hơn. Cô còn tưởng
rằng, có thể thấy Lâm Du biến thành trò cười. Lại không nghĩ rằng, Hứa
Mạch nói những thứ kia chính là vì giúp Lâm Du, hướng tất cả mọi người
tuyên bố: Lâm Du là người Hứa Mạch yêu, không cho phép coi thường!
Từ nhỏ Lâm Nhất Thiến đã cảm thấy vận mệnh đối với cô không công bằng. Lúc ông nội còn sống đều thiên vị Lâm Du. Vất vả chịu đựng đến khi ông nội
chết, cuộc sống của cô mới dần trở nên thoải mái.
Lâm Nhất Thiến
thừa nhận, mục tiêu cô theo đuổi Hứa Mach không chỉ là đơn thuần. Cô rất thích hắn, nhưng cô coi trọng nhiều hơn chính là bối cảnh sau lưng Hứa
Mạch. Cô tin chắc, chỉ cần đuổi kịp Hứa Mạch thì sẽ hoàn toàn phủi sạch
quan hệ với Lâm Du, có thể cao cao tại thượng mắt nhìn xuống Lâm Du,
giống như bóp chết một con kiến vậy!
Nhưng Lâm Nhất Thiến không
có nghĩ tới, cuối cùng vẫn là Lâm Du chiếm tiện nghi! Tại sao ông trời
lại đối xử với cô như vậy! Người đến bên Hứa Mạch trước là cô mà, thế
nào đến cuối cùng, tất cả vinh quang đều biến thành của Lâm Du?
Lại một lần nữa, Lâm Du đoạt đi hết thảy của cô! Ý niệm mãnh liệt thoáng
qua ở trong đầu, Lâm Nhất Thiến cắn môi dưới thật chặt, trợn mắt nhìn
Lâm Du, tầm mắt hận không thể giết chết Lâm Du!
Cảm giác tầm mắt
nóng bỏng của Lâm Nhất Thiến, Lâm Du quay đầu, nhìn trở về. Chạm đến ánh mắt tràn đầy ghen tỵ và căm ghét của Lâm Nhất Thiến, Lâm Nhất Thiến bất động thanh sắc, ngoắc ngoắc khóe miệng, chậm rãi lộ ra nụ cười.
Khiêu khích! Trắng trợn khiêu khích! Tuyệt đối Lâm Du là cố ý! Mưu đồ đã được lập từ sớm! Lâm Nhất Thiến đứng ngồi không yên, hướng đưa qua chất vấn
Lâm Du.
”Nhất Thiến, đừng nghịch ngợm.” Kéo tay Lâm Nhất Thiến,
Tôn Uyển Đình thuận thế nhìn qua, chỉ thấy phía sau ót Lâm Du. Trong
bụng bất đắc dĩ thở dài, Tôn Uyển Đình thấp giọng dặn dò, “Nay đã khác
xưa, thân phận hiện giờ của Lâm Du không như trước, không thể đắc tội.”
”Mẹ! Là cô ta cố tình chọc tức con! Con sẽ không tha cô ta đâu!” Lâm Nhất
Thiến vẫn tức giận như cũ, cũng may cô còn nhớ rằng phải hạ thấp âm
điệu, nhờ vậy mới không khiến người bên cạnh nhìn sang.
”Được
rồi, tỉnh táo lại. Mẹ biết trong lòng con không phục, nhưng chuyện này
chúng ta không cách nào dự đoán. Coi như là Lâm Du đạp phải vận *** chó
mới có thể xoay mình!” Lâm Du xoay mình, Tôn Uyển Đình cũng bất mãn
hết sức. Nhưng không thể chối, vận khí lần này của Lâm Du quả thật đủ
mạnh, đủ đẹp!
”Phần may mắn này vốn nên thuộc về con!” Nếu như
sớm biết Hứa Mạch hồi tỉnh, Lâm Nhất Thiến không đời nào đem cơ hội gả
vào Hứa gia chắp tay nhường.
”Dù là vậy nhưng chúng ta cũng phải
chậm rãi tìm cách. Con đừng nóng vội, có ba mẹ ở đây, sẽ không để cho
con thua thiệt.” Nói đến đây chuyện, Tôn Uyển Đình cũng tự có khảo
lượng.
Thái độ Chu gia biểu đạt rất rõ, gần đây còn trực tiếp tìm tới Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình, ý tứ đều muốn Lâm Nhất Thiến và
Chu Tuyền ly hôn.
Tôn Uyển Đình vốn không đáp ứng chuyện này.
Nhưng hiện nay nhìn cảnh tượng rạng rỡ của Lâm Du, Tôn Uyển Đình liền
nghĩ lại. Nhất Thiến nhà bà nhất định phải có cuộc sống tốt hơn!
Lâm Du khẽ nhắm mắt lại, trên mặt thoáng qua một tia khinh thường rõ ràng.
Cô cái gì cũng không nói nhiều, tiếp tục cùng Hứa Mạch đi mời rượu quan
khách.
Bởi vì thân thể Hứa Mạch bất tiện, cho dù đã kết hôn, hai
người vẫn không ở chung phòng, cứ như lúc trước người lầu trên kẻ lầu
dưới.
Tuy trong lòng từng của Hứa gia suy nghĩ khác nhau, nhưng
không một ai nói ra sự nghi ngờ của mình, chuyện của vợ chồng bọn họ thì cứ do bọn họ tự giả quyết.
Sinh hoạt ngày thường của cả hai
trước và sau khi cưới đều không thay đổi. Khác biệt duy nhất là mỗi ngày sau khi làm việc, hắn đều được một ly nước trong linh tuyền.
Được uống lại thứ nước trong trí nhớ, đầu tiên Hứa Mạch sửng sốt một chút.
Ngay sau đó không nói hai lời, uống một hơi cạn sạch. Mùi vị linh tuyền
quả thật rất tốt, hắn hoài niệm lắm a!
Thấy Hứa Mạch hỏi cũng
không hỏi liền trực tiếp uống ly nước không rõ lai lịch, Lâm Du nhếch
miệng, trong mắt lướt qua vẻ kinh ngạc. Cô cho là ít nhất Hứa Mạch sẽ
hỏi một chút?
Hứa Mạch đương nhiên sẽ không mở miệng hỏi động cơ
của Lâm Du. Hắn tin tưởng cô, bất kể cô đưa tới bất kỳ vật gì, hắn cũng
sẽ không cự tuyệt. Phần này tín nhiệm đã khắc vào xương tủy, như bóng
với hình, mãi không thay đổi!
Lâm Du và Hứa Mạch đúng hẹn có mặt
trong ngày lễ ra mắt phim mà Triệu Tuyết Nhi đóng vai nữ chính. Dưới sự
bảo vệ của hộ vệ, Lâm Du cố ý đi mua bắp rang cùng coca cola, khiến hai
người ngồi cạnh Cố Nhiên bĩu môi.
Vì đều vé mời của Triệu Tuyết
Nhi nên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vị trí ghế liền kề. Bất quá coi như
Triệu Tuyết Nhi có lòng, cố ý xếp hai vợ chồng Lâm Du vào hai chỗ ngồi
riêng. Cho nên mặc dù Cố Nhiên ngồi cùng hang ghế, nhưng lại cách nhau
nhiều chỗ ngồi.
Tới tham gia lễ ra mắt hoặc là diễn viên tham gia trong phim, hoặc là phóng viên, các nhà phê bình, nếu không thì chính
bạn bè thân thuộc trong nội bộ... mọi người đều thật lòng tới vì điện
ảnh. Ai lại giống như Lâm Du ôm bắp rang cùng coca cola, thật là gai
mắt.
Cũng may cả hai đến không tính là sớm, lúc vào rạp chiếu
phim thì ánh đèn đã tối xuống. Cho nên không có bao nhiêu người nhận
ra thân phận của họ. Cố Nhiên biết cũng là ngoài ý muốn vì cậu vừa vặn
tiến vào phía sau hai người.
Phong Tĩnh chỉ tới có một người, Cố
Nhiên thì ngược lại. Trong tay cậu có rất nhiều vé mời, ngoại trừ mấy
tấm còn dư trong tay, một cái cậu kín đáo đưa cho Hứa Hoán, những cái
khác thì cậu hiếu kính mẹ cùng bà nội.
Mẹ và bà của cậu là người
yêu phim, đặc biệt là phim tình cảm lãng mạn. Mà Triệu Tuyết Nhi đóng
ngay bộ phim đúng thể loại Cố Nhiên xem thường nhất, toàn hình ảnh lãng
mạng, tình yêu chân thành... Cố Nhiên và Hứa Hoán chính là quá nhàn rỗi, không có chuyện gì làm nên mới cố mà đến xem.
Hứa Hoán tới sớm
hơn Cố Nhiên. Rốt cuộc cũng thấy Cố Nhiên xuất hiện, liền tức giận: “Đi
coi phim điện ảnh cũng tới trễ, sao không đợi đến hết phim rồi tới?”
”Tớ đến phòng vệ sinh mà! Nào nghĩ tới vừa ra liền đụng phải hai vị kia!”
Hướng vị trí hiện thời của Lâm Du cùng Hứa Mạch bĩu môi, Cố Nhiên thấp
giọng ủy khuất nói, “Cậu cũng biết mà, có anh họ của cậu đi ở phía
trước, tớ chỉ dám chậm rãi đi theo phía sau thôi.”
”Còn dám ngụy biện?” Bỏ mặc Cố Nhiên ủy khuất, Hứa Hoán cười lạnh nói, “Có gan thì cậu đến ngắt lời anh tớ đi?”
”Đương nhiên tớ không có can đảm đó, cho nên mới tới trễ mà!” Nếu là Hứa Hoán, Cố Nhiên nhất định phải tiến lên ngắt lời. Nhưng đổi Hứa Mạch, cậu tình nguyện làm tiểu đệ đàng hoàng theo ở phía sau.
”Hai vị thiếu gia thật náo nhiệt.” Ngay cả thanh âm ăn bắp rang của Lâm Du cũng đã giảm
xuống rồi! Phong Tĩnh bất đắc dĩ lắc, mở miệng nhắc nhở.
Cả hai liền ngậm miệng, không nói nữa. Ngẩng đầu lên, nghiêm túc cẩn thận xem phim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...