Ông Xã Là Người Thực Vật

Đối mặt Hứa Mạch, Tôn Uyển Đình than phiền nhiều hơn nữa cũng không nói ra miệng. Theo bản năng nghiêng đầu tìm Lâm Hồng Tín, lại phát hiện hắn đã bị mời đi đến trước mặt Hứa Chấn Thiên, nhất thời càng không biết nên làm thế nào cho phải.

"Về phần tin đồn gần đây có liên quan Tiểu Du, chắc hẳn Lâm phu nhân và Lâm tổng cũng cần giao phó giống như Lâm gia gia?" Tôn Uyển Đình không nói lời nào, Hứa Mạch không thể không mở miệng. Ôn hòa nhìn bộ dạng Tôn Uyển Đình á khẩu không trả lời được, lặng lẽ đợi Tôn Uyển Đình trả lời.

Vốn là Tôn Uyển Đình đã tìm xong lý do hoàn mỹ rồi, nhưng là chột dạ cộng thêm sợ hãi, khó tránh khỏi lộ ra sự lúng túng. Sau một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng giải thích: "Đây  làdo các phóng viên nói bậy nói bạ..."

"Vậy thì mong Lâm phu nhân tự mình ra mặt hỗ trợ giải thích một chút được không?" Không có vạch trần lời nói dối của Tôn Uyển Đình, Hứa Mạch đã quyết định, "Vậy chúng ta chọn ngày tổ chức tiệc cưới của tôi cùng Tiểu Du."

"Cái...cái gì?" Giống như nghe được tin tức kinh thiên động địa, Tôn Uyển Đình không dám tin trợn to mắt. Giải thích? Giải thích cái gì?

"Mẹ, là như vầy. Hứa Mạch nói, tiệc cưới con và anh ấy nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên đến, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có không ít phỏng vấn. Vừa vặn ba cùng mẹ ngày đó cũng đều ở đó, không bằng giúp con giải thích một phen? Còn có Nhất Thiến, nếu như em ấy nguyện ý, cũng có thể đứng ra làm giải thích một chút vì sao con gả thay em ấy..." Thấy Tôn Uyển Đình dường như còn không có biết rõ tình trạng, Lâm Du tiếp lời nói.

"Này tại sao có thể?" Tôn Uyển Đình theo bản năng phản bác lên tiếng. Đợi đến khi kịp phản ứng, lại vội vàng thay đổi giọng, "Cái đó, Tiểu Du à, ý mẹ là, chuyện đã qua cũng đã đi qua, chúng ta không nên nhắc lại, tránh cho mọi người mất mặt. Làm người mà, vẫn phảilà hướng mặt nhìn không phải sao?"

"Mất mặt? Vì sao lại mất mặt? Vừa rồi Lâm phu nhân không phải nói, hết thảy đều là do phóng viên nói hưu nói vượn? Nếu là giải thích sự thật, chẳng lẽ không phải vì tốt cho danh dự Tiểu Du? Tôi cảm thấy rất tốt, cứ quyết định như vậy." Cười như không cười nhìn Tôn Uyển Đình không thể chống đỡ, Hứa Mạch cứ vậy quyết định.

Cực kỳ rõ ràng, Tôn Uyển Đình ở trước mặt Lâm Du nói chuyện như lẽ dĩ nhiên, hận không thể Lâm Du nói một câu, bà nói mười câu phản kích trở về. Nhưng là đổi Hứa Mạch, một chữ cũng không dám lên tiếng, thậm chí khẩn cấp hy vọng mình là một người câm không cần trả lời.

Không thể không nói, Lâm Du cùng Hứa Mạch, một người mềm mại một người cứng rắn, liên thủ diễn được một trò hay, ép Tôn Uyển Đình sắc mặt kịch biến, hoàn toàn không thể nói được câu nào.

Ở trong long Tôn Uyển Đình, bà chỉ cho là Lâm Du là đangthấy tức giận chuyệ gả thay giúp Lâm Nhất Thiến, là đang bất mãn bởi vì Lâm Nhất Thiến làm liên lụy cho nên đắc tội Hứa gia. Về phần Hứa Mạch, Tôn Uyển Đình càng  nhận định hắn đang trả thù Lâm Nhất Thiến thậm chí còn cả Lâm gia...

Nhưng mà Tôn Uyển Đình vô luận như thế nào cũng không thể nghĩ ra được, Lâm Du cùng Hứa Mạch là muốn đưa Lâm gia vào chỗ chết. Không phải một đao toi mạng, mà là từ từ chơi với Lâm gia, như mèo vờn chuột, trêu chọc đùa bỡn bọn họ!

Tôn Uyển Đình bên này bị hành hạ, Lâm Hồng Tín bên kia cũng không tốt hơn. Không như hắn tưởng, Hứa Chấn Thiên chẳng qua chỉ là gạt hắn sang một bên, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Lấm lét nhìn trái nhìn phải, ở bên người Hứa Chấn Thiên thấy xung quanh toàn người quyền quý, Lâm Hồng Tín gấp như con kiến trên chảo nóng, muốn lên làm quen, lại sợ, chỉ đành trơ mắt nhìn mà không làm gì được.

Phàm là trong mọi trường hợp, Lâm Hồng Tín nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp như vậy để kết giao với những nhân vật lớn. Mạng lưới quan hệ trước mắt, tuyệt không phải lúc bình thường hắn có thể tiếp xúc được. Mỗi lần thấy có người tới chào hỏi với Hứa Chấn Thiên, Lâm Hồng Tín liền không nhịn được rục rịch. Chỉ tiếc, không người nào có ý định biết hắn, cũng không để ý tới hắn.

"Xin lỗi, để cho Lâm tổng đợi lâu. Mời Lâm tổng tới, chủ yếu là muốn hỏi một chút, hôn sự Lâm Du cùng Hứa Mạch, Lâm gia có ý kiến gì chưa?" Hứa Chấn Thiên cuối cùng nhớ tới tồn tại của Lâm Hồng Tín, sau khi tiếp hết khách tới chào hỏi.

Bất quá Lâm Hồng Tín may mắn là, giọng của Hứa Chấn Thiên coi như thân thiện, thái độ cũng không phải như Hứa Mạch hùng hổ dọa người, hơn nữa còn không có nói chuyện Lâm Nhất Thiến hại Hứa Mạch!

Vội vàng lắc đầu một cái, Lâm Hồng Tín cả khuôn mặt là nụ cười lấy lòng: "Không có ý kiến, không có ý kiến! Hứa gia làm chủ, Lâm gia chúng tôi đợi quyết định!"


"Vậy cũng không tốt." Lâm Hồng Tín nghĩ câu trả lời của hắn có thể làm Hứa Chấn Thiên vui vẻ, nhưng mà Hứa Chấn Thiên lại không dễ lừa gạt như hắn nghĩ. Hơn nữa, bởi vì Lâm Hồng Tín a dua nịnh hót, khiến cho Hứa Chấn Thiên nhíu mày, "Tiểu Du dù gì cũng là con gái Lâm gia, các người làm trưởng bối, cũng không thể bên nặng bên nhẹ."

Hứa Chấn Thiên một câu nói làm Lâm Hồng Tín sợ hết hồn hết vía. Theo bản năng, hắn liền nghĩ đến sự tình Lâm Du phát hiện thân thế của mình.

Nhớ tới cái chết của vợ chồng Lâm Hồng Hiên... Lâm Hồng Tín há hốc mồm, cũng muốn hỏi, nhưng lại sợ nói nhầm chọc Hứa Chấn Thiên nổi giận.

"Xem ra Lâm gia quả thật không có ý kiến. Nếu như vậy thì do Hứa gia sắp xếp. Nếu như có nhu cầu cần Lâm gia giúp, tôi hy vọng Lâm gia phối hợp." Thấy Lâm Hồng Tín chỉ ngẩn ra, tâm trạng Hứa Chấn Thiên càng kém. Không có tiếp tục nói chuyện với Lâm Hồng Tín, xoayngười đi ra.

Lâm Hồng Tín bị bỏ lại càng hồ đồ. Hứa lão gia tử đây là không còn muốn truy cứu trách nhiệm Lâm Nhất Thiến?

"Lâm tổng nếu là muốn hỏi chuyện Lâm Nhất Thiến, ông nội của tôi nói, chuyện này giao cho anh họ tôi xử lý." Nhưng mà ngay sau đó, Hứa Hoán dội một chậu nước lạnh xuống, dội cho Lâm Hồng Tín lạnh cả người, trong nháy mắt từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

"Đúng rồi, 15% cổ phần Bác Dương trong tay Lâm Nhất Thiến kia, Lâm tổng thật giống như không nghĩ khi nào trả lại? Nếu như vậy, tôi đành phải ra tay." Hứa Hoán nói như thế đồng thời nhìn về vị trí Lâm Nhất Thiến hiện thời.

Tính toán Hứa Hoán trên mặt quá mức rõ ràng, Lâm Hồng Tín giật mình một cái. Vội vàng theo tầm mắt Hứa Hoán đưa qua, liếc mắt liền thấy được đứng cạnh Lâm Nhất Thiến là mấy vị cao lớn thô kệch.

Màu đen chính trang, huấn luyện nghiêm chỉnh... Là vệ sĩ của Hứa Mạch! Lâm Hồng Tín nhớ trước kia hắn có nhìn thấy bọn họ đi theo sau lưng Hứa Mạch! Không chậm trễ chút nào, Lâm Hồng Tín đi nhanh tới chỗ Lâm Nhất Thiến.

Tôn Uyển Đình cũng phát hiện tình trạng Lâm Nhất Thiến. Chẳng qua là không đợi bà đến nơi, Lâm Nhất Thiến đã bị mang đi.

"Tiểu Du, nhanh, mau cứu Nhất Thiến!" Mắt thấy Lâm Nhất Thiến giãy giụa lợi hại, Tôn Uyển Đình đau lòng không dứt, bắt cánh tay Lâm Du hô.

"Mẹ, con nói rồi, con ở Hứa gia bản thân đã khó bảo vệ, mẹ nên cầu người khác không phải con." Trấn định tự nhiên đẩy tay Tôn Uyển Đình ra, Lâm Du lui về phía sau hai bước, đứng ở sau lưng Hứa Mạch.

"Hứa... Hứa đại thiếu..." Tôn Uyển Đình một bên sốt ruột nhìn về phía phương hướng Lâm Nhất Thiến bị mang đi, một bên khẩn thiết nhìn Hứa Mạch, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu.

Nhưng mà, Hứa Mạch không có để ý lời nói của bà, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn lướt qua Chu Tuyền không nhúc nhích, kỳ quái nói: "Tôi còn tưởng rằng Chu Tam thiếu sẽ ngăn lại, không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy."

Tôn Uyển Đình sững sốt, quay đầu đưa qua. Bà không nghĩ tới Hứa Mạch sẽ ngay trước mặt khách khứa, cứ như vậy bắt Lâm Nhất Thiến đi, bà càng không ngờ tới Chu Tuyền quả thật như Hứa Mạch nói, không nhúc nhích  đứng ở nơi đó, không chút nào có ý định cứu Lâm Nhất Thiến!

"Chuyện gì xảy ra? Những người đó mang Nhất Thiến đi làm gì?" Lâm Hồng Tín chậm một bước ,đi tới bên người Chu Tuyền gấp giọng hỏi.

"Không biết." Hoàn toàn không có như Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình cuống cuồng, Chu Tuyền im lặng quay đầu, bộ dáng không liên quan.


"Chu Tuyền! Nhất Thiến là vợ của cậu, tại sao có thể không hề quan tâm như vậy?" Lâm Hồng Tín tận mắt thấy Lâm Nhất Thiến bị mang đi. Lúc đó biểu hiện của Chu Tuyền, hắn cũng nhìn rõ ràng. Không làm gì được, hắn giận cá chém thớt.

"Tôi cho là cha vợ cũng biết tại sao tôi lại làm như vậy." thanh âm Chu Tuyền lạnh xuống, hoàn toàn không có chút thân thiện nào, "Cha tôi còn chờ tôi, đi trước một bước."

"Cậu..." Lâm Hồng Tín không thể ngăn cản Chu Tuyền. Sự tình phát sinh tới hôm nay, đã sớm thoát khỏi phạm vi hắn có thể nắm trong tay. Bất kể là Hứa Mạch tỉnh lại, hay thái độ Chu Tuyền biến chuyển, cũng không như hắn nghĩ. Nếu như Chu Tuyền thật  bởi vì thái độ Chu gia từ bỏ hôn nhân với Nhất Thiến, Lâm Hồng Tín âm thầm cắn răng, trong bụng hô to không ổn.

Lâm Nhất Thiến bị mang đến một căn phòng xa lạ, cửa phòng bị khóa từ bên ngoài. Mặc cho cô thét chói tai tức giận mắng, cũng không có ai để ý tới nàng. Kinh sợ, Lâm Nhất Thiến cuối cùng không nhịn được gào khóc.

Sau một lúc lâu, ngay tại lúc cô ta khóc cuồng loạn, cửa phòng mở ra. Người xuất hiện trước mặt chính là Lâm Du.

"Lâm Du, tại sao là chị? Chị lại dám can đảm để cho người bắt tôi tới đây giam lại? Chị đắc ý cái gì?" Lâm Nhất Thiến chợt từ dưới đất bò dậy, giơ tay liền muốn cho Lâm Du một cái tát.

Đứng sau lưng Lâm Du vệ sĩ đi ra, trực tiếp nắm cánh tay Lâm Nhất Thiến. Sau đó, Lâm Du trở tay đánh một cái tát, vang dội mạnh mẽ hạ xuống.

"Lâm Du, chị lại dám đánh tôi? Tôi liều mạng với chị!" Trên mặt đau rát, cánh tay giãy giụa thế nào cũng không ra, Lâm Nhất Thiến tức giận cả người run lẩy bẩy, căm tức nhìn Lâm Du hét, "Mau bảo hắn buông tay tôi ra!"

Lâm Du lắc đầu một cái, giọng rất là lạnh nhạt: "Hắn là người của Hứa Mạch, không nghe tôi."

"Đùa gì thế? Bọn họ nếu không nghe lời chị, làm sao biết ngăn cản không để cho tôi đánh chị? Lâm Du, chị đừng cố làm ra vẻ, tôi giờ đã nhìn thấu âm hiểm hèn hạ của chị!" Bởi vì quá mức tức giận, lại bởi vì đến lúc này tư thái Lâm Du quá cao, Lâm Nhất Thiến không lựa lời mắng.

Cũng không vội cãi nhau với Lâm Nhất Thiến, Lâm Du giơ tay lên, vệ sĩ sau lưng lập tức đưa văn kiện đã chuẩn bị xong tới tay cô. Sau đó, Lâm Du chậm rãi đi vào phòng, đem văn kiện bày trên bàn, lấy bút đưa cho Lâm Nhất Thiến:"Ký đi!"

"Ký cái gì? Tôi sẽ không ký!" Bản năng cảm giác nguy hiểm, Lâm Nhất Thiến mãnh liệt lắc đầu, "Lâm Du, chị rốt cuộc là ở bên nào? Tôi là em gái chị! Chị tại sao có thể giúp ngườingoài bắt nạt tôi?"

"15% cổ phần Bác Dương trong tay cô. Ba hình như không thế nào hoàn thành, Hứa gia thì giúp một tay." Nhét bút vào trong tay Lâm Nhất Thiến, Lâm Du hoàn toàn không thèm để ý Lâm Nhất Thiến chửi rủa cùng chất vấn, "Không muốn Hứa Mạch tự mình đến đây, liền ngoan ngoãn ký đi."

Nghe được tên Hứa Mạch, trên mặt Lâm Nhất Thiến thoáng qua kinh hoảng. Vội vàng nhìn bốn phía một phen, xác định Hứa Mạch chưa từng, liền an tâm.

"Đừng tưởng rằng Hứa Mạch không có xuất hiện, chính là không có ở đây. Cô nhìn bên ngoài xem những người vệ sĩ kia là ai phái tới? Có thể ở trong bữa tiệc Hứa gia mời cô đi, chẳng lẽ cô thật nghĩ rằng khách khứa trong bữa tiệc đều là người mù, không có nhìn thấy? Mọi người chẳng qua là không để ý. Hay là nói, cô còn không có quan trọng đến mức để cho bọn họ cam nguyện mạo hiểm đắc tội Hứa gia. Giống như…Chu Tuyền." Nhìn thấu tâm tư Lâm Nhất Thiến, Lâm Du lạnh lùng nói.

"Chị nói bậy! Lâm Du, đừng tưởng rằng tôi sẽ tin tưởng kế khích bác ly gián của chị! Rõ ràng chính là chị ở sau lưng làm chuyện xấu, xúi bẩy Hứa Mạch đối phó tôi! Chị chính làmuốn trả thù tôi gả cho Chu Tuyền! Tôi cảnh cáo chị, dẹp ý niệm này đi! Chu Tuyền đã làcủa tôi, coi như chị muốn cướp, cũng không cướp được!" Lâm Nhất Thiến sẽ không quên, Lâm Du chính miệng thừa nhận thích Chu Tuyền. Chỉ nghĩ Lâm Du cố ý trêu tức mình, Lâm Nhất Thiến cự tuyệt mắc lừa.

"Là thế này phải không?" Lơ đễnh nhếch miệng, Lâm Du trả lời lại một cách mỉa mai, "Như vậy nếu tôi nói, cô đã từng yêu Hứa Mạch đến chết đi sống lại, hiện nay Hứa Mạch thuộc về tôi, hơn nữa bây giờ tôi độ kiên quyết đòi cổ phần Bác Dương trong tay cô?"


Lâm Nhất Thiến nghẹt thở. Cô rất muốn bật thốt lên, châm chọc Hứa Mạch ngay cả đứng lên cũng không nổi, cô mới coi thường! Lời nói như vậy rõ ràng đã tới cửa miệng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được.

Khi Hứa Mạch vẫn là người thực vật, cô dám can đảm không coi Hứa Mạch ra gì. Giờ Hứa Mạch có thể nói chuyện, Lâm Nhất Thiến căn bản ngay cả một chút xíu lời nói khó nghe cũng không dám tùy ý mở miệng.

"Cho nên nói, mau ký đi! Cô bớt một chuyện, tôi cũng đỡ phí công sức." Lâm Du hai tay khoanh trước ngực, hướng văn kiện trên bàn bĩu môi.

"Tôi không ký! Lâm Du, chị dẹp ý nghĩ này đi! Tôi sẽ không để cho chị được như ý, tôi..." Lâm Nhất Thiến không ngừng lui về phía sau, định thoát ra, lại bị vệ sĩ ở cửa  ngăn lại.

"Nếu như vậy, cũng đừng trách tôi không khách khí." Lâm Du quay lưng lại, không tiếp tục nhìn về phía Lâm Nhất Thiến.

Kinh ngạc nhìn Lâm Du, Lâm Nhất Thiến còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay liền bị giữ. Cảm giác nguy cơ xảy ra, Lâm Nhất Thiến bị dọa sợ kêu loạn: "Các ngươì làm gì? Buông tôi ra! Buông ra!"

Nhưng mà, dù cho Lâm Nhất Thiến kêu lợi hại hơn nữa, cũng không có người để ý.

Bị cưỡng ép đè ở trên bàn, Lâm Nhất Thiến bị dọa sợ đến nước mắt chảy xuống, liên tục cầu xin tha thứ: "Chị, em biết lỗi rồi! Em không dám…chọc giận chị tức giận nữa! Chị đừng đối xử với em như vậy, em van cầu chị, chị không thể đối xử với em như vậy..."

Nếu như khóc lóc cầu xin tha thứ hữu dụng, cô sẽ không có khả năng ở bệnh viện tâm thần ngây ngốc năm năm rồi. Lâm Du nhếch miệng, đáy mắt dâng lên tức giận, tay phải vô ý thức nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, truyền tới đau nhói.

"Đưa cô ta mang đi ra ngoài!" Đúng lúc này Hứa Mạch tiến vào phòng.

Mà Lâm Nhất Thiến, trong nháy mắt nghe được thanh âm của Hứa Mạch, lập tức như cứng lại, dừng kêu khóc cùng giãy giụa. Cũng chính là lúc này, trong nháy mắt vệ sĩ bắt cơ hội đưa tay cô ta đặt ở trên văn kiện, nắm bút hạ xuống ký tên.

Văn kiện có hiệu lực, 15% cổ phần Bác Dương trong tay Lâm Nhất Thiến từ đó đổi chủ, chuyển sang tên Lâm Du. Cổ Đông lớn nhất Bác Dương, do Lâm Hồng Tín biến thành Lâm Du, tùy từng lúc đối mặt với nguy cơ bị đuổi khỏi vị trí tổng giám đốc.

Công việc hoàn thành, mang Lâm Nhất Thiến mặt đầy không dám tin rất nhanh bị đưa ra khỏi căn phòng. Trong căn phòng, trong khoảnh khắc chỉ còn lại Lâm Du cùng Hứa Mạch.

"Buông tay ra đi!" Nhìn từng giọt nước không ngừng chảy xuống từ tay Lâm Du, Hứa Mạch khẽ thở dài một cái. Ở trường hợp như vậy lộ ra sơ hở, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị nắm được nhược điểm.

Lâm Du không nhúc nhích, đưa lưng về phía Hứa Mạch, đứng ở trước cửa sổ, cặp mắt vô thần rơi ngoài cửa sổ. Đây chỉ là bước đầu tiên, cô sẽ không đơn giản bỏ qua những ngườiđó như vậy! Tổn thương mình, Lâm Du nhất định phải nghìn lần vạn lần đòi lại!

Mắt thấy Lâm Du chẳng những không có buông tay ra, còn chảy ra càng nhiều nước hơn. Hứa Mạch trong mắt lóe lên tia sáng, đẩy xe lăn đi tới cạnh Lâm Du, bắt lấy tay Lâm Du, cưỡng ép đem đầu ngón tay của cô đẩy ra: "Không muốn bị thương chính mình thì bỏ tay ra."

Suy nghĩ hoảng hốt chậm rãi kéo về, tầm mắt chuyển tới Hứa Mạch, trên mặt Lâm Du không có bất kỳ biểu tình gì, đáy mắt một chút nhiệt độ cũng không có. Giống như ngườichết từ trong địa ngục bò lên, không cảm giác được nửa điểm sinh khí.

"Không sao. Bây giờ có tôi giúp em, bọn họ không tổn thương được em." Lâm Du   có cái gì đó không đúng, Hứa Mạch sớm đã phát hiện. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy, chẳng những không có cảm thấy sợ hãi, ngược lại dâng lên cảm giác đau lòng tức giận không cách nào nói rõ. Những người đó thiếu nợ Lâm Du, hắn sẽ nhớ kỹ, tất nhiên sẽ giúp đòi lại từng chút một!

Lòng bàn tay phải nước đã ngừng chảy, trong mắt Lâm Du dần dần có thần thái. Một lát sau, rốt cuộc khôi phục bình thường.

Ý thức được tay phải bị Hứa Mạch cầm, sắc mặt Lâm Du biến thành lạnh, theo bản năng thu hồi tay phải giấu ở sau lưng. Hứa Mạch vừa mới toàn bộ đều thấy được?


"Tôi không thấy cái gì." Biết Lâm Du vẫn còn đề phòng, Hứa Mạch lắc đầu một cái, lên tiếng chối. Chẳng qua là nhìn đáy mắt Lâm Du cảnh giác cùng phòng bị, hắn vẫn không thể nào nhịn được dặn dò, "Em nhớ đừng tự làm bản than bị thương nữa."

Hắn quả nhiên cái gì cũng nhớ! Tất cả bí mật của cô, chỉ có Hứa Mạch ngủ mê man mới nghe! Thân thể Lâm Du trong nháy mắt cứng ngắc, nhìn chòng chọc vào Hứa Mạch không có lên tiếng.

"Cổ phần của Lâm Nhất Thiến, hiện nay là của em rồi. Như vậy, cổ phần Bác Dương trong tay em đã lên đến 45%. Cộng thêm trước kia Hứa Hoán nhiều chuyện thu hồi được 6%, chúng ta trong tay nắm hơn phân nửa cổ phần, tùy thời có thể đổi chủ Bác Dương. Tiếp theo em định làm như thế nào?" Đây là lần đầu tiên Hứa Mạch cứng rắn nói sang chuyện khác. Mặc dù trên mặt hắn không có chút biểu hiện, nhưng trên thực tế, so với Lâm Du hắn còn gấp hơn.

Kế hoạch tối nay, là hắn với Lâm Du làm rất tốt đẹp. Nếu Lâm Hồng Tín sống chết lôi kéo không chịu chuyển nhượng cổ phần, như vậy thì bọn họ giúp một tay từ phía sau lưng đẩy lên, trực tiếp mời Lâm Nhất Thiến đi theo.

Nhưng Hứa Mạch không có nghĩ tới là, Lâm Du sẽ luống cuống. Có lẽ là một câu của Lâm Nhất Thiến chạm đến cấm kỵ của Lâm Du, cũng có lẽ là thái độ Lâm Nhất Thiến làm cho Lâm Du hồi tưởng lại chuyện cũ không tốt. Tóm lại, khi phát hiện Lâm Du không đúng, Hứa Mạch liền chạy tới.

Cũng vì vậy, Hứa Mạch mới có thể kịp thời ép Lâm Nhất Thiến ký, cũng phân tán vệ sĩ trong nhà, giữ được bí mật cho Lâm Du.

Vốn là chuyện đáng được ăn mừng, lại nhìn thấy nguy cơ sau phản ứng của Lâm Du. Hắn không xác định được trong lòng Lâm Du mình rốt cuộc có thể đạt tới mấy phần tin tưởng, Hứa Mạch  chỉ có thể đánh cuộc, chỉ có tin tưởng vô điều kiện Lâm Du sẽ không thoát ra khỏi sự che chở của Hứa gia sớm như vậy.

"Trước không gấp." Hứa Mạch thắng cuộc. Lâm Du không có nói tiếp chuyện vừa rồi, lạnh lùng trả lời, "Tôn Uyển Đình dám nhớ đến 30% cổ phần trong tay tôi kia, sẽ không có khả năng buông tha 15% cổ phần này. Bọn họ còn sẽ tới tìm tôi!"

"Cũng tốt. Mặc dù Lâm Hồng Tín làm người chưa ra gì, nhưng hắn làm ăn quả thật có chút thủ đoạn. Thích chiếm tiện nghi nhỏ, cũng giỏi lợi dụng sơ hở, tâm ngoan độc đủ mạnh tay. Nếu để cho hắn tiếp tục điều khiển Bác Dương, cũng coi là vật sử dụng được, vì chúng ta bán mạng kiếm tiền." Trong bụng thở một hơi dài nhẹ nhõm, Hứa Mạch trên mặt lại lần nữa nở nụ cười, tính toán nói.

"Hắn sẽ không cam lòng, nhất định sẽ vội vã thu tán cổ còn lại vào tay. Chẳng qua là hắn sẽ không nghĩ tới, coi như hắn sở hữu tất cả, cũng chỉ có thể lấy được 49% cổ phần Bác Dương." Khi Hứa Mạch nói cho cô biết, Hứa Hoán cầm 6% cổ phần Bác Dương, Lâm Du cũng biết, Lâm Hồng Tín nhất định sẽ thua!

"Hiếm thấy Hứa Hoán làm chút chuyện tốt, cũng coi như có chút tác dụng." Trước Hứa Mạch dự định đánh tâm lý với Lâm Hồng Tín, trực tiếp đoạt 15% cổ phần trong tay Lâm Nhất Thiến, đủ để khiến một nhà ba người Lâm Hồng Tín ăn không ngon, ngủ không yên.

Không nghĩ được lúc cho Hứa Hoán làm việc này, Hứa Hoán sẽ uổng công vô ích. Chờ đến Hứa Hoán nghe Hứa Mạch dừng lại việc thu mua, trong tay bọn họ đã được 6% cổ phần Bác Dương.

Cho dù Lâm Hồng Tín trong tối đi thu mua tán cổ, cũng không làm nên chuyện gì. Nếu Lâm Hồng Tín muốn trách, chỉ có thể tự trách mình tay chân quá chậm, lại để cho Hứa Hoán chiếm được lợi thế trước. Trời xui đất khiến, quyết định Lâm Du muốn trở thành người đứng đầu Bác Dương!

Hứa Mạch nói, Lâm Du không thể trả lời. Cô với Hứa Hoán không cùng mục tiêu, quyết định không làm bằng hữu được.

Bất quá nói tới chỗ này, Lâm Du vẫn chủ động nói ra tính toán của mình: "Tôi nói với Tôn Uyển Đình, cổ phần trong tay tôi đều bị anh nắm giữ. Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hay là trước sang tên cho anh?"

"Không cần." Thứ trong tay Lâm Du, Hứa Mạch căn bản sẽ không đi tranh. Ngược lại, hắn chỉ làm đồ trong tay của cô càng ngày càng nhiều. Bất kể là tài sản, hay là cái khác, hắn cũng có thể dùng hết khả năng lấy về cho cô.

Mà vào giờ phút này, đối mắt với Lâm Du, Hứa Mạch nhướn mày, nghiêm chỉnh giải thích: "Em biết, tôi hận là Lâm Nhất Thiến, không để cho cô ta sống tốt chính là mục đích duy nhất. Tôi không có lòng dạ nào với Bác Dương, cũng lười nhận lấy sản nghiệp của người ta. Vừa vặn, em là người Lâm gia. Bác Dương dưới danh nghĩa của em, tốt vô cùng. Đừng quên, hai ta chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, cũng coi là dùng chung tài sản, tôi không sợ em chạy."

Lâm Du trầm mặc chốc lát, gật đầu một cái, công nhận lời Hứa Mạch nói. Cạnh tranh vớingười Lâm gia, cô có thể không thèm để ý. Nhưng Bác Dương là một tay ông nội cô sáng lập, nếu như có thể, cô hy vọng có thể hoàn thành giao phó của ông nội. So với chắp tay nhường Bác Dương cho Hứa Mạch, ghi trên danh nghĩa của mình, không thể nghi ngờ càng làm cho ông nội an tâm hơn.

"Như vậy chuyện này lúc đó quyết định. Cổ phần trong tay Hứa Hoán, tôi cũng để cho cậu ta viết tên của em. Em tùy thời muốn có thể dùng, tùy thời có thể tới Bác Dương tìm Lâm Hồng Tín chơi bài ngửa." Cầm văn kiện trên bàn lên đưa cho Lâm Du, nụ cười trên mặt Hứa Mạch quá mức là chân thành.

Cổ phần trong tay là thật, không giả được. Vào giờ khắc này, Lâm Du nguyện ý tin tưởng, Hứa Mạch là quả thật có tâm giúp nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui