Ông Xã Là Người Thực Vật

Tức giận? Lấy tính khí của cô ở Đại học D, cần dùng chữ “hỏa” để hình dung? Hồ nghi mở laptop trong phòng Hứa Mạch ra, Lâm Du rất thuận lợi tìm được bài viết Vương Dung Dung nhắc tới.

Hẳn là buổi trưa thời điểm cô đứng ở dưới cây hoa anh đào, không biết ai chụp hình cô lại, còn truyền đến trên diễn đàn trường học. Cho dù là Lâm Du, cũng không thể không thừa nhận, tấm ảnh này quả thật thật hoàn mỹ.

Trong hình cô khẽ ngẩn đầu lên, nhắm hai mắt nghênh bốn mươi lăm độ nhìn không trung, hưởng thụ ánh ánh sáng chiếu lên người, cánh hoa bên cạnh bay lượn, quả thực vì Lâm Du kiếm đủ mọi thứ tốt đẹp.

Thuận tay xem thêm vài tấm hình khác, Lâm Du nhanh chóng kéo xuống dưới, phía dưới như một làn khói tất cả đều là ‘Thật là đẹp’ ‘Nữ thần’ ‘tuyệt vời’ các loại khen chê đầy đủ. Tiếp theo, đã có người tìm ra cặn kẽ tài liệu của cô.

Sự tình tựa hồ huyên náo có chút lớn? Cô bên này dĩ nhiên là không có vấn đề, bất quá bên Lâm Nhất Thiến kia, chắn chắn không thể tiếp tục phát triển được như đời trước? Ôm tâm tình xem náo nhiệt liếc nhìn bình luận, cho đến một cái tên quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, tay của Lâm Du dừng lại.

‘Hợp với tình thế nên khen một tiếng, nữ thần quả thực rất đẹp” những lời này quả thực không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng là, nhìn lại chủ IQ này, lại hết sức ý vị sâu xa: Hội trưởng hội học sinh Chu Tuyền.

Đại học D ước định hình thành quy củ, vì công bằng công minh, cán bộ hội học sinh ở trường nhắn lại trên diễn đàn của trường phải để lại đích danh IQ. Giông như bình luận này của Chu Tuyền, liền rõ ràng tiết lộ người đang ngồi trước máy vi tính chính là hắn.


“Ngay cả mình chưa tìm đến hắn tính sổ hắn lại dám chạy đến, Chu Tuyền thật sự là có bệnh không? Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, hắn lúc này thực sự là muốn như thế nào a” Lâm Du xuy cười một tiếng, buông con chuột ra, đóng máy vi tính lại xoay người nói chuyện với Hứa Mạch.

Chu Tuyền rất bất đắc dĩ. Hắn không phải cố ý nêu lên tên thật. Hắn chẳng qua là trong lúc vô tình thấy bài viết này, từ nội tâm phát ra cảm thấy tấm ảnh này của Lâm Du thật sự tấ đẹp, cho nên liền thuận tay gõ vài chữ khen ngợi.

Chờ đến khi Chu Tuyền phát hiện không cẩn thận lưu lại tên của hắn,thời điểm gấp muốn thủ tiêu, lại bừng tỉnh phát hiện: bài viết được nhân viên quản lí tiếp quản, chỉ cho phép tiếp tục trả lời, không cho phép sửa đổi cùng xóa nội dung đã ban bố.

Chu Tuyền nóng lòng không dứt vốn là nghĩ tới có thể hay không liên lạc nhân viên quản lí xóa bình luận này, khi lấy điện thoại di động ra lại sợ bị người ta nói có tật giật mình. Hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là trơ mắt nhìn tên mình ở lại trong bài post, hơn nữa rất nhanh bị các đồng học lanh mắt phát hiện, đưa tới dị nghị to lớn…

Đồng học coi như lanh mắt, Hứa Hoán đắc ý từ đầu đến chân, miệng lưỡi nhanh chóng công kích, một đám bạn học năm mồm bảy miệng bát quái cực kì sinh động.

Không sai, nhân viên quản lí diễn đàn trường học chính là Hứa Hoán. Thứ nhất phát hiện Chu Tuyền trả lời liền lập tức thiết lập quản lí cũng chính là hắn. Chu Tuyền muốn rút ra? Không có cửa!


Nói tới Lâm Du lạnh lẽo cô quạnh cũng sẽ bị liên lụy đến, những người tự xưng là bằng hữu của Lâm Nhất Thiến tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Vừa nhìn thấy diễn đàn trên màn hình, Lâm Nhất Thiến liền tối mặt. Lâm Du làm sao có thể được khen ngợi như vậy?Nhất định là do Lâm Du tự mình đồn thổi lên.

Mà khi bình luận của Chu tuyền bị nhiều người suy đoán, Lâm Nhất Thiến trực tiếp nổi giận. ý của Chu Tuyền là gì? Ám chỉ cô không có đẹp đẽ bằng Lâm Du? Còn chưa can tâm chuyện không có đem Lâm Du lấy về đến nhà?

Một đêm này, Lâm Nhất Thiến lần đầu tiên bộc phát mâu thuẫn cùng Chu Tuyền sau khi cưới: “Chu Tuyền, Lâm Du đã là người Hứa gia, anh cũng đừng có hi vọng hảo huyền nữa”

Chu Tuyền mặt lạnh giữ im lặng, không có để ý tới Lâm Nhất Thiến. Mặc dù dung mạo Lâm Nhất Thiến cùng Lâm Du rất giống nhau, nhưng khí chất hai người hoàn toàn bất đồng. Ở trong mắt Chu Tuyền, nếu không phải Lâm Nhất Thiến tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, khôi phục dung nhan, hắn nhìn cũng không nguyện ý nhìn.

“Chu Tuyền! Đừng tưởng rằng không nói tiếng nào là có thể cho qua mọi chuyện! chuyện này không xong! Anh phải cho tôi lời giải thích” chợt đẩy Chu Tuyền một cái, Lâm Nhất Thiến giận dữ hô.


“Vậy nói? Các người thời điểm trước hôn lễ đem Lâm Du tự tiện thay đổi, đã từng cho tôi một câu giải thích hợp lí sao? Lâm Nhất Thiến, đừng cho là tôi chịu đựng không nói, không phải sợ Lâm gia các người, chỉ là không muốn huyên náo mọi người khó xử hơn. Nếu như cô đủ thông minh, liền lập tức im miệng, ngoan ngoãn ngủ. nếu như cô tiếp tục sai lầm cố tình gây sự, tôi không ngại đi Hứa gia đêm Lâm Du thật tiếp trở lại.” giọng Chu Tuyền rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, lời này vừa nói ra, trực tiếp đem Lâm Nhất Thiến dọa sợ.

“Tôi…” Lâm Nhất Thiến quả nhiên không giám nhiều lời nữa. Nằm ở trên giường nhắm mắt lại, trong nháy mắt đó Lâm Nhất Thiến yên lặng đem toàn bộ khuất nhục tối nay đổ thừa trên người Lâm Du.

Sáng sớm ngày hôm sau, đầu tiên Lâm Du theo thường lệ cho Hứa Mạch uống gần nửa ly nước ao, lúc này mới ra cửa đi trường học.

Bất quá hôm nay, quyết định một ngày không phải tầm thường. đầu tiên là ở cổng trường học Lâm Du liền bị Triệu tuyết Nhi đứng chờ đã lâu chặn lại, sau đó liền đón lấy những cái nhìn chăm chú nóng bỏng hơn thường ngày. Lại sau đó, bị Lâm Nhất Thiến sắc mặt khó coi kéo ra rừng cây nhỏ.

Triệu Tuyết Nhi vừa định đi qua, liền bị Triệu Linh Lộ chắn trước mặt: “tuyển chọn tài nghệ trường học nghệ thuật, mày rốt cuộc có rút lui hay không?”

“Tôi…” Triệu Tuyết Nhi theo bản năng lui về phía sau hai bước, phản bác nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra miệng.

Bên kia, trong rừng cây nhỏ, Lâm Nhất Thiến trợn mắt nhìn Lâm Du, ánh mắt cơ hồ có thể đem người khác giết chết: “Chị, chị rốt cuộc tại sao phải làm như vậy? Chị là cố ý trả thù e, trả thù ba cùng mẹ? cũng bởi vì chị không phải con gái ruột của ba mẹ, chị sẽ không coi em là em gái của chị nữa rồi sao? Nhưng là coi như ba mẹ không phải ba mẹ ruột của chị, bọn họ dù sao cũng đem chị nuôi đến lớn như vậy, bọn họ có bao nhiêu khổ cực, chị chẳng lẽ một chút cũng không cảm nhận được sao? Nhà chúng ta không nợ chị! Chị chớ quá mức!”

Lâm Nhất Thiến vẫn như cũ trang điểm rất đậm, nhưng mà Lâm Du vẫn chính xác thấy được tơ máu nơi đáy mắt Lâm Nhất Thiến. chắc hẳn, tối hôm qua Lâm Nhất Thiến trải qua một đêm khó ngủ đi! Nghĩ tới đây, Lâm Du nhếch miệng: “Quá đáng? Tôi làm cái gì”


“Tại sao chị lại không nhận điện thoại của ba mẹ? Tại sao không liên lạc với ba mẹ? Ba mẹ đi tìm chị, tại sao chị không gặp họ, còn đem bọn họ ngăn ở ngoài cửa lớn mặc cho mặt trời chói chan chiếu xuống họ? Chẳng lẽ chị không biết, chị làm như vậy, sẽ làm ba mẹ thương tâm sao?” Lâm Nhất Thiến tức giận la to, tay hất lên thật cao, không có rơi vào trên mặt của Lâm Du, nhưng lại rơi vào trên mặt chính mình, “Chị, em cùng ba mẹ cũng nói qua cho chị, bất kể như thế nào, chúng ta cũng là người nhà của chị em là em gái ruột của chị, ba mẹ cũng là ba mẹ ruột của chị! Em van cầu chị, đừng như vậy nữa có được hay không? Em sẽ khổ sở, ba mẹ cũng sẽ thương tâm đấy! van chị”

Thái độ Lâm Nhất Thiến từ đầu tới cuối biến hóa cực lớn, trong nháy mắt sẽ khóc lên. Hiển nhiên, là dự định diễn vai người bị hại khổ sở.

Bất quá, Lâm Du là không hề bị lay động. Hoặc là nói, bất kể Lâm Nhất Thiến diễn như thế nào, Lâm Du cũng sẽ không tin tưởng. Nếu như cô đoán không sai, Lâm Nhất Thiến nhất định là tìm người núp gần đây quan sát? Như vậy, cô mỏi mắt mong chờ vở kịch kế tiếp của Lâm Nhất Thiến..

Vì vậy, Lâm Du chẳng qua là lạnh lùng nhìn Lâm Nhất Thiến một cái, liền xoay người rời đi.

Lâm Nhất Thiến té quỵ dưới đất, mặt đầy bi thương nhìn Lâm Du đi xa. Chờ đến khi bóng dáng của Lâm Du biến mất không thấy, lúc này Lâm Nhất Thiến mới chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu nhìn về một nơi hẻo lánh bên cạnh rừng cây nhỏ: “Quay hết rồi sao?”

Một nam sinh áo đen hướng Lâm Nhất Thiến gật đầu một cái, hưng phấn khoa tay múa chân một cái lấy máy quay phim ra.

Lau đi nước mắt giả tạo nơi khóe mắt, Lâm Nhất Thiến đắc ý cười. Lâm Du, chờ coi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui