Hoa Nguyệt Dã mỉm cười, "Lên xe đi, anh đưa em đi ăn trưa. Trễ như vậy nhưng có lẽ em chưa ăn nhỉ?"
Nhiễm Cách định nói cô ăn rồi thì chợt nghĩ, anh ta mời thì có lẽ chi phí tốn kém của cô sẽ ít đi, dại gì không ăn một bữa?
Nghĩ vậy Nhiễm Cách liền mở cửa trèo lên xe. Ở góc cô không thấy, khoé môi Hoa Nguyệt Dã giương lên một cách gian xảo.
Nhiễm Cách vừa thắt dây an toàn xong đã nghe Hoa Nguyệt Dã hỏi:
"Em vừa phỏng vấn xong sao?"
"Đúng vậy. Nhưng sao anh biết?" Nhiễm Cách ngờ vực nhìn anh.
Hoa Nguyệt Dã bĩu môi, "Hôn anh một cái anh sẽ nói."
"..." Không đời nào đây là học trưởng của cô được. Con người hiền lành, chín chắn hồi đó đâu rồi? Đây là học trưởng giả đó!
Hoa Nguyệt Dã thấy sắc mặt cô không tốt liền tự giác trả lời, "Anh có người quen trong đó, trùng hợp cũng đi ngang qua."
Nhiễm Cách gật đầu.
Nhưng sự thật đâu có đơn giản như vậy. Khi biết Nhiễm Cách đang phỏng vấn ở cái công ty nghèo nàn đó, Hoa Nguyệt Dã đã ra lệnh cho người ở đó không được nhận Nhiễm Cách mặc dù cô thể hiện rất xuất sắc.
Tiểu Cách của anh cần gì đi làm? Sau này cứ chăm chỉ ăn uống, ở nhà làm vợ hiền cho anh là được.
Còn nếu cô muốn đi làm, Hoa Nguyệt Dã thầm nghĩ, hay là để cho cô làm thư ký của mình, như vậy thì ngày nào cũng được gặp cô.
Đến chỗ ăn cơm, là quán ăn bình dân ven đường gần trường Đại học A - ngôi trường mà anh và cô đã từng học.
Thấy Nhiễm Cách nhìn chằm chằm trường, Hoa Nguyệt Dã mỉm cười.
"Nếu em muốn thì lát nữa chúng ta sẽ vào thăm trường và thầy cô."
Cô gật đầu, khoé môi hơi nhếch lên. Hoa Nguyệt Dã tưởng mình nhìn lầm, anh tháo kính ra lau lại thật kĩ.
Lúc chuẩn bị vào quán, Nhiễm Cách thấy hai bóng hình quen thuộc.
Chính là Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển đang diễn trò yêu đương ở đó. Hắn đưa tay dìu Từ Uyển, mà Từ Uyển lại nở nụ cười dịu dàng, một tay nắm lấy tay hắn, tay thì sờ bụng.
Có lẽ ánh mắt của Nhiễm Cách quá rõ ràng, Mặc Vô Kỳ ngẩng đầu, sau đó biểu cảm vì giận dữ mà trở nên hơi vặn vẹo, hắn đỡ Từ Uyển đi tới.
Từ Uyển sớm đã thấy Nhiễm Cách cho nên lúc này liền giả vờ vui vẻ chào hỏi:
"A, Nhiễm Cách, cô cũng ăn trưa ở đây sao?"
Nhiễm Cách cười lạnh, "Liên quan gì đến cô?"
Từ Uyển cắn môi, biểu hiện sợ hãi lùi về sau một bước.
"Tôi... tôi chỉ muốn thân hơn với cô thôi mà?"
Hả? Nhiễm Cách thầm khinh bỉ, cô có ăn thịt cô ta chưa mà sợ hãi như vậy? Thân hơn sao? Nhiễm Cách thầm khinh bỉ. Những chuyện lúc đó cô ta gây ra đã đủ thể hiện độ "thân" của cô ta với cô rồi.
Khi đó Mặc Vô Kỳ và Nhiễm Cách đang là một đôi, tình yêu của họ rất ngọt ngào khiến nhiều người ghen tị.
Bỗng từ đâu xuất hiện một Từ Uyển, cô ta làm quen với Nhiễm Cách, cố gắng tiếp cận cô để rồi thu hút sự chú ý của Mặc Vô Kỳ.
Sau một đêm tỉnh dậy, Nhiễm Cách tới công ty với tâm trạng vui vẻ cho tới khi mở cửa văn phòng của Mặc Vô Kỳ. Vì hắn ta đã dung túng cho Nhiễm Cách nên cô không cần gõ cửa mà cứ vào là được.
Nhiễm Cách bắt gặp hình ảnh đôi nam nữ đang ân ái với nhau trên bàn làm việc.
Mặc Vô Kỳ quần áo xộc xệch, mồ hôi từ trán hắn chảy dọc xuống cằm. Hắn không ngừng vận động đưa hạ thân ra vào làm Từ Uyển rên rỉ van xin.
Có lẽ bởi vì tiếng mở cửa quá nhỏ nên hai người họ căn bản không chú ý. Nụ cười trên gương mặt Nhiễm Cách cứng đờ, nhưng cô không lựa chọn rút lui. Cô gõ cửa, âm thanh chế nhạo mang theo sự đau đớn khôn nguôi:
"Tổng giám đốc, có lẽ ngài cần phải khoá cửa trước khi dây dưa cùng nhân viên của mình."
Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển giật bắn mình. Hắn nhìn thấy Nhiễm Cách lạnh lùng đứng ở cửa thì cứng đờ người, còn Từ Uyển thì nhanh chóng lấy quần áo che thân thể trần trụi.
Từ Uyển nức nở, cô ta dùng đôi mắt hoang mang nhìn cô.
"Nhiễm Cách, tôi... tôi không cố ý. Chuyện không phải là như vậy... chúng tôi... tôi và anh ấy bị hạ thuốc... cho nên... cô đừng trách anh ấy..."
Nhiễm Cách ngắt lời Từ Uyển, "Đủ rồi."
Cô lướt ánh mắt sắc bén sang Mặc Vô Kỳ đang sững sờ, "Có lẽ em cần một lời giải thích rõ ràng."
Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.
Nhưng mà, thần tình yêu không mỉm cười với cô lúc này.
Mặc Vô Kỳ không cho cô bất kỳ lời giải thích nào, hắn chỉ bình tĩnh đến công ty và làm việc.
Thái độ của hắn dành cho cô dần lạnh nhạt, nụ cười của hắn đã không còn dành cho cô, chỗ bên tay lái của xe hắn cũng đã có người khác ngồi vào.
Nhiễm Cách rất thất vọng và đau khổ, vậy thì cô còn mong chờ điều gì nữa?
Nhiễm Cách lấy lí do công ty cho đi du lịch để rồi trốn gia đình trong một cái khách sạn nhỏ bé mà ôm gối khóc. Suốt thời gian đó cô hầu như không gặp lại gia đình, bạn bè, Mặc Vô Kỳ và Từ Uyển.
Từ Uyển mang thai, nhà họ Mặc đành cho cô thân phận là vị hôn thê của Mặc Vô Kỳ.
Lúc này cô ta thường hay khoe khoang với mọi người về danh phận của mình, trước mặt Mặc Vô Kỳ thì giả vờ ngoan ngoãn, ngây thơ khiến hắn đều chung quy tội lỗi cô ta gây ra cho mọi người.
Mọi người trong công ty lúc đó đều biết Nhiễm Cách là bạn gái của Mặc tổng, hai người họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc. Nhiễm Cách lại còn đối xử rất tốt với mọi người nên rất được yêu quý.
Quan hệ của họ tan rã làm cho không ít người căm tức Từ Uyển và thông cảm cho Nhiễm Cách.
Và cái ngày xảy ra tai nạn đến...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...