“Trương Bạch Hàn!”
Hắn siết chặt bàn tay, dựa người vào tường thở hổn hển, nhưng từng dòng chữ bẩn thỉu hiện lên trong đầu khiến cảm xúc của hắn lại bùng nổ.
Trương Bạch Hàn đấm mạnh vào tường, da bong tróc chảy máu, cứ như thế, đấm liên tục!
Trần Hạ Mộc không nhịn được nữa, cô nín lại nỗi sợ rồi bước đến gần hắn.
Cô cảm nhận Trương Bạch Hàn bây giờ có một cơn thuỷ triều lớn đang dâng trào trong lòng, nó nhấn chìm tâm trí hắn, xúi giục hắn phá huỷ mọi thứ xung quanh.
Bà Liên từng nói với cô cảm xúc của Trương Bạch Hàn rất dễ bị phá hỏng, phần lớn thường thiên về hướng tiêu cực hơn, nóng lực hơn, nói một cách dễ hiểu hắn rất khó kiềm chế cơn giận!
“Trương Bạch Hàn anh bình tĩnh, có gì chúng ta từ từ nói”
Một quyển sách quăng về phía cô, Hạ Mộc nhanh nhẹn né sang một bên liền nghe tiếng hắn khản đặc, kìm nén.
“Ra ngoài!”
“Anh bình tĩnh chút đi.
.
chúng.
.
”
Hắn xô đổ bình hoa bên cạnh, giọng như gầm lên!
“Cút!”
Cô ngỡ ngàng, Trương Bạch Hàn từ lúc gặp mặt chưa bao giờ nổi nóng với cô.
Đôi mắt hắn vẫn đỏ ngàu, hằn lên từng tia máu, mặt lấm tấm vài vết xước nhỏ.
Một người đàn ông cao lớn trưởng thành, tàn phá đồ vật quá vụng về, để mảnh vỡ bắn lên mặt rồi!
Không hiểu sao giây phút này Hạ Mộc thật muốn bước đến lau vết máu trên tay hắn, lau những oán giận trên đôi mắt hắn, lau cả những sự hận thù mà hắn đang có.
Cô không biết hắn phải trải qua những gì, càng không biết phải xoa dịu hắn như thế nào, sau cùng những lúc cô khốn đốn sau vấp ngã to lớn kia, chỉ có Trương Bạch Hàn ở cạnh cô.
Trần Hạ Mộc lao nhanh về phía hắn, cô vừa nghĩ kĩ rồi, nghĩ kĩ trong giây nát, suy cho cùng nếu hắn không mạnh tay lắm thì mặt cô chắc vẫn hành nghề được chứ nhỉ.
Cô khéo léo chọn lúc hắn đã ngừng đấm vào tường, một tay đầy máu chống lên vết lõm sâu, thân thể nhỏ bé chui hẳn vào trong vòng tay hắn rồi nhẹ nhàng ôm lấy.
Trần Hạ Mộc thực sự cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thật rồi, dù hai tay vẫn ôm Trương Bạch Hàn rất chặt nhưng lại có chút run rẩy.
Hắn thì sững người.
“Bình tĩnh một chút, mọi chuyện đều có thể giải quyết”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo nhìn hắn.
“Anh còn có tôi mà”
Sâu thẳm trong lòng Trương Bạch Hàn cảm thấy tim mình như nhũn ra rồi, cô lúc này quá đỗi dịu dàng, không phải là con mèo hoang nhỏ luôn chống đối hắn trước đây.
Thái độ này khiến mọi cảm xúc của hắn sụp xuống, thay vào đó là sự dễ chịu hiếm có, ngọn lửa trong trí não cũng dần được dập tắt.
Có lẽ dùng sức quá mạnh nên bây giờ Trương Bạch Hàn có hơi mệt, liền vòng tay ôm lấy cô, hơi thở nặng nhọc của hắn bao trùm lấy đầu óc của cô, Hạ Mộc theo phản xạ xoa nhẹ vai hắn.
!
Quả thực trên đời này có rất nhiều kiểu hạnh phúc.
Đơn giản giống như bây giờ, được ngồi trên chiếc giường nhỏ của Trần Hạ Mộc, lại được cô dịu dàng băng bó vết thương ở tay với vẻ mặt đầy lo lắng.
Trương Bạch Hàn thấy như vậy là mãn nguyện vô cùng rồi.
Hạ Mộc không để ý đến thái độ vui vẻ của hắn, nghĩ cũng thật buồn cười, một người mới vài tiếng trước còn điên cuồng đập phá đồ vật, lúc sau lại an nhàn hưởng thụ, vui vẻ ngồi trên giường.
Cô nhìn vết thương trên tay hắn, khéo léo bôi thuốc sát trùng lên, Trương Bạch Hàn tỏ vẻ đáng thương, kêu đau oai oái.
“Này! Anh có phải đàn ông không, sao lúc dùng tay không đấm vào tường thì hổ báo vậy?”
Hắn cúi gằm đầu nũng nịu:
“Tại lúc đó không biết là rất đau”
Trần Hạ Mộc trừng mắt với hắn, có tên ngốc nào mà lại nghĩ đấm vào tường thì không đau chứ?
“Vợ ơi anh đau, có thể thơm anh một cái không”
Mí mắt cô giật giật, dùng lực thắt chặt băng gạc khiến hắn xuýt xoa mãi không thôi, lần này thì đau thật rồi.
!
Mạc Kì Phong ở đầu bên kia ngạc nhiên gào lớn.
“Cô nói gì, tên đó chỉ mấy phút thôi đã bình tĩnh rồi á?!”
Dụ Liên để điện thoại ra xa tai một chút, mặt nhăn mày nhó.
“Con nói lớn vậy để làm gì?”
“Huhu tại con xúc động quá, bác Liên, con dâu bác đỉnh quá rồi đó”
Tiếng bà cười giòn tan, đương nhiên, người bà nhìn trúng đâu phải tầm thường.
Ngắt máy điện thoại bà liền hé cửa phòng cô bước vào, vậy là liền bắt gặp một màn làm nũng đỉnh cao của ai đó.
“Anh đau thật đó vợ”
“Đau thật đó”
“Vợ hôn anh một cái đi”
Cô gắt lên!
“Anh là trẻ con hả!”
Trương Bạch Hàn giờ giống một sủng vật biết nịnh người rồi, động tác nũng nịu, giọng điệu y hệt, chỉ thiếu mỗi nước nhào vào lòng con dâu bà mà cọ mặt thôi.
Nghe thấy tiếng động hắn liền ngó đầu nhìn, thấy bà Trương Bạch Hàn có chút vội vã, hắn quay người ngồi sát cô rồi ra hiệu bà ra ngoài.
Dụ Liên cạn ngôn, nhẹ nhàng bước ra.
Hắn kịp thở phào, may mà cô ngồi quay lưng về cửa nên không thấy mẹ vào, nếu thấy thì kế hoạch làm nũng coi như thành công cốc rồi, vừa định quay lại làm nũng tiếp thì đã bị cô đấm một phát vào ngực, bàn tay nhỏ, đấm như gãi ngứa vậy.
“Anh làm gì thế, ngồi xa ra”
“Vợ à anh muốn được thơm mà, em không thương anh sao”
“Cút ngay cho tôi”
Trần Hạ Mộc gào lên, sút mạnh vào chân hắn.
Gì chứ cái thứ phiền phức, được nước thì lấn tới à?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...