Hai người trở về nhà đã là hơn chín giờ tối.
Người đàn ông trách nhiệm như Trương Bạch Hàn đã bỏ Mạc Kì Phong ở lại dọn dẹp tin tức, còn bản thân lại thong thả mà ôm vợ về nhà.
Hạ Mộc dù muốn nói nhưng lại thôi, có lẽ thư kí Mạc đáng thương cũng quen rồi.
Vừa đặt chân xuống đất cô đã uể oải, mệt đến rã rời, lại thêm chiếc váy nặng nhọc khiến cô không muốn bước đi một chút nào.
Trần Hạ Mộc đánh mắt sang hắn, mặt thoáng đỏ rồi lại quay đi, không lẽ lại bắt hắn bế cô vào nhà?
Dù vậy lời còn chưa ra khỏi miệng hắn đã quay người gỡ đai an toàn cho cô, tiếp sau đó là ra ngoài mở cửa xe cho cô rồi khẽ khàng bế cô xuống, suốt quá trình liền mạch không nói một lời nào, chỉ vô cùng dịu dàng chu đáo.
Người làm trong nhà đều nghỉ hết chỉ còn duy nhất quản gia vẫn bận bịu trong bếp, nghe nói mẹ chồng sợ Hạ Mộc đói mà người làm lại đều nghỉ nên mới bắt đích thân quản gia đi nấu ăn cho cô.
Trương Bạch Hàn đặt cô xuống giường liền khéo léo luồn tay qua eo cô, tháo chiếc dây lưng bằng lụa thật chặt đang ôm sát eo Hạ Mộc, hành động của hắn nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng, định đẩy hắn ra thì chiếc dây lưng bằng lụa đã biến mất, chiếc váy phần nào thêm rộng rãi, cô liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Cảm ơn”
Hắn cầm mảnh lụa trên tay làu bàu:
“Thắt chặt như vậy làm gì?”
“Anh không thấy eo nhỏ rất đẹp à?”
Hạ Mộc cười cười nhìn hắn, không ngờ Trương Bạch Hàn ngẩng đầu nhìn cô đầy hàm ý, một lúc sau thì đứng dậy quay đi, không quên nói:
“Đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”
Hắn ra ngoài một lúc liền ngó đầu lại cửa phòng, trông bẽn lẽn như một thiếu nữ.
“Vợ à, em đừng cố gắng làm eo nhỏ làm gì, đẹp cũng đâu cần hành hạ bản thân khó chịu như vậy”
Hạ Mộc ban đầu còn có chút cảm động về lời hắn nói, nhưng chỉ vài giây sau Trương Bạch Hàn đã nhìn xuống bụng cô, nói một câu rất thiếu đòn:
“Dù gì sau này nó cũng phải to lên”
Hắn vòng tay qua bụng.
“To như thế này này”
Cô đen mặt, cái bụng đó chỉ có phụ nữ mang thai mới có.
“Anh cút ngay cho tôi”
!
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy mới có năm giờ sáng.
Dễ hiểu thôi, do thói quen công việc nên dù hôm trước có mệt mỏi bận bịu cỡ nào thì hôm sau cô vẫn có thể dậy rất sớm.
Trần Hạ Mộc mơ hồ bước xuống giường định đi ra ngoài, nhưng vừa đến trước cửa cô đã nghe thấy vài tiếng nói.
“Hôm qua sao cô lại nghỉ vậy?”
Giọng nói thì thầm đầy vẻ hiếu kì, Hạ Mộc đoán là mấy cô người làm đang buôn chuyện.
“Mẹ tôi ốm, mà có chuyện gì sao?”
“Cô không biết đấy thôi, hôm qua lần đầu tiên tôi thấy chủ tịch tức giận đến vậy đó”
Cô gãi gãi đầu, mệt mỏi ngáp một cái, định bụng đi rửa mặt nhưng nghe họ nhắc đến Trương Bạch Hàn thì lại tò mò đứng nán lại vào cửa lắng nghe, giọng nói thì thầm lại vang lên.
“Tại sao chủ tịch lại tức giận vậy?”
“Tôi cũng không biết, nhưng hình như là do thư kí Mạc”
Càng nghe càng khó hiểu, hôm qua bọn họ vô cùng bình thường, đâu có vẻ gì là giận dỗi nhau đâu, Hạ Mộc buộc vội tóc rồi lại đứng dịch lên một chút.
“Lúc đó phu nhân có nói với tôi là đi gọi chủ tịch giúp cô ấy, vậy là tôi đến thư phòng, nghe loáng thoáng thấy cái gì mà ‘scandal’ với lại ghìm chặt cái gì đó, hình như có liên quan đến phu nhân”
Trần Hạ Mộc vẫn chưa thể vỡ lẽ, một người EQ hoàn hảo nhưng IQ lại là số không như cô đương nhiên không hiểu rồi.
“Phu nhân nào cơ?”
Ngoài kia vang lên tiếng cười, nhẹ đến mức không tinh ý không thể nghe tiếng, nhưng lại giống như đang phải nhịn cười, người bên kia khẽ rít lên một tiếng “trời ạ”
“Cô không biết sao, mấy hôm trước chủ tịch mới rước vợ về nhà thôi, tôi nói cô nghe, phu nhân của chúng ta là một đại minh tinh đó”
Người nào đó hếch mũi tự hào, miệng cười rộng đến mang tai, định hóng hớt thêm thì lại thấy họ đột nhiên im bặt, cô áp sát tai vào cửa thì nghe được một âm thanh to và rõ ràng.
“Chủ tịch”
Trán cô hiện ba vạch đen, lập tức dùng khinh công tuyệt thế của mình bay như tên bắn về giường, nhất định không thể để Trương Bạch Hàn biết mình còn thức.
Nghĩ cũng khổ, hôm qua hắn cợt nhả cô nên cô mới đánh vào lưng hắn có mấy cái, vậy mà đánh xong lại từ cọp cái thành mèo con, từ đêm qua vẫn luôn an phận.
Hạ Mộc vội chui vào chăn, tay chân hấp tấp lau mồ hôi lạnh, đến tóc còn quên tháo ra.
Một vài giây sau, tiếng cửa mở “cạch” một tiếng.
Trương Bạch Hàn bước vào phòng nhìn cô ngủ như một chú mèo nhỏ trên giường thì hài lòng, hắn đưa mắt một vòng, phát hiện cô chưa tháo dây tóc liền bước đến bên giường.
Hắn khuỵ một gối xuống, nhẹ nhàng tháo chiếc dây chấm bi màu hồng ra khỏi đầu cô, thi thoảng ngón tay thanh mảnh chạm vào tai Hạ Mộc khiến cô cảm nhận được sự mát mẻ từ bàn tay hắn.
Cô định vờ chuyển mình để tránh né sự tiếp xúc này, không ngờ hắn lại khẽ vuốt ve tóc cô, yên lặng ngồi xuống một bên giường ngắm khuôn mặt an tĩnh.
Cỡ mấy phút sau Trương Bạch Hàn cúi người, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô khiến cô hoá đá, hắn hôn nhẹ vào má cô thì thầm.
“ Bảo bối đừng sợ, sau này em chỉ cần đứng cạnh tôi mỉm cười, còn tôi nhất định bảo vệ em”
!
Scandal của Trần Hạ Mộc trước đây vốn đưa cô đến đầu sóng dư luận, nhưng sau khi Trương Bạch Hàn công khai quan hệ của bọn họ thì tất cả giống như vỡ lẽ.
Ân Kiều mấy ngày sau đó báo tin vui cho cô, nói công ty đã khôi phục lại hợp đồng, bắt đầu khôi phục lại tài nguyên lại thêm đưa ra toà đơn kiện mấy người vu khống cô tội bịa đặt, chẳng mấy tuần trôi qua Hạ Mộc đã lại phải đối mặt với gần chục hợp đồng đại ngôn, thêm mấy tệp kịch bản phim mà Ân Kiều bắt nghiên cứu.
Thú thực cô rất ghét việc lựa chọn kịch bản, đơn giản là thứ mình không giỏi thì sẽ không thích, Hạ Mộc không nắm chắc được thế mạnh của mình, chọn kịch bản thường là chọn trúng những kịch bản mà cô có nhiều chỗ chưa thể thực hiện, bây giờ Ân Kiều lại quăng cho cô cả một đống thử hỏi có thể không mệt đến phát ghét sao.
Trần Hạ Mộc quăng quyển kịch bản sang một bên, máu nóng cuộn trào từng cơn.
“Nòi đâu ra cái thứ kịch bản nữ chính nhu nhược yếu đuối, thật sự là muốn đánh đến chết nên được”
Càng nói lại cành tức giận, Hạ Mộc cắn răng giãy dụa để xoả bớt cơn tức trong lòng
“Sao vậy con?”
Cô ngước mắt lên liền thấy người phụ nữ hiền từ bưng một đĩa hoa quả đi đến, Dụ Liên- mẹ chồng cô.
“Mẹ”
Hạ Mộc khẽ reo lên, qua vài ngày cô cuối cùng cũng quen được với cách xưng hô này.
Cô hai tay đón lấy đĩa hoa quả rồi ngồi dịch vào một chút, vội vàng dọn hết đống kịch bản bị quăng tung toé.
“Con có chuyện gì phiền não sao?”
Cô nhăn mặt nói như muốn khóc.
“Mấy ngày nay chị Ân Kiều cứ đưa con một đống kịch bản bắt con lựa, con thì đâu có biết chọn cái nào cho tốt đâu”
Bà nghiêng đầu nhìn đống giấy lẫn lộn cạnh cô thì lắc đầu cười, với lấy một quả táo rồi gọt vỏ
“Con đó, nếu không thích làm có thể để cho Hàn nó làm, sao phải cực khổ như vậy”
Một quyển rơi cộp xuống đất, cô nhặt lên đặt vào chỗ cũ rồi lại thở dài, cô đâu biết mở lời với hắn như nào, từ sáng hôm đó hắn chỉ nói một câu đã làm cô thần hồn điên đảo, rồi sau đó liền mấy ngày hắn bận rộn công việc, có lẽ là lo vụ công khai kia.
Suốt ngày đi sớm về khuya nên cô cũng chẳng gặp hắn nhiều, lúc biết hắn trở về thì đã là lúc nửa đêm, cô đang cuộn tròn chăn mà ngủ rồi.
Hôm nay Trương Bạch Hàn không đến công ty, nhưng cũng cứ ở lì trong thư phòng làm việc, bận rộn đến mức không cả ăn sáng.
Hắn bận như vậy cô còn dám nhờ hắn giúp sao.
Nói chuyện trên trời dưới đất với mẹ chồng một chút thì điện thoại bà reo lên, cô có ý không nghe lén nhưng giọng nói hoảng hốt của Mạc Kì Phong ở bên kia khiến Trần Hạ Mộc chú ý.
“Bác Liên, mau lên thư phòng đi, Hàn lại mất kiểm soát rồi”
Mặt bà tái mét lại vội vàng vứt điện thoại sang một bên rồi chạy đi, cô không nhịn được cũng phải đuổi theo.
Cách cửa thư phòng được vài bước thì âm thanh của đồ vật bị vỡ vang lên, nghe chói tai đến cùng cực.
Dụ Liên bật tung cửa phòng bước vào, cô cũng vào theo, khung cảnh trước mắt làm Trần Hạ Mộc sửng sốt.
Trương Bạch Hàn đứng giữa đống đổ nát, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay còn đang giỏ máu.
Ánh mắt dữ tợn của hắn chợt khiến cô nghi ngờ hắn cứ như còn một nhân cách nữa.
Dáng vẻ này khác hoàn toàn với dáng vẻ cợt nhả thường ngày của hắn.
Cô cũng chưa từng thấy vẻ mặt này từ Trương Bạch Hàn.
Dù không biết hắn vì cái gì mà tức giận, nhưng Trần Hạ Mộc đoán Trương Bạch Hàn sẵn sàng phá huỷ mọi thứ xung quanh mình ngay bây giờ, nên khi bà Liên định bước lên cô liền ngăn lại, cố gắng khuyên nhủ bà để bà ra ngoài.
“Mẹ cứ để con lo”
Hạ Mộc không chắc mình có thể áp chế con dã thú hiện tại trong lòng hắn, nhưng cô còn trẻ, nếu có sơ sót gì cô chịu được, còn bà thì không.
Dù biết chắc một điều người như Trương Bạch Hàn có mất ý thức đến đâu cũng sẽ không đến mức làm tổn thương người khác, nhưng cô vẫn quyết định lựa chọn biện pháp an toàn.
Vội đóng cửa phòng cô liền quay lại, hắn vẫn chưa phát giác ra sự tồn tại của cô, cũng đúng thôi, thư phòng rộng như vậy cơ mà.
Trương Bạch Hàn vẫn điên cuồng đập phá đồ vật, giống như trên thế gian này mọi thứ đều là kẻ thù của hắn, hắn cảm thấy thứ gì đó bóp ngạt trí não và trái tim mình, khiến mọi uất hận của hắn bao nhiêu năm nay có cơ hội bộc phát.
“Trương Bạch Hàn!”
Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, hắn cố gắng thức tỉnh tâm trí mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...