Trương Bạch Hàn vội vàng quăng chìa khoá xe cho quản gia rồi phi nhanh vào nhà, ngay tại phòng khách nhỏ Trần Hạ Mộc đang ngồi xem điện thoại.
Hắn chạy vội đến ôm cô.
“Xin lỗi em anh về muộn”
Hạ Mộc còn đang lim dim buồn ngủ, bị hắn ôm liền giật mình đến suýt rơi điện thoại.
Cô quay sang nhìn hắn, dáng vẻ như kiểu muốn đánh người.
“Về muộn chút thì có sao, làm người ta giật cả mình”
Trương Bạch Hàn cười xuề xoà, vội ôm mèo nhỏ vào lòng, thơm lên tóc cô.
“Sao anh có thể để bà xã của anh chờ mà lại không có chút hối lỗi được”
Trần Hạ Mộc mặc kệ hắn vuốt ve tóc mình, cô im lặng lắng nghe hơi thở đều đều nam tính của hắn, ngửi mùi hương thoang thoảng quen thuộc, hai người cứ ôm nhau như vậy, cô mới chợt nhớ ra.
“Anh mau đi tắm đi còn ăn cơm”
Bị vợ giục, hắn dù quyến luyến mấy sợi tóc mượt mà vẫn phải đứng dậy thực hiện nhiệm vụ, hắn uể oải cởi cà vạt, quay sang nhìn vợ với khuôn mặt yêu nghiệt
“Bà xã, hay là giúp anh tắm đi”
Gò má Trần Hạ Mộc đỏ lên, cô túm chiếc gối bên cạnh quăng thẳng vào người hắn.
“Giữ liêm sỉ của anh đi”
Hôm nay Trương Bạch Hàn tắm nhanh hơn mọi ngày, chả hiểu tại sao tên này lại mặt giày tới vậy, đến lúc xuống ăn cơm còn chưa mặc áo xong.
Sao? Tính khoe cơ thể hoàn hảo cao lớn kia à, hay định câu dẫn cô?
Trần Hạ Mộc chả thèm để ý cái dáng vẻ lề mề đóng mãi chả được cái cúc áo, vậy mà hắn cứ sấn đến nhờ cô đóng cúc áo hộ, cô thật muốn đánh hắn mà, chắc là biết hôm nay mẹ không ở nhà nên tác oai tác quái!
“Vợ à giúp anh đi! anh mỏi quá không đóng được”
“Vợ à cái cúc áo này cứng quá”
Trần Hạ Mộc :”! ”
Đành cam chịu!
Cô chỉnh ngay ngắn vạt áo, nhẹ nhàng đóng từng chiếc cúc áo giúp hắn khiến Trương Bạch Hàn vui thích cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Về phía hắn, thì những ngón tay nhỏ kia lại mang sức sát thương cực mạnh, mỗi lần ngón tay chạm vào bụng đều khiến hắn trỗi dậy một cảm xúc gì đó khó nói thành lời.
Trương Bạch Hàn đột ngột giữ chặt tay cô, hắn cúi xuống chạm trán vào trán mèo nhỏ mà mình yêu chiều nhất thế gian.
“Bà xã, anh yêu em, rất rất yêu em”
Gì vậy, sao tự nhiên lại sến vậy? Trần Hạ Mộc thầm nghĩ trong bụng.
“Bà xã em nói xem, em có yêu anh không?”
Trần Hạ Mộc đỏ mặt định quay đi liền bị hắn giữ chặt, hôm nay hắn không nghe chính miệng cô nói ra những từ đó thì Trương Bạch Hàn hắn không mang họ Trương nữa!
Cô lúng túng tránh ánh nhìn như lửa đốt của tên đội lốp cừu trước mặt, nhưng hắn làm sao để cô thoát?
“Có hay là không?”
“Bà xã sao em không nói?”
“!.
”
Hắn luồn tay vào gáy cô, khẽ vuốt ve khiến tim cô đập nhanh như sắp treo ngược lên.
“Mèo nhỏ, em nói đi nào”
“! ”
“Mộc Mộc.
.
”
Chết tiệt, sao hắn lại nói bằng cái giọng mời gọi như vậy, chân cô nhũn ra đến nơi rồi.
Trần Hạ Mộc hoảng loạn, miệng lúng túng lắp bắp.
“C! có”
“Cái gì có?”
Hắn thổi nhẹ vào tai khiến cô khẽ rụt mình.
“Có.
.
có yêu”
Tên này quá ác rồi, cô trả lời như vậy nhưng hắn vẫn chưa muốn tha cho cô, nhìn dáng vẻ hoảng loạn này thật là đáng yêu chết nên được, hắn còn muốn trêu thêm.
“Yêu ai?”
Trần Hạ Mộc khẽ run nhẹ, cô ngẩng cao đầu nhìn hắn.
“Yêu anh, em-yêu-anh, như thế đã!.
ummm”
Lời còn chưa nói hết liền bị tên sói già kia nuốt vào trong, hắn hôn cô sâu thật sâu, chờn vờn trêu ghẹo cô khiến cô còn phải run lên nhè nhẹ.
Trương Bạch Hàn khéo léo cắn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn, lại khéo léo rút oxi của cô, đến lúc Trần Hạ Mộc cảm thấy khó thở hắn mới thả ra.
Con mèo nhỏ tựa vào lòng hắn thở hổn hển, mặt đỏ ửng trông muốn cắn vô cùng.
“Đồ khốn Trương Bạch Hàn, anh lúc nào cũng không báo trước với em”
Hạ Mộc vừa lấy lại oxi vừa đấm vào ngực hắn.
Đúng thật là yêu em nhất thế gian, nghe được những từ đó giống như niềm vui mà cả đời hắn tích góp cũng không so nổi, cô vợ nhỏ hắn vất vả “bắt” về hôm nay chính miệng nói yêu hắn.
Trương Bạch Hàn cuối cùng cũng có được người con gái mà hắn luôn yêu chiều.
Sau này thì sao? Con cháu đầy nhà, niềm vui đầy ắp.
Trần Hạ Mộc mãi mãi chỉ có thể là người phụ nữ của Trương Bạch Hàn!
Trương Bạch Hàn mãi mãi sẽ chỉ yêu Trần Hạ Mộc!
Hắn không biết mãi mãi là bao lâu, vì trên đời này còn có sinh lão bệnh tử, nhưng chỉ cần còn chút hơi tàn, hắn sẽ yêu cô với tất cả tâm can.
!.
Sáng nay thức dậy với một niềm vui, đến mức Trương Bạch Hàn miệng vẫn còn cười.
Trần Hạ Mộc cau mày.
Uống được một bát canh cô nấu mà vui vậy sao?
Cô khẽ lay hắn dậy.
“Anh không dậy đi gặp đạo diễn Hoành với em sao?”
“Anh còn muốn ngủ thêm”
Trương Bạch Hàn lim dim lôi cô vào lòng.
“Ngoan, ngủ thêm chút nữa với anh”
Cô thở dài, thôi thì chiều ý hắn, chồng cô vất vả cả tuần rồi.
Trần Hạ Mộc áp mặt vào ngực Trương Bạch Hàn, nghĩ đến tối hôm qua cô vẫn còn hơi ngại, chần chừ một hồi, cô cất giọng nhẹ như bông.
“Anh thích em từ bao giờ vậy?”
Hắn từ từ mở mắt, hơi thở vẫn đều đặn như thường.
“Từ bao giờ hả? Anh chẳng biết nữa, có lẽ từ lúc nhìn thấy em”
Cô tò mò bật dậy.
“Anh gặp em lần đầu là lúc nào”
Tiếng cười khe khẽ bật ra, Trương Bạch Hàn ôm cô lại vào lòng, bàn tay vuốt ve nghịch ngợm mái tóc của mèo nhỏ.
Gặp em từ lúc em còn nằm trong nôi.
Nhưng thích em từ khi em đã là thiếu nữ.
Đôi khi hắn cảm thấy tiếc nuối, tại sao không thích em từ lúc hắn còn là thằng nhóc một tuổi tập tễnh biết đi, lại là mãi sau này, khi chúng ta đã lớn hơn?
Thời niên thiếu ấy nhẹ nhàng bước qua nhau, dù em không còn chút kí ức nhưng Trương Bạch Hàn là hắn lại mãi không quên được.
Vẻ đẹp của em lúc ấy trong lành như giọt sương sớm, bây giờ em lại càng đẹp hơn, bé con luôn khiến người ta si mê.
Dẫu sao thì anh cũng chỉ thích em, sau này mãi mãi chỉ yêu em.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...