Ông Xã Là Lão Đại Showbiz


Mọi việc chuẩn bị lặt vặt và đồ đạc đều là do Hạ Nhi sắp xếp, thoáng cái mỗi người một việc đã sắp xếp xong.

Nhà hắn nằm trong khu vực trung tâm của vùng ngoại ô dành cho giới thượng lưu.

Do yêu cầu công việc, là một minh tinh với lượng fan hùng hậu như vậy đương nhiên hắn phải trọn cho mình nơi sống có mức độ bảo mật và an toàn cao, như vậy mới tránh được việc fan cuồng xâm phạm quyền riêng tư và tránh ảnh hưởng đến mẹ mình.

Còn Hạ Mộc thì khá kín tiếng về việc gia đình, nhà ba mẹ cô ở đâu thì có được mấy người trong giới biết?
Chắc chỉ có Ân Kiều và một vài đồng nghiệp thân thiết khác.

Vả lại ba mẹ Hạ Mộc lại chỉ thích yên tĩnh, thanh tịnh.

Mẹ vợ Trương Bạch Hàn thích việc tám chuyện với mấy người cùng tuổi trong làng nhỏ hơn là dịu dàng quý phái uống trà với mấy người mà bà chẳng ưa gì.

Chính vì thế dù con gái có kiếm núi vàng núi bạc về nhà thì hai người vẫn dưỡng già ở vùng thị trấn nhỏ, không ai phiền hà, không ai quấy nhiễu.

Do khoảng cách địa lí như thế nên sau này cứ trở về nhà cô là phải chuẩn bị đồ đạc đầy đủ, về đến thì ở lại lâu một chút.

Trương Bạch Hàn cũng sợ cô nhớ nhà nên có lẽ sau này hắn phải thường xuyên chở con mèo ngang bướng này về nhà mẹ thôi.

Khi chuẩn bị xong mọi thứ thì đến công đoạn khó nhất, đánh thức vợ hắn dậy!
Trương Bạch Hàn cau mày nhìn sang Hạ Nhi, liền bắt gắp ánh mắt hoảng sợ bất lực của cô bé, đành thở dài.


Sau đó hắn nghĩ mọi cách để mình bị ăn đòn ít nhất có thể.

Rón rén bước đến bên giường, hắn nuốt nước bọt, nhẹ giọng:
“Mộc Mộc ơi”
“Bà xã…”
Trần Hạ Mộc nhăn nhó quay người, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Bé con ơi dậy nào”
Hắn liều lĩnh lay cô dậy nhưng vợ nhỏ của hắn vẫn cứ nhắm chặt mắt.

Trương Bạch Hàn thở hắt ra, vẫy tay ra hiệu Hạ Nhi ra ngoài.

“Vợ à, mình có đi nhà mẹ nữa không vậy”
“! ”
Cô vẫn chưa tỉnh!!
Hắn ngồi xuống mép giường, im lặng ngắm khuôn mặt đang chìm sâu trong giấc ngủ, không khí ấm áp này khiến Trương Bạch Hàn thấy thật bình an ngọt ngào.

Trần Hạ Mộc có chút mơ hồ tỉnh, nhưng do sự lười biếng tích tụ qua bao ngày tháng được nuông chiều nên không buồn mở mắt.

Sau đó cô cảm nhận mũi mình có gì đó mềm mềm chạm vào, có gì ấm ấm thổi phù vào mi mắt cô, cô còn ngửi thấy hương thơm quen thuộc mà dạo này hay ngửi thấy, cảm thấy sao mà giống mùi của tên chồng hờ kia quá, liền mỉm cười.

Trương Bạch Hàn sững người, lưng đang cúi xuống liền cứng đờ, mèo nhỏ của hắn đi ngủ nhưng cười cũng rất đẹp.

Hắn thơm nhẹ vào mũi cô lần nữa, lần mò đến môi, cúi thấp người hôn cô.

Cảm nhận đầu tiên của hắn là sự mềm mại quyến rũ ở môi cô khiến hắn thèm thuồng không thôi, liền dấn sâu hơn một chút.

Còn với Trần Hạ Mộc đang mơ ngủ thì môi hắn liền trở thành… một miếng bánh mềm mại!
Buổi sáng đang đói liền cắn mạnh một cái nhưng lại chẳng thấy vị ngọt gì cả, tự nhiên cơ thể lại bị cái gì đó đè lên.

Gì vậy, thịt khổng lồ sao?
Nhưng mà hình như miếng bánh vừa rồi đang cắn lại mình?!
Sao miếng bánh này ướt vậy, mình còn chưa làm gì đã tự chui vào miệng rồi?
Sao miếng thịt khổng lồ lại sờ eo mình?
Sau những giấc mơ về ‘thịt khổng lồ’ và miếng ‘bánh’ mềm mềm thơm thơm nhưng không ngọt chút nào thì Trần Hạ Mộc cảm thấy khó thở, trong miệng cô liên tục bị cái gì đó chọc ghẹo, đến lúc tưởng như không thở được nữa cô mới giật mình tỉnh giấc.

Bàng hoàng hơn nữa liền bắt gặp một đôi mắt quen thuộc chứa đầy ý cười, Trương Bạch Hàn thấy cô tỉnh rồi liền kết thúc nụ hôn bằng một phát cắn nhẹ, sau đó lưu luyến dời ra.


“Anh… anh… anh”
“Sao?”
Cô mếu máo nhìn hắn.

“Anh dám nhân lúc tôi đang ngủ mà hôn tôi?”
‘Miếng thịt khổng lồ’ trước mặt cô cười tươi, ánh mắt gian xảo vô cùng, hắn liếm nhẹ vết máu đỏ trên môi.

“Vợ anh cắn anh đến chảy máu, lẽ nào anh không thể đáp trả cô ấy sao?”
Nói xong liền hôn chụt một lần nữa vào môi cô khiến mèo nhỏ đỏ mặt lên, cô khóc không ra nước mắt còn liên tục đấm vào ngực hắn nói hắn chính là đồ xấu xa.

Trương Bạch Hàn ôm vợ dỗ dành, hôn nhè nhẹ lên mi mắt, lên tóc, lên trán cô.

!
Trần Hạ Mộc nhìn khuôn mặt của mình qua tấm gương nhỏ, Trương Bạch Hàn vì mải lái xe nên không hề nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Môi Hạ Mộc bị ai đó cắn rồi hôn đến hơi sưng đỏ luôn rồi, cô khẽ vén cổ áo cao xuống liền nhìn thấy vết cắn, còn cả vết hôn của Trương Bạch Hàn.

Bụng nghĩ lần này thôi rồi, nhất định bị mẹ trêu ghẹo đến ngủ cũng không yên, nhưng suy nghĩ này chỉ là một chút lý trí đang cố thức tỉnh trái tim đang tràn trề mật ngọt kia thôi.

Gì nhỉ?
Nghe người ta nói vết hôn ở cổ là đánh giấu chủ quyền đúng không?
Nghĩ đến đó Hạ Mộc mỉm cười!
Cô vụng trộm liếc mắt sang khuôn mặt nghiêng của Trương Bạch Hàn, ánh mắt đi qua môi liền thấy một vết máu mới tinh, hắn liếm môi một cái liền mỉm cười hưởng thụ.

Trần Hạ Mộc vội quay mặt đi , tim đập thình thịch, cô cắn hắn mạnh như vậy nhưng sao hắn trông có vẻ hưởng thụ như vậy chứ?
Trương Bạch Hàn là đồ đại ngốc sao?

“E hèm! cái đó.

.

sáng nay.

.


Hắn cười cười.

“Sáng nay làm sao, em tính giải thích cho hành động cưỡng hôn chồng mình à?”
“Rõ ràng là anh mà”
Hạ Mộc mếu máo, cô vốn muốn nói chuyện rõ ràng nhưng hắn chỉ thích trêu ghẹo cô.

Sau đó là tiếng cười khẽ của Trương Bạch Hàn, hắn không nói gì nữa, cô cũng tựa người ra ghế, nghe hơi thở nam tính đều đều của hắn mà ngủ thiếp đi.

Con đường ngày càng gần hơn, qua hai tiếng đồng hồ ngõ nhỏ nhà cô dần hiện ra, trước cổng ngôi nhà ấm áp có hoa giấy leo trèo, Trương Bạch Hàn cau mày khi thấy có mấy người đứng trước cổng nhà cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận