Mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, 6h. Không ngờ tôi vậy mà sớm đã tỉnh, tôi nhắm mắt muốn ngủ thêm một chút, nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Hết cách, tôi rời giường buông tha cho giấc ngủ.
Rửa mặt chải đầu xong, tối quyết định đi ra ngoài một chút.
Sáng sớm đường phố vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ thổi tới sảng khoái thoải mái dễ chịu. Tôi dạo chơi, hưởng thụ giây phút nhàn nhã này.
Đi vào công viên kế bên. Bên trong công viên, sống động hơn rất nhiều trên đường phố, phần lớn trong số mọi người là những người cao tuổi tập thể dục, tôi ngồi trên ghế nhìn họ.
Tất cả họ đều đang làm bài tập mạnh mẽ, không bị mất tập trung vào cái nhìn của tuổi trẻ, có lẽ nhiều hơn trẻ hơn và năng động hơn.
Tôi sẽ như thế nào, có giống những ông già, bà già này không? Hơn nữa, chuyện tương lai đâu ai biết được? Sau khi tốt nghiệp tôi muốn làm cái gì cũng không biết, lại càng không nghĩ khi tôi về nhà.
Gần đây, luôn luôn lo lắng chuyện tốt nghiệp. Sách, tôi không tiếp tục đọc nữa, như thế không thể làm gì khác hơn là tìm việc làm. Thế nhưng rồi lại không biết nên tìm cái công việc gì. Nói thực ra, tôi đối với tương lại cảm thấy mù mịt, không biết làm sao. Ôi...... Chỉ còn một học kỳ.
Tôi đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện có người đến bên cạnh tôi.
"Chào! Tiểu Tuyết."
Thanh âm quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn: "Lại là anh."
Lạc Thiệu Nông cười khanh khách nhìn tôi. "Em hình như không muốn gặp tôi?" Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Kỳ thật, chính mình cũng không rõ rốt cuộc có hy vọng gặp anh. Chính là, khi tôi vừa thấy anh, tôi lại trở nên không phải là tôi. Cho nên tôi tránh né câu hỏi của anh. "Anh sao lại ở đây?"
Anh liếc mắt tôi một cái, hình như biết rõ tâm tính trốn tránh của tôi.
"Tôi mỗi buổi sáng đều tới chỗ này chạy bộ." Lập tức nói thêm một câu: "Ngoại trừ trời mưa."
Tôi ngờ vực nhìn anh, không cần anh nói vậy, tôi cũng hiểu được. Chỉ có điều ngược lại rất bội phục anh có nghị lực như vậy, nếu đổi lại tôi, có thể duy trì ba ngày phải vỗ tay.
"Không nghĩ tới hôm nay lại gặp em." Ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tránh né ánh mắt ôn nhu của anh, nhìn thẳng về phía trước. "Trùng hợp mà thôi." Lại hỏi: "Anh ở gần đây?"
"Ừ." Anh gật đầu trả lời tôi.
Kế tiếp liền lâm vào một mảnh trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện, sản xuất ra một bầu không khí quái dị.
Loại tình huống này, làm cho tôi cảm thấy buồn cười, tôi cùng anh giống như là người yêu cãi nhau, ai cũng không chịu hướng về phía đối phương cúi đầu khuất phục. Người yêu? Tôi nghĩ tôi cùng anh là người yêu? Thật quá hoang đường.
"Làm sao vậy? Sắc mặt em không được tốt!" Lạc Thiệu Nông quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Tôi có thể nào nói cho anh biết nguyên nhân? Vì sợ anh sẽ tiếp tục hỏi thêm, tôi khẩn trương dời đi tiêu điểm. "Anh vì cái gì chọn làm giáo sư, cũng chính là giáo viên?"
Lạc Thiệu Nông do dự một lát, hỏi lại tôi: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Là tôi hỏi trước, anh trả lời trước."
Sau khi nghe xong lời của tôi, anh cười nhẹ. "Em thật đúng là không chịu thua a." Tôi phẫn nộ mà không nói lời nào.
Anh thu lại vẻ mặt, nói: "Tôi sẽ nói cho em biết đi, tôi lựa chọn làm giáo viên vì công việc giáo viên có thể mang lại cho tôi cảm giác thành tựu."
"Cảm giác thành tựu?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Em không nghĩ rằng tôi dạy cho sinh viên những kiến thức, để sinh viên có thể áp dụng trong xã hội tương lai, là một điều tuyệt vời sao?" Lạc Thiệu Nông nghiêm túc nói.
Tôi cười. "Đúng, anh thực rất giỏi."
"Em cười cái gì?" Anh nhớ tới biểu cảm của tôi lần trước trong bữa ăn, chính anh cũng nhịn không được nở nụ cười.
Trong thời gian ngắn, hai chúng tôi ở một góc công viên không thể không cười. Thật lâu sau, chúng tôi mới ngừng cười.
"Đến em."
"Cái gì?"
Tôi nghi ngờ nhìn, Lạc Thiệu Nông lại tỉ mỉ nói: "Đến lượt em trả lời vấn đề của tôi."
Anh không phải cũng như tôi không chịu thua chứ! Bất quá, tôi cũng không muốn anh chiếm lợi thế. Như thế mới công bằng. "Bởi vì tốt nghiệp sớm." Tôi ngắn gọi đáp.
Anh an ủi tôi. "Cũng đúng. Còn lại mấy tháng thôi, cũng nên suy nghĩ đến tương lai."
Tôi than nhẹ một tiếng. "Đáng tiếc, hiện tại, tôi vô cùng mờ mịt."
"Cô gái ngốc, đừng nóng lòng, còn có thời gian đủ để em suy nghĩ một cách rõ ràng." Lạc Thiệu Nông cởi mở mà cười.
"Ừ! Tôi biết."
Tôi nghĩ rằng, ngoại trừ Tâm Đồng, Lạc Thiệu Nông xem như là người thứ hai tôi nói ra phiền muộn của mình. Tuy là, chúng tôi không có bàn tán đến cái gì, nhưng mà ít nhất anh hiểu rõ tôi phiền não cái gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi nghĩ muốn ở nơi này cùng anh có được một ít giải đáp, có lẽ, tôi nên nhìn thẳng lực ảnh hưởng của anh đối với tôi.
"Đang nghĩ gì?" Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang bên tai tôi.
"Không có gì."
Tôi hít thở sau một hơi, sáng sớm không khí thật là trong lành, nhất thời tôi cảm thấy tỉnh táo. Hiện tại, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao tinh thần của những người cao tuổi so với tuổi trẻ tốt, nhờ vào không khí trong lành này, nói tới nói lui về sau tôi có thể hay không dậy sớm vẫn là một chuyện, hôm nay xem như là ngoại lệ.
"Đi, tôi mời em ăn sáng." Không đợi ý kiến của tôi, anh tự ý kéo tôi đi.
Lòng bàn tay anh ấm áp bao phủ bàn tay tôi, ngay lập tức trái tim tôi tràn đầy ấm áp, vô tình tôi lại lưu luyến lòng bàn tay ấm áp của anh.
Không bao lâu, Lạc Thiệu Nông dẫn tôi đến một nhà ăn bên cạnh công viên, ông chủ thoạt nhìn như thân thiết.
"Giáo sư Lạc, anh đã đến rồi."
"Đúng vậy a, lại đây thăm anh."
Tôi nghe Lạc Thiệu Nông và ông chủ thân thiện chào hỏi, đoán rằng Lạc Thiệu Nông thường ngày tới nơi này ăn sáng, bởi vậy cùng ông chủ quen biết.
"Giáo sư Lạc, không ngờ anh hôm nay lại mang bạn gái đến nha!" Ông chủ cười nói.
Tôi rút tay của tôi đang bị anh nắm, dùng ánh mắt ra hiệu anh nói rõ ràng.
Hai lần trước đó là bất đắc dĩ, chúng tôi mới làm bộ là người yêu, mà hiện tại lại bị hiểu lầm, cảm giác trên có chút là lạ......
Thấy tôi như vậy, anh chỉ cười, cười đến mức có phần đắc ý. "Đúng vậy, cô ấy có xinh đẹp không?" Anh dùng tiếng Đài trả lời ông chủ.
Tôi có chút phẫn nộ nhìn anh, trách anh vì sao không phủ nhận ngược lại càng nói dối gạt ông chủ.
Ông chủ cười cười nhìn tôi. "Ừ, bạn gái của anh thật xinh đẹp."
Tôi đỏ mặt, bối rối không biết như thế nào cho phải. Tôi nhân cơ hội rút nhéo cánh tay anh, mà trả thù một chút, cũng cảnh cáo anh không cho phép nói bậy.
May là, Lạc Thiệu Nông dừng lại đúng lúc. Anh tùy tiện kêu đồ ăn, rồi mang tôi đến cái bàn bên ngoài ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, anh lập tức hướng về phía tôi kháng nghị: "Em thật đúng là phải xuống tay hả?"
Tôi chỉ tặng anh hai chữ: "Đáng đời."
Đối với tức giận của tôi, anh bất động, nhưng vẫn lộ ra vẻ cười. "Đồ ăn tới, nhanh ăn đi."
Tôi không muốn dạ dày của tôi gặp rắc rối, vì vậy tôi không khách khí ăn. Chỉ chốc lát sau, tôi và Lạc Thiệu Nông đã đem đồ ăn trên bàn giải quyết xong.
"Cảm ơn, lần sau tôi sẽ đem tiền trả lại cho anh." Lúc ra khỏi nhà, chỉ cầm theo chìa khóa, đã quên mang tiền, trước hết đành phải để cho anh trả.
Anh hơi nhíu mày. "Không phải nói tôi mời sao?"
"Tôi có nguyên tắc của tôi." Tôi nhớ rõ ở nhà ăn lần trước giúp anh, tôi có đề cập qua.
"Không ngờ em vẫn kiên trì như vậy." Anh hết cách mà nói.
Nghe ý tứ của Lạc Thiệu Nông, tôi nghĩ anh nhớ kỹ chuyện lần trước.
Nếu đã hiểu được, tôi muốn đi về.
"Tôi đưa em về." Anh vội vã trả tiền.
Tôi muốn cự tuyệt, nhưng anh vô cùng kiên trì, tôi cũng kệ anh. Dù sao, người phiền toái là anh. Một buổi sáng tốt như vậy liền thế này trôi qua.
☆ ☆ ☆
Sau khi dạy kèm xong, tôi đi bộ về.
Nghĩ không ra, một ngày như vậy trôi qua.
Kết quả ngủ dậy quá sớm, cũng không khiến tinh thần của tôi mệt mỏi, ngược lại làm cho tôi mất hai khóa buổi sáng, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.
Đều tại tôi, sau khi Lạc Thiệu Nông đưa tôi về nhà, tôi buồn chán nằm trên giường, cho nên liền .......
Thế là, tôi đi làm, còn có công việc gia sư.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ buổi sáng "dậy sớm hơn thông thường", những việc khác đều như thường lệ, nhưng bệnh cũ của tôi lại tới - đau bao tử.
Khi đang dạy kèm, tôi liền thấy bao tử âm ỷ đau đớn, tôi cố gắng nhịn xuống để hoàn thành xong công việc. Hiện tại, tôi chỉ muốn chạy nhanh về căn phòng nhỏ của tôi, uống thuốc đau bao tử, sau đó nẳm ở trên giường nghỉ ngơi. Nghĩ tới điều này, tốc độ bước nhanh hơn rất nhiều.
Đợi một chút, thuốc đau bao tử hình như đã hết? Tôi cau mày, xoa bụng, sau đó quay trở lại đi đến hiệu thuốc. Huh? Tôi nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau, ngõ nhỏ yên tĩnh, cho nên âm thanh vô cùng rõ rệt.
Tôi cố để nỗi sợ hãi trong lòng xuống, tôi nghĩ có thể là đi chung đường, không dám hỗn loạn. Nhưng mà, hai chân không tự chủ bước nhanh hơn.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, vì bao tử đau nhức, cũng vì người đằng sau cũng đi nhanh hơn. Sẽ không xui xẻo như thế.....
Nhìn thấy mục đích gần tới, tôi một hồi vui mừng, tình huống kỳ lạ này sắp được giải thoát rồi, không ngờ người từ phía sau kéo tôi lại ---
A – Không phải như vậy chứ, tôi thực sự đã gặp một tên cướp?
Tôi thề sống chết cầm ba lô ở sau lưng tôi vung lung tung đánh người, hơn nữa muốn kêu to để gây sự chú ý của mọi người gần đấy.
"Dừng tay, Tiểu Tuyết. Là tôi!" Người kia sốt ruột nói. "Là tôi Lạc Thiệu Nông, em nhìn xem."
Lạc Thiệu Nông? Tôi ngừng đả kích, nhìn kỹ, quả nhiên là anh.
"Anh làm tôi sợ muốn chết!" Tôi tức giận hét to về phía anh.
Tôi ngồi xổm xuống, dạ dày càng lúc càng đau....
Lạc Thiệu Nông phát hiện sự khác thường của tôi. "Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?"
"Bao tử của tôi....... đau quá......." Tôi nói không lên lời.
"Cái gì?" Anh khẩn trương kêu to: "Em kiên nhẫn một chút, tôi đưa em đi bệnh viện."
Anh ôm lấy tôi, vội vàng chạy đến xe của anh.
Tôi dựa vào ngực anh, nhìn anh khẩn trương, tôi rốt cuộc nở nụ cười....
Cười chính là thương yêu, anh lại khẩn trương hơn so với tôi!
Cười chính là bộ dáng lo lắng của anh!
Cười chính là anh như thế mà quan tâm tôi!
Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, tôi dần dần mất đi ý thức....
Sau khi mở mắt ra, trời đã hừng sáng.
Nhìn cảnh vật chung quanh, là bệnh viện. Sau cùng, ánh mắt dừng ở người đàn ông gục ngủ bên cạnh giường.
Anh một đêm không về sao? Tôi lây anh dậy.
"Em đã tỉnh." Anh quan tâm mà đỡ tôi ngồi dậy. "Còn đau không?"
Tôi lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi. Tối hôm qua em thực sự làm tôi sợ muốn chết." Anh bất mãn nói.
Tôi phản bác nói: "Anh mới là hù chết tôi! Tôi hỏi anh, tối hôm qua đi theo tôi làm gì? Hại tôi tưởng gặp cướp chứ!"
Nhớ tới tối hôm qua, tôi vẫn còn sợ. May mắn là anh, nếu thật sự là tên cướp, kết quả khó lường.
"Tối hôm qua tôi đến chỗ của em, thấy em trở về muốn gọi em, nhưng em lại xoay người đi ngược lại, cho nên tôi liền đuổi theo!" Lạc Thiệu Nông nói rõ lý do phát sinh tình huống tối hôm qua.
Tôi lườm anh một cái: "Anh không biết gọi tôi hả?"
"Tôi muốn gọi em a! Nhưng mà em đi nhanh quá, tôi chỉ có cách đuổi theo em." Lạc Thiệu Nông tỏ rõ vẻ vô tội.
Tôi hung hăng trừng mắt anh, thật muốn đem dáng vẻ tươi cười ngứa mắt đánh tan.
Cuối cùng, tôi tuyên bố bỏ đi. Dù sao anh cũng giúp tôi một việc, không phải sao?
"Bác sĩ, nói như thế nào?" Tôi miễn cưỡng nhìn anh.
Nụ cười của anh biến mất, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nói: "Bác sĩ nói em lâu ngày ăn đồ uống không đúng cách, đem dạ dày của em muốn làm cho phá hủy."
"Oh." Tôi nghĩ cũng là như vậy.
"Oh." Anh nhíu mày nói. "Vì vậy, em không quan tâm đến cơ thể của em?" Anh tựa hồ cố gắng kiềm nén tức giận.
"Anh tức giận?"
"Đúng."
Quái lạ, cơ thể của tôi, anh có cái gì tức giận?
Tôi lại hỏi: "Vì sao?"
Anh tức giận trừng mắt, giống như tôi hỏi thừa. "Em không biết chăm sóc chính mình!"
Trong lời nói của Lạc Thiệu Nông, làm cho tôi có một chút cảm động.
"Từ giờ trở đi, tôi sẽ chăm sóc chính mình." Tôi cũng không muốn lại đau đến chết đi sống lại.
"Em nghĩ như vậy là được rồi." Câu trả lời của tôi làm cho anh hài lòng mà nở nụ cười.
"Tôi khi nào có thể xuất viện?"
"Còn không biết, đợi bác sĩ đến, tôi sẽ hỏi." Anh ngáp dài, mơ hồ trả lời.
Tối hôm qua anh nhất định không ngủ đủ giấc? Tôi rất áy náy.
"Anh về nghỉ ngơi đi, tôi có thể tự lo cho mình." Tôi nhìn đồng hồ trên tay, mới 6h sáng, anh có thể về nhà ngủ một lúc. "Huống chi, anh hôm nay không phải còn lên lớp sao?" Tôi cũng không quên anh là một giáo sư.
"Anh sao? Hôm nay có lớp sao?" Anh hỏi lại tôi.
"Không có. Có cũng không đến." Tôi vẻ mặt bất đắc dĩ, buổi chiều còn đi làm, cũng không biết đi được hay không đi được chứ! Quên đi, vẫn là xin phép nghỉ là được rồi, tôi mới nói sẽ chăm sóc bản thân.
Anh tươi cười đủ để mê hoặc mọi người. "Tôi với em giống nhau, hôm nay không có lớp."
"Thật sự?" Tôi vô cùng hoài nghi.
Giáo sư đại học nhàn rỗi như vậy sao? Họ không phải để dạy thêm sao? Các giáo sư đều là sắp xếp đầy chật thời khóa biểu.
"Thu hồi ánh mắt nghi ngờ của em lại, tôi sẽ không lừa em." Trong mắt anh có chứa ý cười.
"Vậy anh trở về nghỉ ngơi cho tốt." Tôi không muốn làm cho anh quá mệt mỏi.
Anh đứng dậy rót ly nước cho tôi. "Không vội, chờ bác sĩ đến xem qua rồi hãy nói."
"Anh giúp tôi một đêm, cũng mệt mỏi, hay anh về trước nghỉ ngơi đi!" Tôi thấy trên mặt anh có vẻ mệt mỏi.
Anh thuận tay vén sợi tóc của tôi. "Em không cần phải để ý đến tôi, em nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Anh phun hơi thở ấm áp trên mặt tôi, dùng cặp mắt đen bóng mà sâu sắc nhìn tôi, trong khoảnh khắc đó tôi lại mất tinh thần......
Cho đến lúc thanh âm của anh lại vang lên, tôi mới bình tĩnh trở lại.
"Tôi đi mua bữa sáng, chỉ là không có phần cho em." Tôi đang muốn hỏi, anh lại nói tiếp: "Bác sĩ nói em hiện tại không thể ăn bất cứ thứ gì, chỉ có thể uống nước."
Tôi nghĩ đúng là quả báo.
"Em nằm nghỉ ngơi đi, tôi đi một chút sẽ trở lại." Anh trấn an tôi.
"Anh không cần ở trước mặt tôi ăn, ăn xong rồi quay lại."
Thấy tôi buồn bực, anh nhẫn nại dỗ dành tôi: "Tất cả nghe theo em. Em ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi, tôi đi một chút sẽ quay lại."
"Ừ."
Thấy tôi đáp ứng, anh mới yên tâm rời đi.
☆ ☆ ☆
Giằng co cả buồi sáng, trở về căn phòng nhỏ của tôi cũng đã là buổi chiều.
"Này, nước." Tôi rót một ly nước đưa cho Lạc Thiệu Nông.
Anh là người đàn ông thứ nhất vào đây. Anh là "Ân nhân cứu mạng" của tôi, tôi nên lễ phép mời anh vào ngồi một chút.
"Cảm ơn." Anh nhìn xung quanh. "Chỗ này tuy nhỏ, nhưng em sắp xếp không tồi."
Trong lời nói này đối với anh không biết có tính là khen ngợi, tôi vẫn chưa trả lời.
Tôi điện thoại đến Champs Elysees để xin phép nghỉ.
Ác, đúng rồi ---
"Trả lại anh." Lần trước tôi nợ tiền của anh.
Anh cười cầm lấy.
"Đúng rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, lại chăm sóc tôi một đêm." Tôi thành tâm cảm ơn anh.
"Em không cần cảm ơn tôi, cũng không nhất định để ở trong lòng. Ngược lại em về sau chú ý đến cơ thể, phải ăn đúng ba bữa...."
Trái lại anh ở đây lên tiếng chỉ bảo, thật không hổ là giáo sư a!
Nhưng lại làm cho tôi nghĩ đến tối hôm qua, anh ôm tôi bộ dáng lo lắng, tôi chăm chú nhìn anh, đáy lòng lướt qua một dòng nước ấm.
"Vì sao lại nhìn tôi như thế?" Giọng nói có vẻ trầm thấp hỏi tôi.
Tôi gác ánh mắt đờ đẫn trên người anh qua một bên. "Không có gì." Khuôn mặt không tự chủ đỏ lên.
"Phải không?" Giọng nói hoài nghi, mà xem xét tôi.
"Đúng, giáo sư Lạc." Tôi tức giận mà nói.
Bên miệng anh chậm rãi giơ lên ý cười, tựa hồ cười nhạo không hiểu chuyện của tôi.
Vì không muốn bị anh nhìn thấu, tôi mở miệng nói: "Tôi nghĩ anh nên trở về nghĩ ngơi đi." Ám chỉ - không, là anh có thể rời đi.
Anh duỗi tay chân, mỉm cười nói: "Đúng vậy a, tôi hôm qua tôi tốn không ít tâm lực!"
Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của anh, tôi biết anh là cố ý. Cố ý làm cho tôi phải áy náy, muốn tôi hiểu được anh mệt như thế đều là vì ai.
Nói cái gì "Không cần cảm ơn tôi", "Không cần để ở trong lòng" nói những lời cảm động này, hiện tại xem ra, căn bản là lời xã giao.
Tôi trầm mặc xuống, cắn răng nói: "Tôi sẽ cảm ơn anh."
"Nhìn xem em nói cái gì?" Anh cau chặt mày. "Lời nói của tôi không hề có dụng ý khác, em không nên hiểu lầm."
Anh một bộ dáng nghiêm túc, khiến tôi hiểu được lòng dạ hẹp hòi của tôi.
"Thực xin lỗi." Tôi dũng cảm nhận sai.
"Em...." Anh thở dài. "Tôi nên bắt em làm cái gì mới tốt?" Giọng nói bất đắc dĩ.
Tôi đây làm anh hao tâm tổn trí sao? Trong lúc đó chúng tôi lại không có gì.
"Quên đi, em nghỉ ngơi cho tốt." Anh đứng dậy. "Tôi phải đi."
Phải đi? Đây không phải là như tôi mong muốn? Vì sao trong tim tôi lại dâng lên một cỗ không muốn?
Tôi tiễn anh ra ngoài, anh nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó rời đi.
Đóng cửa lại, nằm trên giường, tôi dường như ngửi thấy mùi nước hoa của Lạc Thiệu Nông, trong đầu suy nghĩ đến nụ cười của anh.
Có lẽ một góc trong trái tim tôi đã từ từ mất mác, mà tôi vẫn không biết.
☆ ☆ ☆
Mùa thu, thời tiết bắt đầu mát mẻ.
Từng ngày vẫn như thế trôi qua, chỉ là không còn làm công việc gia sư.
Có lẽ tôi dạy không tốt, Lâm mẹ muốn cho Tiểu Kiệt đi học lớp bổ túc, bởi vậy tôi rất nhàn rỗi.
"Giang Tuyết, kỳ thi giữa kỳ lần này, mình làm không được tốt." Tâm Đồng buồn bã nói.
Hôm nay là kỳ thi cuối cùng, vừa thi xong, tôi đã bị Tâm Đồng kéo đến sân bóng rổ ngồi dưới tàng cây.
"Không ngờ bạn cũng biết lo lắng." Tôi cười nhạo Tâm Đồng.
"Nói cái gì?" Tâm Đồng bỉu môi. "Mình cũng biết sợ nha!"
"Vậy sao bạn còn đăng ký nhiều khóa như vậy?"
Tâm Đồng bị tôi hỏi vặn lại không nói lên lời, đầu luôn luôn cúi đầu.
Nhìn Tâm Đồng như vậy, tôi nở nụ cười. "Kỳ thi bạn có chuẩn gì bị không?"
"Đương nhiên có." Tâm Đồng lập tức ngẩng đầu lên lớn tiếng nói.
"Vậy cũng tốt. Nếu có chuẩn bị, hẳn là sẽ không làm bài quá kém." Tôi an ủi Tâm Đồng.
"Ai ôi!" Tâm Đồng thở dài. "Hy vọng là như thế."
Tôi mỉm cười. "Giang Tuyết, gần đây mình thật buồn bực."
"Làm sao vậy?"
"Bạn trai của mình gần đây kêu mình không được tìm anh ta." Tâm Đồng phẫn nộ mà nói.
Tôi quan tâm hỏi: "Vì sao?"
"Anh ta nói anh phải chuẩn bị cho cuộc thi, không muốn bị phân tâm."
Ừ! Lý do chính đáng, Tâm Đồng có cái gì mà tức giận? Tôi nhìn Tâm Đồng bắng ánh mắt thắc mắc.
Hiếm khi thấy được Tâm Đồng như một cô gái xấu hổ, có vẻ như khi nhắc đến bạn trai, Tâm Đồng liền có bộ dạng này. Đây là cái gọi là "Tình yêu" sao? Người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu, là như vậy sao?
Tôi không hiểu, vì sao khi người ta nói về tình yêu, sẽ trở nên không giống chính mình. Mà tôi, phải chăng cũng như thế?
"Giang Tuyết? Giang Tuyết?" Tâm Đồng kêu to cắt ngang suy nghĩ của tôi.
"Bạn nói mình phải làm thế nào mới tốt?" Tâm Đồng buồn phiền hỏi tôi.
"Mình nghĩ bạn cũng có thể đi tìm anh ta, chỉ là không quấy rấy anh ta học bài, hẳn là anh ta sẽ đồng ý." Tôi nói đúng trọng tâm mà đưa ra ý kiến.
Sau khi Tâm Đồng nghe xong lời của tôi, lo nghĩ: "Ừ, bạn nói rất đúng." Sau đó, Tâm Đồng lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn. "Rốt cục cũng thoải mái, thật tốt. Cảm ơn bạn, Giang Tuyết."
Tôi quay lại nhìn: "Đồ ngốc."
Ngay sau đó, hai người chúng tôi hưởng thụ giây phút nhàn nhã.
"A.." Tâm Đồng phút chốc mắt sáng lên. "Đây không phải là giáo sư Lạc."
Nghe thấy tên anh, trái tim tôi nhất thời đập nhanh.
Tôi nhìn theo ánh mắt Tâm Đồng, thấy được hính bóng kia chạy trên sân bóng rổ. "Không thể tưởng tượng được giáo sư Lạc chơi bóng rổ tốt như vậy." Tâm Đồng kinh ngạc mà nói.
Đúng vậy a! Nhìn thấy hình bóng anh ở đây, tôi không khỏi thầm nghĩ, anh còn có cái gì làm người khác không ngờ tới chứ?
Tôi nhìn chăm chú kỹ năng mạnh mẽ của anh, bỗng dưng, anh liếc mắt nhìn phía bên này.
Anh nhìn thấy tôi sao?
"Giang Tuyết, giáo sư Lạc có phải vừa mới nhìn chúng ta?" Tâm Đồng hưng phấn hỏi tôi.
"Ách.... Mình không chú ý."
"Phải không?" Tâm Đồng không để ý mà trả lời, cô vội vàng nhìn giáo sư Lạc. "Giáo sư Lạc thật là đẹp trai a....." Tâm Đồng cao hứng mà kêu to."Bạn xem, anh lại nhìn chúng ta! Không phải lần trước ở nhà ăn ngồi cùng chúng ta ăn cơm, do đó mà nhớ rõ chúng ta chứ?"
"Không biết." Tôi lãnh đạm trả lời.
Tâm Đồng liếc tôi một cái: "Bạn xem, bạn lại bộ dạng lạnh lùng. Người ta tốt xấu thế nào cũng cùng chúng ta ăn cơm một lần, bạn không thể quan tâm một chút sao?"
Cái gì cùng ăn cơm một lần? Chỉ là ngồi cùng bàn mà thôi, có cái gì tốt để chú ý? Huống hồ, tôi cùng anh ta không hề cùng ăn một bữa cơm. Nhưng tôi lại không biết nói với Tâm Đồng như thế nào.
"Giang Tuyết, bọn họ hình như đã chơi xong, chúng ta qua đấy chào một tiếng được không?" Tâm Đồng vui vẻ đưa ra đề nghị.
"Không cần chứ?" Tôi lộ vẻ mặt khó khăn.
Đáng tiếc, từ trước tới nay Tâm Đồng đều thuộc mẫu người nói là làm.
Cô ấy lôi kéo tôi đi về phía Lạc Thiệu Nông, anh đang cầm khăn lau mồ hôi.
"Giáo sư Lạc, còn nhớ chúng tôi không? Lần trước chúng tôi và giáo sư ở nhà ăn cùng ăn cơm, còn nhớ không?" Tâm Đồng lớn mật hỏi.
Lạc Thiệu Nông cười. "Nhớ."
Sau đó anh ném cho tôi một ánh mắt đầy thâm ý, mà tôi giả như không biết, cố ý không để ý đến.
"Giáo sư, không ngờ anh chơi bóng rổ tốt như vậy!"
"Có thể."
"Anh trước kia trong đội bóng rổ sao?"
"Đúng vậy...."
Tâm Đồng cùng Lạc Thiệu Nông nói chuyện, tôi đứng ở một góc, tựa như người vô hình. Nhìn thấy hai người vui vẻ nói chuyện, trái tim tôi có một chút khó chịu.
Tôi xoay người muốn lén lút rời đi, nhưng mà có người không chịu bỏ qua cho tôi.
"Vị bạn học này muốn đi đâu hả?" Lạc Thiệu Nông bất cẩn hỏi.
Tôi không bỏ qua ánh mắt anh lóe lên giảo hoạt đầy ý cười, anh là cố ý.
"Em có việc muốn đi trước." Giọng nói vô cùng cứng nhắc.
"Oh!" Khoanh hai tay trước ngực. "Làm sao mỗi lần em gặp tôi đều có việc?"
Anh cười làm tôi ngứa mắt. "Em phải đi làm." Thật ra hôm nay tôi rất nhàn rỗi.
Nhưng mà, anh ưỡn ngực lại mở miệng lần nữa nói tiếp: "Đó không phải là lý do lần trước sao."
"Anh...." Tôi vô cùng giận dữ.
Anh cố tình chống lại tôi sao? Trong ấn tượng anh ôn nhu dịu dàng, cuối cùng vô lại đùa giỡn!? Ôn nhu dịu dàng? Không ngờ tôi đánh giá anh tốt như vậy.
May mà Tâm Đồng thay tôi giải vây. "Giáo sư, Giang Tuyết luôn luôn vội vàng như vậy, cô ấy không phải cố ý."
"Là thế hả....." Anh khẽ nhếch miệng, đăm đăm nhìn tôi.
Tôi bỏ qua một bên không để ý tới cái nhìn như thiêu đốt.
"Giang Tuyết, bạn không phải có việc muốn đi trước sao? Không sao, không cần chờ mình." Tâm Đồng thúc giục tôi rời đi.
"Ừ." Tôi chào tạm biệt Tâm Đồng, tôi cũng không quay đầu lại, giả vờ như Lạc Thiệu Nông không tồn tại ở đây.
"Giáo sư, Giang Tuyết chính là lạnh lùng như vậy, anh đừng tức giận."
"Tôi sẽ không tức giận."
Thanh âm hai người nói chuyện, tôi đi càng xa càng không nghe được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...