Ngọc Linh lùi lại trong tiềm thức.
Leo không để cho cô có cơ hội tránh xa khỏi mình, anh ta lập tức cúi xuống choàng tay qua người cô, phả ra một hơi thở mơ hồ trên chop mũi cô rồi ghé sát tai cô nói khẽ: “Những gì cô đã làm cho Chu Hoàng Anh, cô có giữ bản mẫu phải không?”
“Anh cần những cái đó làm gì?”
“Biên giới, thay vì đưa cho một người nước ngoài nào đó thì chẳng phải đưa cho tôi sẽ tốt hơn sao.
Cô nghĩ thế nào?”
“Một kẻ như anh ư? Đừng có nằm mơ!”
ô và Chu Hoàng Anh quay lại với nhau rồi sao?” Leo đột nhiên đổi chủ đề.
Ngọc Linh không trả lời, chỉ rất thận trọng nhìn anh ta.
Người đàn ông khẽ cười, khóe miệng cong lên, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi chậm rãi nói: “Anh ta có nói với cô rằng anh ta biết ba mẹ ruột của cô là ai không?
Anh ta có nói với cô rằng lí do Mạc Vinh Thành tới Hà Nội là để tìm cô không? À, chỉ sợ ngay cả người thầy của cô cũng không nói cho cô biết”
“… Anh đang nói gì vậy?” Cô sững sờ.
“Tôi đã từng nói qua về thân thế thực sự của cô, đáng tiếc là thời điểm đó cô lại không xem xét nó một cách nghiêm túc.
Vì vậy tôi đành phải trực tiếp nói với cô vậy.
Ngọc Linh, cô thực sự không phải là Lâm Ngọc Linh.
Tên thật của cô là Mạc.
Vinh Tâm, anh trai cô là Mạc Vinh Dũng”
Mạc Vinh Tâm.
Mạc Vinh Dũng, Ngọc Linh giương đôi mặt sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó mỉm cười chế nhạo, khinh thường nói: “Một điều giá dối như vậy…”
“Có phải là dối trá hay không? Cô nghĩ xem.
Tại sao Tiêu Thành Đạt đưa Ngọc Huy đi mà lại để cô ở lại đây? Là vì Chu Hoàng Anh ư?
Không, Tiêu Thành đạt không phải một người tốt như vậy.
Lí do là anh ta biết rất rõ ràng răng một ngày nào đó cô sẽ trở lại đây, vì sẽ có một người nào đó nhất định mang cô trở lại.
Vậy nên anh ta không mang theo cô đi nữa” Dáng vẻ của Leo giống như một vị thần tinh thông sự đời, chậm rãi giao giảng một câu chuyện vô lý.
“Không thể nào” Cô không chịu tin vào điều anh ta vừa nói.
“Những gì cô nói là không thế chỉ dựa trên sự hiểu biết của cô về họ.
Nhưng theo quan điểm của tôi, thì không có gì là không thể với bọn họ.
Mọi người có ai mà không làm vì bản thân mình chứ.
Ngọc Linh, đừng nói rằng tới lúc này cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng, hành động của mọi người đều không phải vì có một mục đích thật sự ẩn sau”
Khoảnh khắc đó, cô dường như có thể nhớ lại.
Dáng vẻ trầm ngâm, im lặng hồi lâu của Tiêu Thành Đạt, sau đó chỉ nói ra ba chữ “Tôi không biết”
Cô dường như cũng có thể thấy rất rõ, ánh mắt sâu thảm và tràn đầy phức tạp của Chu Hoàng Anh.
Trong chốc lát thế giới quay cuồng khiến cô choáng váng.
Ngọc Linh hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn chăm chăm về phía Leo: “Leo, anh nói những điều này, rốt cuộc là muốn gì ở tôi “Tôi chỉ muốn cho cô biết rằng tôi biết rất nhiều thứ mà thôi.
Vì vậy cho dù cô có hợp tác cùng tôi hay không, kỳ thực cũng không quan trọng lắm với tôi”
“Tại sao anh biết những chuyện này?”
“Cái này thì cô không cần biết.
Cô chỉ cần nhớ, tôi sẽ không làm hại cô đâu, vì cô thực sự rất có ích với tôi, nai con yêu quý ạ”
Leo đang cười, một nụ cười bí ấn và nguy hiểm.
Anh ta giống như một bông anh túc đang nở rộ, tỏa ra một mùi thơm quyến rũ, khiến người ta biết nếu không nhanh chóng rời đi thì không tránh khỏi bị anh ta mê hoặc, hậu quá vô cùng tồi tệ.
Chỉ tiếc một điều, khuôn mặt anh ta lại quá giống người đó, khiến mỗi khi trông thấy cô đều không thể tỉnh táo hoàn toàn.
Người đứng trước cô lúc này, hoàn toàn không phải Chu Hoàng Anh, càng không phải một người tốt đẹp gì.
“Tôi từ chị “Có vẻ như cô định ở trong vỏ bọc của mình mãi mãi, không muốn đối mặt với thực tế.
Cũng được thôi.
Đợi tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ tự mình tới đưa cô đi.
Nai con, cô ở bên cạnh tôi thì thích hợp hơn là Chu Hoàng Anh đấy.
Một ngày không xa, tự cô sẽ nhận ra sự thật này”
Leo nói xong liền lập tức rời đi.
Cô thậm chí còn không biết anh ta đã dùng phương pháp gì để có thể dễ dàng mở khóa cửa phòng như vậy.
Có điều, những gì anh ta vừa nói đã in sâu vào tâm trí cô.
Mạc Vinh Thành, Mạc Vinh Dũng thực sự là anh trai của cô sao? Hơn nữa, Chu Hoàng Anh và Tiêu Thành Đạt đều biết chuyện này, nhưng không một ai nói cho cô biết.
Tại sao chứ? Họ đang cố gắng bảo vệ cô ư? Nhưng bí mật ẩn sâu trong chuyện này là gì? Nếu là lúc trước, có thể là vì bệnh của mẹ cô mà giấu không cho cô biết Còn bây giờ thì sao?
Đâu còn lí do gì đế che giấu sự thật này.
Lâm Ngọc Linh càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, như thể có một quả bom đã được chôn sâu trong lòng cô, khiến cô đau đớn đến không thở nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...