Thế là Cùng lúc với một người đang gõ trống khua chiêng ở thủ đô, thì có một Tiêu Thành Đạt đang ở nơi tiên cảnh vạn dặm, rất nhanh đã nhận được video của camera giám sát ghi hình Chu Hoàng, Anh xông đến bên ngoài “Anh ta điên rồi?” Lục Vương nghiêng đầu nhìn video, trong miệng nhai kẹo cao su: “Sáng sớm nối cơn gì đây?”
“Lâm Ngọc Huy đến”
“Ui, xem ra ngạc nhiên vui mừng mà chúng ta cho học trò nhỏ đã đến rồi, có thể quay trở lại rồi”
Lúc hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Lâm Ngọc Linh thật ra đã sớm tỉnh lại.
Gần đây, chất lượng giấc ngủ của cô rất kém.
Cụ thể là ban ngày không ngủ, ban đêm cũng khó ngủ, rạng sáng ba bốn giờ tỉnh lại thì quên hắn cơn bưồn ngủ Nên rất hiến nhiên mà nghe được “ngạc nhiên vui mừng” lọt vào trong tai.
“Không gấp.
Nếu như tinh thần không ốn định, thì đi tìm bác sĩ trước.”
“Cái này anh có thể yên tâm.
DK cùng thủ hạ đã xác nhận, không có bất kì suy nghĩ bất ổn nào.
Ngược lại, cậu ấy còn rất hiểu chuyện: Tiêu Thành Đạt gật đầu: “Tôi muốn dẫn cô ầy đi tham quan thêm chút nữa, trở về lại là công việc, thân thể cô.
‘Cũng đúng”
Hai người trầm mặc xuống.
Lâm Ngọc Linh nghe những câu này thì cong cong môi.
Sư phụ của cô quả nhiên vẫn là sư phụ của cô.
Nhị sư phụ cũng vẫn là Nhị sư phụ.
Trước đó Leo nói cái gì mà Tiêu Thành Đạt không phải là người tốt, nói anh ta cùng chuyện của Lâm Ngọc Huy có cùng một đáp án.
Cơ bản là bọn họ muốn cho cô một cái ngạc nhiên mừng rỡ, cho nên bí mật nói Lâm Ngọc Huy đi ra ngoài.
Sư phụ… Thật tốt Suy nghĩ, cuối cùng bất tri bất giác có chút bưồn ngủ, nghiêng đầu, lại một lần nữa ngủ đi.
Khi tỉnh lại một lần nữa.
Đã là chín giờ rưỡi Lâm Ngọc Linh xoa huyệt Thái dương gượng người dậy, hiếm khi được ngủ ngon như vậy một lần.
Cả người trên dưới cũng mềm nhũn, rất thoải mái “Tỉnh rồi? Uống một chút đi” Tiêu Thành Đạt chú ý tới động tĩnh của cô bèn đưa qua một ly nước ẩm.
“A, cảm ơn sư phụ, mọi người đâu rồi?”
“Đi ra ngoài bắt cá.”
“Chúng ta… Lúc nào trở về? Tôi có chút không quá thích ứng với cuộc sống như vậy”
“Không quá thích ứng lại có thể ngủ ngon?”
Lâm Ngọc Linh lúng túng cười một chút Nhất thời không biết phải trả lời Tiêu Thành Đạt thế nào.
Cô cũng không hiểu, hôm nay làm sao lại có thể ngủ ngon như thế.
Có thế là hai ngày này thật sự mệt mỏi cho nên thân thể bị buộc phải nghỉ ngơi một ngày hay sao? Hay hoặc giả là, Lâm Ngọc Huy đến nhà của Tiêu Thành Đạt, khiến cho cô lại lần nữa có cảm giác an toàn?
Tiêu Thành Đạt cũng không nói gì nữa, liền lắng lặng mà ngồi với cô.
Một lát sau.
Lâm Ngọc Linh phá vỡ yên lặng: “Những ngày qua, tôi chỉ cần vừa nhắm mắt thì sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện, lúc rảnh rỗi cũng vậy.
Cho nên, tôi muốn có thật nhiều công việc hoặc là huấn luyện.
Cái gì cũng tốt, chính là đừng để cho tôi rảnh rỗi”
“Bất cá đi?”
“Luyện thể năng một chút.”
Cái, cái quỷ gì cơ?
Không đợi Lâm Ngọc Linh có phản ứng gì.
Cô đã bị Tiêu Thành Đạt kéo ra khỏi xe dã ngoại Không khí lạnh lẽo đối diện xộc đến, xen lẫn vào một mùi thơm nồng, không biết là ai đã bắt được cá, Lục Vương đang ngồi ở ven đường nướng, phát ra âm thanh “tách tách tách” của cá nướng, thêm vào một ít chanh dại, mùi vị tuyệt đối ngon hơn hết thảy sơn trân hải vị Theo bản năng, Lâm Ngọc Linh nuốt nước miếng một cái: “Thật là thơm.”
“Hôm nay, không bắt được mười con cá, không cho phép ăn cơm: “Sư phụ tôi là học trò giả của anh à?”
Hừ, Không biết xấu hổ Lâm Ngọc Linh liếc mắt.
Bỏ đi, mười con thì mười con, cô phải chứng minh, mình là học trò của người nào đó, tuyệt đối so với ai đấy còn lợi hại hơn!
Ngay sau đó, gia nhập với mấy người vẫn còn ở dưới suối bắt cá.
Nhìn trên mặt cô mang nụ cười bận rộn, trên trán cùng tóc, đều dính nước suối.
Tiêu Thành Đạt cong môi.
“Lục Vương.”
“Ơi?
“Nướng một con cá.”
“Biết, là cho học trò ăn đúng không?”
Người đàn ông không thừa nhận cũng không chối, lẳng lặng ngồi ở trên bờ nhìn người dưới nước bận rộn.
Mười con cá.
Cô nếu lại một lần nữa khiến cho anh ta mừng rỡ, anh ta sẽ cho cô cái gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...