Cô đã cùng Leo giao thủ.
Trên nguyên tắc, cô bây giờ, có thể hoàn toàn đánh thắng được anh ta, cho dù là gặp phải nguy hiểm, cũng có thể trở lui toàn thân, chỉ cần không ăn cái gì, không uống nước, thì ắt không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ như vậy, Lâm Ngọc Linh theo anh †a vào ngồi.
“Làm sao anh biết?”
“Dĩ nhiên là trong quân khu có người của tôi.”
Leo đáp.
“Anh có phải là người mà nhà họ Chu gọi là cậu chủ nhỏ không?”
*… Tôi còn có thể biết thêm gì nữa? Hoặc là anh cảm thấy tôi hẳn nên biết thêm chút gì nữa?”
Lâm Ngọc Linh hỏi ngược lại.
Leo trầm mặc một hồi, ngước mắt liếc cô một cái, cười thần bí quỷ dị, anh ta ngoắc ngoäc ngón tay, cô không động, anh ta không thể làm gì khác.
hơn là tự sáp đến.
Nhất thời, một mùi rượu thoang thoảng đập vào mặt, Lâm Ngọc Linh có chút khó chịu né tránh về phía sau.
Anh ta thế nhưng lại cười phá lên: “Cô muốn biết, nhưng tôi không muốn nói.
Bây giờ đổi lại là tôi hỏi cô, tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi cùng Tiêu Thành Đạt tới, tới gặp Tạ “Được, vậy hiển nhiên tôi là người của Tạ Sau khi Leo dứt khoát trả lời, thì lớn tiếng phá ra cười lên.
Người này.
Không nói đến việc giống như kẻ điên, lại còn luôn có vẻ xảo trá, rất khó để người khác suy đoán ý đồ hoặc là suy nghĩ của anh ta.
Lâm Ngọc Linh trầm mặc, cố không trả lời anh ta, tâm mắt luôn nhìn vào đống lửa đang cháy bập bùng.
Qua chừng một hai phút.
Người đàn ông đột nhiên lại xích lại gần: “Nai con, cô thay đổi rồi ?” Trong nháy mắt cô tỉnh người, cách xa anh ta ra một chút.
“Cô không cảm thấy sao? Thành thục, tỉnh †áo, nho nhã, một chút cũng không đáng yêu dễ thương như trước.
Thà là cô nắm cổ áo tôi, tra hỏi tôi rằng em trai cô đi đâu rồi, hoặc là căm tức nhìn tôi, cùng tôi đánh nhau.
Nhưng cô không hề”
“Tôi biết anh đang thử thăm dò ranh giới cuối cùng của tôi”
“Ngày hôm đó mưa rất lớn, tâm nhìn trên ngọn hải đăng không tốt lắm.
Có điều, thật không may, kĩ năng nghe lén của tôi rất tốt”
Mưa lớn như thác đổ.
Hải đăng.
Chẳng lẽ là… Ngày Tạ Miên tìm mình đớ? Lâm Ngọc Linh cứng nhắc nghiêng đầu nhìn chăm.
chảm vào anh ta, gẫn từng chữ một: “Anh, có xuất hiện?”
“Dĩ nhiên không có.
Nếu như ngày hôm nay cô không gặp tôi, tôi cũng sẽ đi tìm để nói cho cô nghe chuyện này.
Người lúc ấy đưa mẹ cô đến quân khi là thủ hạ của ông chủ nhà họ Chu.
Sau bị tôi mua chuộc, trên người anh ta có máy nghe lén.
Mà ngày hôm đó, tôi muốn nói anh ta đi làm nhiệm vụ cho mình, nhưng anh ta nửa đường nhận được điện thoại thì rời đi.”
“Sau đó?”
“Nửa đường tôi nghe anh ta cùng một người gây nhau.
Người náo loạn gây gổ này, sau đó tôi mới biết là mẹ của cô.
Bọn họ dường như xảy ra đấu đá gì, bởi tôi nghe người anh em đó nói: Nếu như bà còn sống cũng là một mầm họa, còn phí lời làm gì, trừ phi bà chết, bằng không tiểu thư nhà họ Tạ sẽ không tha cho bà, rồi sau đó..”
Leo từ trong đống cỏ một bên, lấy ra một lon bia uống ừng hai ngụm, mới tiếp tục nói “Chính là tiếng dao đâm vào thịt.
Tôi nghe mẹ cô nói mãi, cho dù chết cũng phải kéo các người xuống địa ngục các kiểu”
Hô hấp của Lâm Ngọc Linh dừng lại trong chốc lát Lồng ngực thấy rất ngột ngạt, khiến cho cô không có cách nào hô hấp bình thường được.
Ngón tay nắm thật chặt quần áo bên người Một lúc lâu sau, cô mới khàn khàn mở miệng; “Sau đó thì sao?”
“Tôi thấy thẳng nhãi này tự tìm cái chết, còn nhắc tới Tạ Miên, tôi đoán có liên quan đến cô, cho nổ máy nghe lén, vậy nên nếu cô nhất định nói là do tôi làm, tôi cũng có thể chịu”
Hóa ra.
Còn xảy ra chuyện như vậy.
Cô hiểu Với thể trạng của mẹ cô, làm sao có thể đánh thắng được một người đàn ông?
Hóa ra còn xảy ra chuyện như vậy.
“Tôi còn hy vọng anh cho nổ sớm một chút.”
Lâm Ngọc Linh tự giễu cười một tiếng: “Nói không chừng, mẹ tôi nhờ vậy cũng có thể còn sống”
“Uống một chút không?” Leo chỉ chỉ.
“Không được, tôi có phòng bị đối với anh.”
“A, là bởi vì gương mặt này của tôi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...