Hiện tại Lâm Ngọc Linh đang ngồi trên taxi, cô như cá vừa rời khỏi mặt nước, cố lắng giấy dụa đến cùng, dùng mọi cách để liên lạc nhờ người cứu giúp nhưng chẳng nhận lại được hồi âm.
Lâm Ngọc Linh liên tục gọi, cảm giác thân thể như muốn vỡ vụn, chỉ nghe thấy thanh âm xin lỗi máy móc từ điện thoại.
Có phải vì tức giận, nên anh ấy mới không bắt máy?
Cô nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn cảnh vật đang lùi dần bên ngoài, hai ngày nay chẳng biết vì sao trời không ngớt mưa.
“Cô ơi, xem chừng phải đợi lâu hơn một chút, hiện tại có quá nhiều xe.”
“Không sao đâu ạ”
Cô nhẹ nhàng đáp lời, tay vẫn thoăn thoắt nhấn phím gọi.
Ban đầu chỉ đơn thuần là đầu dây bên kia không có ai bắt máy, hiện tại chính là hoàn toàn không liên lạc được.
Cô nghĩ, có thể do Chu Hoàng Anh đang làm nhiệm vụ, vậy nên không tiếp tục gọi nữa.
Khách sạn Four Seasons cach cô ngày càng gần, người nhắn tin nặc danh lúc trước cũng nhắn số phòng là 306.
Không có gì đặc biệt, đây cũng chẳng phải là con số yêu thích của bất kì ai vậy nên càng khó đoán ra đối phương.
Rốt cuộc, đấy là người nào?
Rất may, tình trạng kẹt xe rất nhanh đã được giải quyết.
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng bước ra khỏi xe, đi thẳng đến phòng 306.
Thời điểm bước vào thang máy, cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho Chu Hoàng Anh một tin nhắn, thấp thỏm không biết anh có nhìn thấy và trả lời lại hay không.
Tiến đến gần phòng 306, cô cảm thấy cả cơ thể mình căng như dây đần, vô cùng hồi hộp.
Ngón tay thon dài khẽ cong lại, siết thành nắm đấm nhỏ, gõ lên cửa.
Knock! Knock! KnockI Ken két- Cánh cửa chậm rãi mở ra, Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, sau đó bước vào trong.
Chính giữa phòng bày một chiếc ghế sofa trang trọng, người phụ nữ ngồi ở vị trí đó có mái tóc dài buông xõa qua vai, quần áo trên người trông vô cùng đắt tiền.
Đối phương duỗi cổ tay, ngắm nghía móng tay, xem chừng rất hài lòng với bộ móng đỏ mà cô vừa làm xong.
“Tạ Miên”
Thời điểm nhìn thấy Tạ Miên, Lâm Ngọc.
Linh rất muốn ngay lập tức rời đi.
Tuy nhiên có vẻ trước cửa đã sớm có người chặn lại.
Hơn nữa, cố rất muốn xem đến tột cùng người phụ nữ này muốn làm gì.
Cô sẽ không cho phép bất kì ai động tới mẹ mình cùng em gái.
“Đương nhiên là tôi rồi, lúc đầu đáng nhẽ cô phải nhìn cho thật kĩ tấm ảnh chứ? Cô cũng nên gọi báo cho Chu Hoàng Anh nữa nhỉ? Nhưng mà đáng tiếc ghê, hôm nay ảnh không nhận có thời gian nhận tin từ cô đâu…Bởi vì ảnh đang bận hẹn hò mất rồi”
Hẹn hò?
Lâm Ngọc Linh vẫn như cũ giữ dáng vẻ bình tĩnh, chậm rãi mở lời.
*Cô muốn gì, cứ nói thẳng ra đi”
“Cô không biết sao? Nhà họ Tạ tuy được nhà họ Chu tha thứ cho nhưng đối chuyện này tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu.
Tôi không cho phép có bất luận kẻ nào được gả cho anh ấy.
Bản lĩnh cao hơn, tôi không có.
Nhưng mấy cái chuyện như: nguồn gan được cấp phép, tôi vẫn có thể xử lý dễ như ăn cháo vậy.
Cô xem, không phải bên cạnh cô còn có Tiêu Thành Đạt sao?
Ngay cả An Mạch cũng thích cô chết đi được đấy? Nhưng đối diện với người mình yêu, bọn họ có biện pháp để bảo vệ sao?”
Tạ Miên mỉm cười dịu dàng, vươn tay lấy điều khiển từ xa được đặt trên bàn, sau đó.
thong thả nhấn nút.
Một tiếng bíp nhẹ, màn hình chậm rãi nhấp nháy, sau đó cảnh tượng dần hiện rõ ra.
Cảnh tượng mà Lâm Ngọc Linh nhìn thấy chính là Lâm Thanh Kiều đang được vây quanh săn sóc bởi rất nhiều người và bà đang trong quá trình ăn uống.
Không biết những người kia đã nói gì với bà, chỉ cảm thấy đôi mắt bà là cả mảng tĩnh mịch, chẳng có chút sinh khí muốn sống tiếp nào cả.
“Bất luận cô muốn thứ gì, tôi đều có thể thực hiện giúp cô.
Muốn trở thành học trò của Tiêu Thành Đạt, muốn gặp lại Chu Hoàng Anh hay thậm chí là cô muốn tôi cùng anh ấy chia tay…tôi đều làm được”
Lâm Ngọc Linh thản nhiên đưa ra điều kiện, bình tĩnh đến mức dường như không giống cô ngày thường.
Đôi mắt cô trong vô cùng lạnh lùng, như thể muốn nói rằng cô so với ngày trước đã khác đi rất nhiều.
Tạ Miên bật cười ha hả, bước đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh, tựa cằm lên vai cô.
“Tôi muốn cô ly hôi liệu tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Nhiệm vụ duy nhất của cô chính là làm sao để anh ấy kí tên là được”
Tôi biết quân nhân thì không thể nào ly hôn được.
Nhưng nếu cô là người chủ động đề nghị, có thể dùng lý do cô đã thích người khác chẳng hạn, như vậy người luôn đứng từ trên cao nhìn xuống dưới như Chu Hoàng Anh, thời điểm đó sẽ chẳng là cái thá gì cả, đúng không nào? Thủ trưởng quân khu tiếng tăm lừng lẫy bị vợ ruồng bỏ, nghe thật đáng cười làm sao.”
“Tình yêu của cô, chính là như vậy sao?”
“Tôi á? Lâm Ngọc Linh, tôi khác với cô.
Tôi muốn một người đàn ông nhưng mà…
không nhất thiết phải là Chu Hoàng Anh”
Tạ Miên rời khỏi Lâm Ngọc Linh, quay về ngồi trên ghế sofa.
Chỉ không gặp nhau trong vài ngày, cả hai người, ai cũng đều có sự thay đổi rõ rệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...