Hormone của Trần Anh Tuấn bị bắn lên đến mặt trăng, thế giới nhỏ của anh ta bị tàn phá vô cùng thê thảm, anh ta kêu lên một tiếng thê lương: “AI”
Lời cảm ơn của Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp nói ra đã bị Trần Anh Tuấn cắt ngang, cô không hiếu lắm, vẻ mặt thăm dò nhìn dáng vẻ như vừa bị đánh một trận thê thảm hỏi cậu ta bị sao vậy?”
Chu Hoàng Anh làm sao có thể không nhìn ra cái kế vặt của Trần Anh Tuấn, cười lạnh trả lời: “Không có chuyện gì, mùa xuân đến rồi, chắc là ***”
“Ha ha” Lâm Ngọc Linh không có tiền đồ bật cười, sự lúng túng của cô và Chu Hoàng Anh lập tức cũng bị hóa giải.
Cái gì gọi là…*** chứ hả?
Trần Anh Tuấn dường như bị oan ức, ngã thẳng người ra sau, hai dòng nước mắt vô hình trên gò má đáng thương.
Thì ra trong mắt của đại ca, anh ta chỉ là một cầm thú thôi, không! Không phải! Thậm chí anh ta còn không băng cầm thú nữa.
Hu hu, mệt anh ta còn hao tâm tổn trí giúp đại ca theo đuổi vợ, đại ca thật đúng là quá đáng mà, anh ta nện từng đấm vào ngực mình.
“Dù sao thì cũng cảm ơn anh, Hoàng Anh”
Tâm trạng của Lâm Ngọc Linh rất tốt, cô trịnh trọng nói lời cảm ơn anh.
“Không có chuyện gì, em trở về chuẩn bị đi, khi nào chuẩn bị xong thì nói cho anh biết”
Chu Hoàng Anh nhẹ giọng nói, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng khí thế quanh người anh rõ ràng là dịu dàng hơn nhiều.
Đột nhiên anh dường như nghĩ tới cái gì, cố ý cúi người, tựa vào bên tai Lâm Ngọc Linh nhỏ giọng nói một tiếng.
Sau khi nói xong, vẻ đỏ ửng ám muội dần dần lan ra dọc theo cổ Lâm Ngọc Linh.
Chu Hoàng Anh đã nói là: ở riêng lâu ngày không tốt cho đời sống vợ chồng.
Trần Anh Tuấn kéo dài hơi tàn theo sát phía sau, lòng như lửa đốt, muốn biết họ đang nói cái gì?
Anh ta muốn hỏi Chu Hoàng Anh, nhưng khi bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của anh thì anh ta lập tức trở nên thành thật, anh ta vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra vỗ nhẹ vào bắp chân của Lâm Ngọc Linh, khẩn cầu hỏi: “A, chị dâu nhỏ, chị Ngọc Linh chị tiết lộ cho em một chút đi”
Lâm Ngọc Linh nổi hết cả da gà Đây là lần đầu tiên cô gặp một người có thể gọi tên mình một cách tha thiết như vậy, hơn nữa anh ta còn là một người đàn ông!
“Hay là cậu cứ hỏi đại ca của cậu đi” Lâm Ngọc Linh tàn nhẫn gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của Trần Anh Tuấn, lựa chọn né tránh, cô sao có thế không biết xấu hổ mà nói trắng ra như vậy.
Hỏi Chu Hoàng Anh?
Quên đi, anh ta thà rằng nhịn bát quái đến nghẹn chết.
Cuối cùng Trần Anh Tuấn cũng chán nản ngồi ngay ngắn ở ghế phía trên, Chu Hoàng Nếu đã Anh ở phía sau anh ta nhẹ giọng nói: buồn chán như vậy, tôi không ngại tìm thêm việc làm cho cậu”
“Em không muốn chạy ba cây số đâu”
Trần Anh Tuấn vội vã ôm đầu đầu hàng, xem ra anh ta thường bị phạt như thế này.
Lâm Ngọc Linh thở dài thông cảm, nhưng cảm giác thoải mái bây giờ của cô là cái quái gì vậy?
Hai mắt cô hiện lên một tia sáng, nhìn thẳng vào khuôn mặt tan nát cối lòng mà trông chờ hình phạt của Trần Anh Tuấn, thì đã nghe thấy Chu Hoàng Anh ra lệnh ba từ: “Lái xe đi”
Chỉ là lái xe mà thôi.
Móng heo của Trần Anh Tuấn giống như được bơm máu phục sinh, khởi động xe nghênh ngang phóng đi.
Lâm Ngọc Linh cảm thấy hơi thất vọng, thật không mạnh mẽ tí nào.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đầu iu xìu, lúc này Chu Hoàng Anh trở nên dở khóc dở cười, đổi thành người khác chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi, hai người thân thiết bên cạnh một người đàn ông luôn luôn lạnh lùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ như anh vậy mà lại là hai vai hề.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ.
Chu Hoàng Anh ngồi nghiêm chỉnh, đôi bàn tay thon dài che lại hàm dưới, vậy mà đôi môi mỏng trong lòng bàn tay lại cong lên Anh đưa Lâm Ngọc Linh trở lại căn hộ, khi sắp rời đi thì Chu Hoàng Anh lại thấp giọng nhắc nhở: “Nếu em có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh”
Cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay không thể giải thích được này là đến từ đâu?
Lâm Ngọc Linh gật đầu: “Được”
Chu Hoàng Anh liếc nhìn Trần Anh Tuấn rồi tiếp nói: “Nếu anh không có ở đây thì em hãy tìm Trần Anh Tuấn, mặc dù bình thường thằng nhóc này có vẻ không đáng tin cậy lắm, nhưng khi làm việc thì vẫn có chút năng lực”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...