Chu Hoàng Anh cũng mỉm cười.
Khóe môi mỏng của anh khẽ cong lên, dáng vẻ luôn lãnh đạm không còn nữa.
Khuôn mặt tuấn tú anh hùng tràn đầy vẻ kiêu hãnh và tự hào đối với cô.
Anh bước tới trước Lâm Ngọc Linh hai bước, vươn tay ôm cô vào lòng: “Bà Chu, em đã làm rất tốt.”
“Vậy còn phần thưởng của em thì sao?”
Cô ôm chặt anh lại, “Em đã giúp anh bắt được người, anh không có phần thưởng cho em sao? Cẩn thận kẻo bà Chu của anh lại khóc nhè bây giờ”
Cô thật tinh quái.
Cô nói vài câu, anh đã có chút áy náy.
Anh dùng ngón tay thon dài gãi gãi mũi cô, nói: “Em muốn thế nào?”
“Ừm… đồ ăn thì thế nào?”
“Vết thương trên mặt còn chưa khỏi, còn muốn đi ăn cơm?”
Ø, vậy thì phải làm sao?
Cô không muốn bất cứ thứ gì ngoại trừ thức ăn hết.
Lâm Ngọc Linh không bao giờ nghĩ được điều gì ngoài việc ăn.
Sau đó, Chu Hoàng Anh cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Qua một buổi tối, Lâm Ngọc Linh cảm thấy cô như mất đi một thứ gì đó.
Sáng sớm dậy, cô cũng có chút không VuÏ.
Cho đến bảy giờ rưỡi.
Cô đang xem tin tức buổi sáng thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một con gấu bông rất lớn bị ai đó đẩy vào phòng.
Cô sững sờ nhìn cảnh này, chớp chớp mắt, có chút hụt hãng.
“Đây, đây là cái gì?” Cô rùng mình nhìn người bước tới.
‘Sẽ không có bất cứ thứ gì giống như một quả bom ẩn bên trong, phải không?
“Đây là quà của thủ trưởng Chu” Người lính kính cẩn chào, trên miệng nở một nụ cười nhẹ.
A.
Món quà của cô sao.
Lâm Ngọc Linh rời khỏi giường, sải bước.
tới gần con gấu.
Cô đưa tay ra và xoa nắn nó.
Con gấu rất to.
Ban đầu cô nghĩ con gấu bông dài 1,8m, nhưng giờ mới phát hiện nó còn to hơn thế.
So với người lính trước mặt cô, nó còn to hơn nhiều.
Con gấu phải cao hơn hai mét.
“Còn nữa, cô Linh, thủ trưởng mời cô đi khu ba”
Cái gì?
Khu ba?
Làm gì ở khu ba vậy? Cô chớp mắt.
Mặc dù có nghỉ ngờ, nhưng đó là sự quan tâm của Chu Hoàng Anh.
Cô không dám chậm trễ, thay quần áo rồi đi cùng người lính nọ.
Nhưng đi được nửa đường cô mới nhớ ra, có khi lần này lại là lừa đảo.
Cô muốn bỏ.
chạy, nhưng làm sao chạy được khi mọi người đã ngồi trên xe?
Lâm Ngọc Linh cần môi, tự giễu chỉ số IQ của mình trong lòng.
Cô không khỏi bắt đầu lo lắng.
“Cô Linh, cô đang nghi ngờ chúng tôi sao?” Người lính đưa cô đi thấy cô có chút bất an, nói như đùa: “Đừng lo lẳng, tất cả chúng tôi đều đã được đánh số.
*A, khụ khụ… Chẳng qua là chim sợ cành cong mà thôi…” Lâm Ngọc Linh xấu hổ giải thích.
“Chúng tôi hiểu.
Và xin hãy tin chúng tôi, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”
Những người lính này khá dễ thương, phải không?
Trái tim của Lâm Ngọc Linh dần yên ổn lại.
Cô càng ngày càng tò mò về lý do mà Chu Hoàng Anh gọi cô đến khu ba.
Mười phút sau.
Chiếc SUV màu xanh quân đội đang đậu ở bãi đậu xe của khu ba.
Lâm Ngọc Linh đi đến kho số ba cùng với những người lính đưa cô đến đây.
Nơi này quá lớn… Giống như Trung tâm hội chợ triển lãm quốc tế Nha Trang mà cô đã đến trước đây.
Nó được chia thành nhiều nhà kho lớn, có một khu vực rộng lớn cần phải đi qua, ô tô không được phép đi qua đây.
Quá mệt mỏi.
€ô lau mồ hôi trên trán.
“Cô Linh, tới rồi” Người lính dẫn đầu nói.
Lâm Ngọc Linh nghe vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Hình như là hậu trường sân khấu, rất nhiều binh lính đã ngồi ở phía trước sân khấu.
Là một mảnh màu xanh quân đội, nếu không có vài người cởi bỏ mũ quân đội của họ, nơi này trông giống như một bãi cỏ xanh.
Cô lo lằng xoa xoa thái dương: “Tôi, tôi làm gì ở đây?”
“Để nhận lời ca ngợi.”
Một giọng nói nam tính quen thuộc vang lên.
Lâm Ngọc Linh vô thức quay đầu lại Cách đó không xa, một người đàn ông mặc quân phục, vai đeo đầy huy chương đang đi tới.
Đôi mắt dài và hẹp khẽ nheo lại, thân hình thẳng tắp như tùng bách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...