Cao Tịnh Vũ không nói.
Anh ta thực sự có tình cảm với Hà Thanh Nhàn.
Hơn nữa, tình cảm cũng rất sâu đậm.
Nhưng vì quan hệ gia đình, anh ta phải lợi dụng cô.
Cho đến khi mọi chuyện nguôi đi, anh ta mới dám xuất hiện lại bên cạnh cô.
Anh ta nhìn thật kiêu ngạo, nhưng thật ra đứng bên cạnh cô, anh ta cũng tự ti.
Cô giống như vầng thái dương, cao cao trên bầu trời.
Hơn ai hết anh là người hiểu rõ, với thành tích của ba cô ở nước ngoài, nhiều tập đoàn trong nước, thậm chí cả chính phủ cũng sẽ níu kéo.
Đó là một chuyên gia kinh tế nổi tiếng.
Cũng chính vì điều này mà Cao Tịnh Vũ muốn sau khi ra trường có thể cùng cô bên nhau.
Nhưng ai biết được mọi chuyện lại thành thế này.
“Cút đi” Trần Tuấn Anh nới lỏng cổ áo, chỉ vào cửa, “Lập tức.
Ngay bây giờ.
Anh mau cút ngay!”
Cao Tịnh Vũ cũng không giải thích thêm gì.
Anh ta lẳng lặng liếc nhìn Hà Thanh Nhàn đang ngủ trên ghế sô pha rồi rời khỏi biệt thự.
Trần Tuấn Anh đứng tại chỗ, lồng ngực phập phồng vì thở mạnh.
Anh ta không ngờ.
Hà Thanh Nhàn đã từng xảy ra chuyện như vậy.
Anh đặt chiếc cốc trên tay xuống, bước đến bên cô.
Ngón tay anh chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô.
“Trần Tuấn Anh, đừng làm phiền tôi, rất ngứa” Sự đụng chạm của anh khiến cô nửa tỉnh nửa mê, sờ lên mặt, gạt tay anh sang một bên.
“Tại sao em không nói cho anh biết? Nếu em nói với anh, anh sẽ chọn ở bên em lâu hơn, sau đó sẽ tỏ tình với em.
Hà Thanh Nhàn, tại sao em không nói với anh sớm hơn rằng con đường đến trái tim em khó đi như vậy?” Trần Tuấn Anh ngồi ở bên cạnh cô, vừa như đang hỏi, lại có vẻ như đang nói lắm nhảm.
Hà Thanh Nhàn gãi gãi chóp mũi, lật người, dường như thấy giọng nói của Trần Tuấn Anh có chút khó chịu.
Anh ta ngừng nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào chiếc TV.
Một lúc sau, cô gái đang ngủ say bỗng nhiên lăn lộn, tay chân đè lên người anh.
Cả người cô nhào vào vòng tay anh như một con gấu bông rồi ngủ thiếp đi.
“Hà Thanh Nhàn?”
“Chíp chíp, đừng làm ồn!”
Chíp chíp?
Trần Tuấn Anh bật cười.
Quên đi, để cô thích làm gì thì làm.
Anh không thể động đậy dưới áp lực của cô.
TV im lặng rất nhàm chán.
Không lâu sau hai người liền chìm vào giấc ngủ như vậy.
Ngày hôm sau.
Hà Thanh Nhàn thức dậy sau giấc ngủ.
Sau khi ngáp dài, xoay người, đầu có chút đau, cô nhíu mày định đứng dậy.
Nhưng sờ dưới thân lại phát hiện vật thể lạ… Đó là gì vậy? Mềm mại? Cô nghỉ ngờ quay đầu lại.
Trần Tuấn Anh nằm ở đó, nửa người trên trần trụi, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Anh ta đang ngủ say.
Hà Thanh Nhàn sửng sốt, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Cũng may cô không có làm gì bừa bãi lúc say xỉn.
Sau đó, cô vội vàng đứng dậy làm bữa sáng rồi lên lầu tắm rửa.
Khi Hà Thanh Nhàn đi xuống lầu, Trần Tuấn Anh đã tỉnh, Anh ta dường như đã bị đánh thức bởi tiếng g Hà Thanh Nhàn tạo ra, với một biểu hiện có phần miễn cưỡng trên khuôn mặt.
“Làm anh tỉnh rồi hả?” Hà Thanh Nhàn dựa vào lan can nhìn vào Hà Tuấn Anh ở phía dưới.
“Hừ, hôm qua sao lại đi? Làm tôi đói chết”
*Tôi đến của hàng máy tính trong thành phố để mua linh kiện.
Sau đó tôi gặp Cao.
Tịnh..” Hà Thanh Nhàn sửng sốt, không dám nói ra cái tên đầy đủ.
“Lúc đi ăn, tôi gặp Lâm Ngọc Linh và thủ trưởng.
Sau đó tôi đã uống quá nhiều.
Bởi vì đó là đi ăn lẩu nên tôi không thể mang thức ăn về cho anh.”
Trần Tuấn Anh nói “À” một tiếng.
Nếu cô không muốn nhắc tới Cao Tịnh Vũ, anh ta cũng hợp tác để làm ra vẻ đã hoàn toàn quên mất.
Giống như ngày hôm qua, Hà Thanh Nhàn đã tự mình trở về biệt thự, không phải nhờ Cao Tịnh Vũ.
Những bộ phận máy tính, micro, cấu hình,… cũng tự mọc cánh mà bay về.
Cho đến khi Trần Tuấn Anh rửa mặt sạch sẽ, hai người ăn sáng.
Hà Thanh Nhàn lúng túng đổ cốc ngũ cốc vào bát và nói, “Ngày hôm qua tôi có gặp Cao Tịnh Vũ.”
“Ừm, anh ta đã đưa cô trở về.”
Lời nhận xét đơn giản của Trần Tuấn Anh khiến cô càng thêm xấu hổ.
“Vậy tại sao vừa rồi anh không nói gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...