Đừng nói gì, nghe nụ cười gượng lúng túng này, ngay cả bản thân Lâm Ngọc Linh cũng thấy buồn nôn.
Chớ nói chỉ là Chu Hoàng Anh, hoàn toàn không bị cô đùa, ánh mắt như là hổ, chúa tế rừng xanh, hoặc là sư tử, dù thế nào cũng không phải con báo dịu dàng, hơn nữa còn là những con vật trên khi đang tỉnh ngủ.
Lâm Ngọc Linh lập tức cảm thấy trên đầu mình mọc ra hai cái tai vừa dài vừa trằng, cái mông cũng mọc ra một cái đuôi sáng loáng như cục bông, hoàn toàn chính là một con thỏ hình người, chỉ còn thiếu đôi mắt ấm ức mà đỏ lên thôi.
“Giải thích một chút”
“Anh nghĩ xem, tên cơ bắp là anh đúng không? Anh cũng xịt nước hoa Cologne đúng không? Nên em thề là em nói nồi lẩu mê người như anh vậy, tuyệt đối không có ý nghĩ gì lung tung đâu”
“Em dám so sánh anh với nồi lẩu?” Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lùng hung tàn.
“Hu hu… anh không chịu nói lý như vậy, em chỉ đành khóc thôi”
“Khóc đi”
Chu Hoàng Anh không mặn không nhạt nhả ra hai chữ, Lâm Ngọc Linh nghe xong tủi thân muốn chết, hận không thể ôm lấy đầu anh hung hăng gặm một miếng cho đỡ phẫn nộ.
Thế nhưng… nếu cô là như vậy, chắc hôm sau cũng không cần về nhà nữa.
Thế là cô đành phải ấm ức trừng to mắt ra, trong lòng nghĩ đến một nghìn không trăm linh một chuyện ấm ức, hic, nước mặt cứ thế tuôn ra.
Thấy vật nhỏ này khóc thật, Chu Hoàng Anh đứng ngồi không yên, đưa ra ra sau gáy kéo cô vào lòng mình: “Thôi thôi, bà Chu của anh, không làm khó em nữa”
“Thật chứ?” Cô ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt lóe sáng như sao, cực kỳ xinh đẹp.
“Ừm”
Lâm Ngọc Linh khit mũi một cái, một chút sau đã cười lên: “A ha ha ha ha”
Chu Hoàng Anh: “.
.
”
Được rồi, cô vợ nhỏ do anh bắt về, cũng nên yêu thương nhường nhịn một chút Sau khi Trần Tuấn Anh và Hà Thanh Nhàn lên xe, quản gia lái xe vào một con phố ẩm thực cực kỳ náo nhiệt.
Ở đây người đến người đi, rất nhiều cửa hàng đã hết chỗ ngồi Cũng may Chu Hoàng Anh đã đặt bàn trước, mọi người mới cướp được một chỗ không tệ trong khu vực náo nhiệt.
Tuy là ăn lẩu, nhưng phòng ăn lại không hề thua kém khách sạn, có thảm, ghế sô pha, thậm chí là TV và có đầy đủ mọi thứ.
“Cái nồi này lớn thật” Hà Thanh Nhàn đi đến, sắp chạm vào nồi.
“Bỏng đấy” Trần Tuấn Anh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy bàn tay nhỏ của Hà Thanh Nhàn: “Đừng lỗ mãng thế, đây là nồi lẩu, nhỡ đâu bị bỏng thì làm sao?”
Nếu là trước đó, chắc chản Hà Thanh Nhàn sẽ dùng câu “tất cả mọi người là anh em tốt” để giải thích cho hành động như vậy của Trần Tuấn Anh.
Nhưng bây giờ… làm thế nào Hà Thanh Nhàn cũng cảm thấy hành động này phải do Chu Hoàng Anh làm với Lâm Ngọc Linh mới phù hợp.
Trong nháy mắt, Hà Thanh Nhàn rút tay về: “Ừ, tôi biết rồi”
Cô ấy đang tránh mình sao?
Trần Tuấn Anh khẽ hừ nhẹ, rồi óc cô toàn nghĩ cái gì vậy? Tôi có thể bóp cô bị thương được sao?”
*.
.
” Hà Thanh Nhàn cũng không biết là mình bị làm sao, nhưng vẫn muốn giữ một khoảng cách với Trần Tuấn Anh theo bản năng Lâm Ngọc Linh thấy thế đi tới: “Trần Tuấn Anh, cậu đừng đối xử với Thanh Nhàn tốt quá, trong lòng con bé này vẫn còn nhớ một tên cặn bã, đừng để mình bị tổn thương.
Vừa nhận một cuộc gọi của tên cặn bã kia, đã không cần anh em rồi.
”
“Tớ mà là loại người này sao?” Hà Thanh Nhàn bất đắc dĩ.
*Tớ không biết cậu có phải loại người này hay không, nhưng cậu đang biểu hiện như thế đấy”
Trần Tuấn Anh thầm cho Lâm Ngọc Linh một like, đúng là một máy bay yểm trợ tốt!
Hà Thanh Nhàn thở dài, nhẹ nhàng cầm lấy tay Trần Tuấn Anh, khẽ nghiêng đầu, tròng mắt nhìn về phía hai bàn tay đang đan lấy nhau của hai người.
Lỗ tai và cổ Trần Tuấn Anh bỗng đỏ lên, hình như nhiệt độ trong không khí cũng tăng cao? Khiến Trần Tuấn Anh cảm thấy không quen.
“Ừm, thế này mới đúng.
” Lâm Ngọc Linh hài lòng gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy”
Dứt lời cô chạy về cạnh Chu Hoàng Anh, mở tay ra về phía anh.
Chu Hoàng Anh thả một viên kẹo sữa xuống tay cô.
Ngón tay thon dài của anh xẹt qua lòng bàn tay cô.
Ngứa quá, ngứa như muốn cào vào lòng cô vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...