Lục Vương hoàn toàn không ngờ rằng Tiêu Thành Đạt sẽ nói ra những điều như vậy, anh ta không muốn ở lại trong phòng làm việc thêm một phút nào nữa, đứng dậy nặng nề, băng ghế bị xô đẩy rơi xuống đất, cánh cửa bị hất tung lên tạo ra âm thanh dữ dội Ba mươi phút.
Không có cuộc điện thoại nào từ Lâm Ngọc Linh, cũng không có bất kỳ thông tin gì.
Mà chương trình “máu nhện độc cắn”
phía trên đã chứng tỏ biểu lộ rõ ràng ra ngoài rồi, cô giờ đây đã điều tra ra tất cả “sự thật”.
Vẫn không có bất kỳ thông tin gì, trong toàn bộ căn phòng yên tĩnh đến cả tiếng gió thổi cũng không có.
Cho đến khi hệ thống liên quan đến “máu nhện độc cắn” bị đóng lại.
Điện thoại di động của Tiêu Thành Đạt vẫn yên lặng.
Cô đã điều tra ra tất cả tài liệu rồi, cũng không nói với anh ta, không hỏi anh ta, có thể, cô muốn tự giải quyết.
Úi chà.
Không sai.
Cuối cùng cũng có chút giống Lâm Ngọc Linh sau khi điều tra ra toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện về Quan Duyệt, ngồi trầm lặng trước máy tính, trong thư mục bị khóa của cô, cô lưu một loạt các hình ảnh và những loại âm thanh, tài liệu video, nhưng thứ này đều được gọi là “manh mối”
Theo những gì cô điều tra ra được.
Cậu chủ Quan Duyệt, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Hải, Quan Duyệt.
Mẹ ruột của anh ta ở Anh, mà em trai của mẹ kế lại đến nhà họ Tạ ở rể, năm trước mẹ kế bị nhà họ An đuổi ra khỏi nhà sau khi bỏ rơi một đứa con gái, mà cô bé này lại không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với Quan Duyệt.
Không rõ vì mục đích gì, Quan Duyệt muốn giữ cô bé đó lại bên mình, lấy tên là “An Tri Nhĩ”, không cho bất kỳ một danh phận nào, nhưng anh ta luôn vô cùng cưng chiều con bé.
Thuận theo mạch suy nghĩ nà Ngọc Linh điều tra ra, Quan Duyệt đã từng có một người em gái ruột, tên là An Tri Nhĩ.
Rất nhiều năm trước đã bị sát hại trong bệnh viện, là một y tá đã tiên cho con bé penixilin, mà con bé lại dị ứng với penixilin, đã cấp cứu khẩn cấp mà không thể cứu chữa nên đã xảy ra thương vong Thật là đáng thương.
Lúc này Lâm Ngọc Linh vẫn chỉ là một khán giả ngồi bên cạnh xem.
Cho đến khi, cô điều tra ra lúc đó cấp trên của cô y tá đó, chính là thây Tiêu Thành Đạt, mà thật trùng hợp ngày hôm đó Tiêu Thành Đạt lại điều cử cô y tá đó, thuốc cũng do anh ta bảo quản và phân phát.
Xem xong những thứ này, Lâm Nị Linh bình tĩnh trở lại, mở chương trình trực tiếp.
Cô không tin vào điều đó.
Sư phụ sẽ không sát hại một đứa trẻ.
“Nữ thần, nữ thần, nữ thần, vì nữ thần gọi!”
Bắt đầu chương trình phát trực tiếp có một loạt bom đạn quẹt thẻ ầm ầm, Lâm Ngọc Linh nhếch môi cười nhạt: “Hello, xin chào mọi người, trong này là Gia Bảo, hoan nghênh các bạn đến với chương trình phát trực tiếp ngày hôm nay”
Lâm Ngọc Linh đánh một ván cờ, ngay lập tức thành hot nhất, sau trò chơi điện tử đang hot nhất lúc đó, hệ thống nhắc nhở Cậu chủ Quan Duyệt đã vào phòng, thời gian qua đối với những người đại lão gia vào phòng Lâm Ngọc Linh đều không có bất kỳ phản ứng nào, lần này khó mà có thể chào hỏi với Cậu chủ Quan Duyệt.
Hơn nữa còn rất vui vẻ nói hai câu trêu đùa Cậu chủ Quan Duyệt rất hiếm khi nói, trực tiếp quét tặng hai lễ vật, tượng trưng cho cảm xúc.
Hàng bán ra chính là hai ba vạn điệu bộ, chủ phòng của Lâm Ngọc Linh vội vàng vừa dọn dẹp vừa gật đầu cảm ơn: “Kim chủ”
Khi nó sắp được phát sóng, hệ thống nhắc nhở Cậu chủ Quan Duyệt đã quét những lễ vật ở các phòng phát trực tiếp khác, hơn nữa còn là quy cách lớn nhất, có loại dược toàn chạm thông báo.
Lâm Ngọc Linh nhướng mày, cô có một loại linh cảm, lễ vật này, là Quan Duyệt cố ý làm sao.
Có lẽ khi cô đang điều tra anh ta, anh ta cũng chỉ định kế hoạch gì đó nhằm vào bản thân, những suy nghĩ vô căn cứ như vậy, cứ xuất hiện trong đầu của Lâm Ngọc Linh.
Cái gọi là giác quan thứ sáu là như thế này sao?
Sau khi Lâm Ngọc Linh thoát khỏi chương trình, di chuyển chuột đến ô người hâm mộ của bản thân, kích chuột vào ảnh đại diện của Cậu chủ Quan Duyệt.
Cô có thể thử xem xét nó một chút.
“Cậu chủ Quan Duyệt, cảm ơn vì món quà ngày hôm nay”
“Phong cách phát trực tiếp của cô vô cùng đặc biệt”
“Cám ơn” Lâm Ngọc Linh cúi đầu kèm theo một biểu thưởng cảm xúc.
Sau khoảng hai, ba phút, Cậu chủ Quan Duyệt mới trả lời: “Gia Bảo, cô là người ở đâu?”
“Thủ đô, còn anh?”
“Cũng như vậy”
Lừa người.
Quan Duyệt là người Nha Trang, tập đoàn Hoàng Hải là xí nghiệp nổi tiếng lâu đời của Nha Trang, bà cố của Quan Duyệt là nhà tư bản có tiếng, giúp đỡ không ít thành viên bí mật ở Nha Trang lúc bấy giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...