“Cháu không có..
“Bớt giải thích đi, tôi biết rõ hạng người ham mê tiền bạc như cô chắc là đang tìm cách làm thế nào để có thể leo mình lên một nơi cao hơn nữa đấy chứ! Quả nhiên những việc phát sinh hôm nay khiến tôi nắm được thóp của cô rồi !” Sở Nhược Phi không đợi để nghe lời giải thích của cô, bà nhanh chóng lấy điện thoại ra đem chuyện này chụp lại rồi gửi đến cho Chu Hoàng Anh.
Trên mặt đều là sự tức giận, nhưng trong lòng lại hận không thể vui vẻ hơn.
Nếu thật sự Lâm Ngọc Linh làm chuyện không đúng đạo lí ấy thì cô thật sự có cầu trời cũng không thể trốn thoát được, nhưng nếu chuyện này chỉ là một hiểu nhầm đi chăng nữa, có mấy tấm ảnh ở đây thì cô ta có chối kiểu gì cũng không tránh được sự hiểu nhầm.
Lâm Ngọc Linh trong đầu tràn đầy uất ức, cô trầm giọng đáp lại: “Bác gái, cháu nghĩ bác có gì đó hiểu nhầm rồi.
Về việc áo cưới cháu cần giải thích cho bác một chút.”
“Ta không muốn nghe những lời thừa thãi của cô, cô chỉ cần đợi đến lúc con trai ta quay lại sẽ ngay lập tức đuổi cô ra ngoài!”.
Sở Nhược Phi khó chịu nhìn chằm chằm về phía Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ mặc váy cưới của cô quả thực rất đẹp, nhưng càng nhìn bà lại càng cảm thấy tức giận!
“Tôi nghe thấy có ai đang nhắc đến mình?”
Lúc này, trong đại sảnh một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.
Chu Hoàng Anh anh đã thay một bộ lễ phục màu trắng, bộ đồ đã làm bật lên dáng vẻ ngọc thụ lâm phong vô cùng khác biệt.
Anh đang đứng cách họ không xa, biểu cảm nghiêm túc nhìn bọn họ.
“Con trai?!” Sở Nhược Phi lúc này hoàn toàn không thể ngờ đến, ngay cả câu đang định nói cũng không nói ra được nữa: “Con làm sao cũng xuất hiện ở trong này? Con đang… đi cùng người phụ nữ này sao?”
Bà đã hiểu rõ đôi chút rồi “Mẹ, vừa rồi bức ảnh mẹ gửi cho con chụp đúng là không hề Chu Hoàng Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiện lên chữ Lâm Ngọc Linh: “Nếu mẹ đã thích đến vậy, lát nữa chụp xong ảnh cưới con sẽ nhờ thợ chụp ảnh gửi một bản đến nhà mình”
“Con nói cái gì cơ?” Sở Nhược Phi giống như sét đánh ngang tai, dang tay đập mạnh vào vai con trai: “Anh thật sự quá hồ đồ rồi!
Sao một chuyện quan trọng như vậy lại không bàn bạc gì với gia đình? Bây giờ anh lại đang ở đây chụp cái này, Sau đó qua mấy ngày nữa anh còn cùng cô ta đi làm giấy đăng ký nữa có phải không!”
Chu Hoàng Anh đều đang một mực nhẫn nhịn, nằm chặt tay.
Khi nghe thấy hai chữ “giấy đăng ký” trong lời nói của Sở Nhược Phi, cuối cùng anh cũng mở miệng nhẹ nhàng nói: “Thực ra, chúng con đã…”
“Hoàng Anh ?I”
Giọng nữ ngọt ngào vui vẻ ngất lời anh, cách đó không xa rèm cửa phòng thay đồ được kéo ra, Tạ Miên dáng vẻ yêu kiểu trong bộ váy cưới trắng tinh đang đứng ở đó.
Khi nhìn thấy Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh, sắc mặt của cô ta dần trở nên khó coi.
Bọn họ quả nhiên cũng đang ở đây.
Sở Nhược Phi vừa nhìn thấy cô giống như có thêm đồng đội, vội vàng bước tới phía cô than thở: “Miên Miên, con nhìn bác xem sắp bị dọa đến tức chết rồi, tên tiểu tử này thật sự đang cùng chụp ảnh cưới với người phụ nữ này!”
Nghe câu nói này, trong mắt Tạ Miên trào dâng một cảm giác không thể tin nổi, bọn họ đã phát triển đến mức độ này rồi sao?
Sở Nhược Phi càng nghĩ càng tức giận, không chút kiêng dè mà khó chịu nhìn sang Lâm Ngọc Linh: “Con nhìn dáng vẻ của cô ta kìa, một chút cũng không xinh bằng một nửa Miên Miên nhà chúng ta! Tất cả mọi người nói xem đúng hay không?”
Không ai trong số những người đang chứng kiến xung quanh lên tiếng, ánh mắt của họ có chút khác lạ.
Dáng vẻ Tạ Miên mặc váy cưới quả thực rất đẹp, nhưng nhìn kỹ thì có chút nặng nề.
Ngoài ra khí thế kiêu ngạo của cô ta ngay lúc này không một ai cảm thấy vui vẻ cho nổi, trong khi đó Lâm Ngọc Linh mặc bộ lễ phục kia lại có thần thái vô cùng xinh đẹp.
Bọn họ không phải không nhìn thấy, trong lòng ai cũng hiểu rất rõ.
Chỉ là thấy được sự căng thẳng của hai con người quyền lực ấy, không có kẻ nào dám dại dột dám nói ra! Sở Nhược Phi có lẽ cũng đã nhận ra, chỉ là bà không muốn thừa nhận đây chính là sự thật: “Hừ! Dù có trang điểm xinh đẹp đến mấy cũng không thể thay đổi sự tồi tàn của bản thân.
Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, cô còn biết xấu hổ hay không?!”
Từng lời nói như thể đâm sâu hơn vào trong lòng Lâm Ngọc Linh, cô không thể chịu nổi được nữa, khiêm tốn đáp lại: “Bác gái, cho dù có tốt hay xấu như thế nào, con cũng là người do chính Hoàng Anh yêu thương lựa chọn.
Bất kể bác có yêu thích Tạ Miên đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ là tình cảm ngộ nhận đến từ một phía mà thôi.”
Cô ta đang đứng trước mặt biết bao nhiêu người bảo tình cảm của cô là tình cảm ngộ nhận hay sao?
Tạ Miên giận dữ nhìn chăm chăm vào Lâm Ngọc Linh, vốn dĩ cô ta cảm thấy tức giận là vì tại đây cô lại cùng Chu Hoàng Anh chụp ảnh cưới, cô còn một lời nói ra như thế này, càng làm cô ta hận không thể cầm dao đâm chết cô,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...