Người đàn ông bị nói vẻ mặt rất xấu hổ, Vũ Hồng Hoàng dùng răng nanh kéo mạnh đôi găng tay của mình ra, cô ta đang định rời đi thì đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói rất ngưỡng mộ cô ta: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, cô thực sự rất lợi hại!
Nghe thấy âm thanh, Vũ Hồng Hoàng liền quay đầu theo tiếng hướng âm thanh phát ra.
Khi cô ta nhìn thấy Lâm Ngọc Linh, khuôn mặt đang nghiêm túc của cô trở nên rất phức tập.
Lâm Ngọc Linh mỉm cười mang theo cháo tiếng vào: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, xin lỗi vì đã đến làm phiên cô mà không báo trước.
Đêm qua không có tiếng chuông triệu tập khẩn cấp, chúng tôi tưởng rằng cô bị ốm nên tôi đến căn tin nấu ít cháo cho cô, nhưng bây giờ xem ra, cô đang rất khỏe mạnh không bị gì cả.
.
”
Điều này cũng khiến cho Lâm Ngọc Linh dao động một chút.
Vì nếu Vũ Hồng Hoàng không bị bệnh, như vậy thì không có lý do gì khác để không bấm chuông tập hợp khẩn cấp, nếu vậy thì chỉ có một điều là cô ta cũng biết là họ vất vả cho nên cô ta cố ý muốn để cho bọn họ yên ổn ngủ một đêm!
Nhận ra điều này, thái độ của Lâm Ngọc Linh đối với Vũ Hồng Hoàng đã thay đổi Thực ra cô ta cũng là con người, chỉ là do thường xuyên ngụy trang chứ thật ra cô ta cũng sẽ có những cảm xúc vui buồn giống như họ.
Vũ Hồng Hoàng nhanh chóng hiểu ý cô, sắc mặt cô ta chăm chút, trầm giọng nói: “Tôi đâu có yếu ớt giống như cô, chẳng qua chỉ là một trận mưa sẽ không thể tạo ra tổn thương nào cho tôi.
”
Lâm Ngọc Linh bị chặn lại không biết phải trả lời như thế nào, cô biết răng Vũ Hồng Hoàng sẽ không có thái độ tốt, nhưng tình huống thực tế còn kiến cô lúng túng hơn cô tưởng tượng.
Ngay khi cô không biết mình nên tiếp tục làm như thế nào, thì giọng nói lạnh lùng của Vũ Hồng Hoàng lại vang lên bên tai cô: “Theo tôi lại đây!”
Cô ta thực sự đã chủ động mời!
Lâm Ngọc Linh vừa ngạc nhiên vừa thú vị nhìn bóng dáng Vũ Hồng Hoàng đang xoay người đi đến phía bàn nghỉ ngơi, không hiểu sao trong lòng cô có chút vui sướng, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đuổi theo sau bước chân của Vũ Hồng Hoàng.
Vũ Hồng Hoàng cầm lấy tài liệu ở bên cạnh lên thẩm duyệt, cô ta cũng chẳng quan tâm Lâm Ngọc Linh bận rộn gì không, cũng không ngẩng đầu lên, căn bản coi như không có người khác tồn tại ở đây.
Nhưng Lâm Ngọc Linh cũng không sợ vắng vẻ, cô đem cháo ra chuẩn bị xong mỉm cười nói: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, tuy rằng cô không bị cảm nhưng cháo dinh dưỡng rất có lợi cho sức khỏe, hy vọng cô có thể ăn một ít”
“Cô nói đi, tới tìm tôi có chuyện gì!”
Vũ Hồng Hoàng không để cho cô chút mặt mũi gì, đối với cháo của cô hình như cũng không có hứng thú chỉ trực tiếp hỏi thẳng.
Lâm Ngọc Linh mím môi đỏ mọng, còn chưa kịp trả lời, Vũ Hồng Hoàng đã cười chế nhạo: “Đừng nói là cô đến đây xin nghỉ? Sao?
Ngày hôm qua chỉ vừa mới huấn luyện khó.
khăn một chút đã không thể chống đỡ nổi nữa xơ Hơi khó khăn một chút?
E rằng ngoại trừ Vũ Hồng Hoàng, trong mắt mọi người đều không thấy như vậy.
Biết răng điều đó nhất định khiến Vũ Hồng Hoàng hiếu lầm nhiều hơn, cô dứt khoát mở miệng nói: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, cô đã hiểu lầm rồi, thực ra, mục đích của tôi đến đây cũng rất đơn giản, hy vọng cô tiếp tục huấn luyện, hơn nữa tôi muốn phải tăng cường huấn luyện!”
Nửa câu nói đầu tiên không đủ lớn để làm trọng tâm, nhưng sau khi nghe thấy yêu cầu sau đó của Lâm Ngọc Linh, đúng là Vũ Hồng Hoàng đã bị ý tưởng của cô làm cho chấn động, cái đầu kia cuối cùng cũng ngẩng lên.
Đôi mắt sâu thắm của cô ta khóa chặt Lâm Ngọc Linh, dáng vẻ của cô ta như một cái máy quét.
Lâm Ngọc Linh không sợ hãi chút nào, đối diện với ánh mắt càng ngày càng kiên định của cô.
“Tại sao?” Nửa phút sau, Vũ Hồng Hoàng mới mở miệng hỏi cô.
Vũ Hồng Hoàng luôn là người không giỏi trong việc dò hỏi chuyện của người khác, nhưng lúc này, ngay cả bản thân cô ta cũng không thể khống chế được sự hiếu kỳ của mình.
“Tôi.
.
” Lâm Ngọc Linh ấp a ấp úng.
Vì cái gì? Bởi vì Chu Hoàng Anh, bởi vì cô muốn bản thân trở thành một người ưu tú hơn, và cô muốn có thể xứng đôi với anh Nhưng Vũ Hồng Hoàng nhầm vào cô cũng bởi vì Chu Hoàng Anh nên nếu nói điều đó ra sẽ làm mất hòa khí giữa cô là cô ta, thấy cô rối rằm Vũ Hồng Hoàng nhận ra nói: “Quên đi, nếu cô không muốn nói có thể xem như tôi chưa hỏi điều đó”
Ngón tay của Lâm Ngọc Linh không khỏi móc vào nhau, cô lo lắng hỏi: “Việc huấn luyện.
.
”
Sắc mặc của Vũ Hồng Hoàng hơi thay đổi, không khoan nhượng nói: “Chỉ cần cô có thể đỡ nổi, tăng cường huấn luyện tôi không có ý kiến gì”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...