Ra khỏi quân khu, ngửi thấy không khí mới mẻ bên ngoài, Lâm Ngọc Linh cảm thấy giống như là mình mới vừa được sống dậy, há miệng thở gấp, cả người dân thoải mái lên Cô dần dần thoát khỏi suy nghĩ về cuộc nói chuyện với ông cụ Thanh, đột nhiên trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Hoàng Anh đang đứng ở phía sau cô, khuôn mặt đầy ý cười nhìn cô.
Lâm Ngọc Linh cả kinh: “Hoàng Anh, sao anh lại.
.
lại ra ngoài với tôi? Anh không ở lại với ông nội anh sao?”
“Là cô kéo tay tôi chạy mà” Chu Hoàng Anh dùng ánh mắt ra hiệu là do Lâm Ngọc Linh nảm lấy tay anh kéo anh chạy ra ngoài.
Lâm Ngọc Linh hoảng sợ, vội vàng thả lỏng tay anh ra, lắp bắp nói xin lỗi: “Ôi.
.
Xin lỗi, tôi quên mất, không phải tôi cố ý đâu”
Bàn tay đột nhiên bị buông lỏng, trong lòng Chu Hoàng Anh giống như là thiếu đi gì đó, không khỏi nhíu mày.
Bàn tay cô mềm mại, giống như là chỉ cần dùng một chút lực cũng sẽ làm bàn tay anh cực kỳ say mê biến dạng, lại có một loại xúc động chỉ muốn nắm đến chết.
“Không sao cả, lần đầu tiên chạy trốn, cảm giác cũng không tệ lắm” Cũng may Chu Hoàng Anh là một người đàn ông rất bình tĩnh, anh ho vài tiếc, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.
Bỏ trốn?
Trong lòng Lâm Ngọc Linh chấn động, ngơ ngác nhìn anh, có chút buồn cười lại có chút không nói nên lời.
Lời nói có cần phải khoa trương đến vậy hay không? Có ai bỏ trốn mà còn chưa đi đến một kilomet không vậy?
“Anh không quay về xem ông nội anh sao?”
Chu Hoàng Anh liếc mắt nhìn về phía quân khu, nhỏ giọng nói: “Trước tiên cứ để ông nội nguôi giận đã, tôi đưa cô về nhà”
“Được thôi” Lâm Ngọc Linh đồng ý, Chu Hoàng Anh lấy chìa khóa từ Trần Tuấn Anh, rồi sau đó dẫn cô lên xe Cửa xe quân đội có hơi cao, sợ Lâm Ngọc Linh không thể lên được, Chu Hoàng Anh vô cùng lịch thiệp đưa tay ra đỡ cô.
Lâm Ngọc Linh cười cười cảm ơn, hơi do dự một lát, cô cọ cọ bàn tay rướm đầy mồ hôi vào góc áo, rồi sau đó mới đặt lên tay Chu Hoàng Anh.
Cho dù trong lòng bàn tay cô đã không còn mồ hôi, nhưng tay nhỏ của cô lại vô cùng lạnh lẽo.
Chu Hoàng Anh mím môi mỏng, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Linh có hơi thay đổi.
Cô ở trước mặt ông cụ Thanh là người không sợ gì cả, dáng vẻ trăm trận trăm thẳng, nhưng trên thực tế, cô lại cố ép bản thân mình phải mạnh mẽ hơn.
Hai mươi phút qua đi, xe đã chạy đến chung cư Lam Hải.
Nhìn người đàn ông đang đút tay vào túi quần, Lâm Ngọc Linh hơi xấu hổ nói: “Vốn dĩ tôi nên mời anh vào nhà uống chén trà mới đúng, nhưng mà tôi thuê nhà chung với bạn thân, đưa anh vào sẽ không tiện”
“Không sao cả, tôi cũng đến đây tay không, thời gian còn dài, nhà và bạn bè, sau này còn có rất nhiều thời gian đến thăm hỏi”
Chu Hoàng Anh mặt không đổi sắc, tim không nhảy, giống như là đang nói đến một chuyện hết sức bình thường vậy.
Nhưng Lâm Ngọc Linh lại bị anh dọa cho sợ rồi, vẻ mặt đỏ hồng đần lan tràn từ tai đến khắp mặt.
Nhà và bạn bè.
Cô ho một tiếng rồi nói: “Thủ trưởng, chúng ta còn… còn chưa có giấy chứng nhận đâu, bây giờ gọi thân mật như vậy, có phải là quá sớm rồi hay không?”
“Giấy chứng nhận?” Hàng lông mày kiếm của anh nhíu lại: “Cô muốn sao? Hôm nay là cuối tuần người ta không mở cửa, có điều tôi có thể gọi điện thoại bảo bọn họ đến trong vòng mười phút để làm thủ tục cho chúng ta”
Lâm Ngọc Linh: “.
.
”
Mắt thấy Chu Hoàng Anh sắp lấy điện thoại ra khỏi túi, Lâm Ngọc Linh kịp thời đi lên ngăn lại: “Đừng, anh đừng…”
“Hả?” Nghe vậy, động tác trong tay Chu Hoàng Anh hơi ngừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô, dường như có hơi bất mãn, âm thanh trầm thấp hỏi: “Chẳng lẽ cô còn chưa muốn kết hôn với tôi?”
“Không đúng không đúng” Lâm Ngọc Linh xua tay, lí nhí nói: “Tôi… Chỉ là tôi cảm thấy không chân thật.
”
“Không chân thật?” Chu Hoàng Anh cong môi, nhưng trong mắt lại không có một chú ý cười nào: “Tôi không ngại dẫn cô đến khách sạn một lần nữa, rồi lại cùng nhau ôn chuyện cho cô thấy chân thật”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh ngơ ngác, lời nói gần như là thốt ra khỏi miệng: “Không.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...