Những học sinh đó lúc này mới ngậm miệng lại, lần này chủ nhiệm tự mình làm giám thị.
Trong cảm nhận của bọn họ chủ nhiệm lợi hại đến mức không khác gì quả bom.
Ánh mắt của chủ nhiệm cực kỳ phức tạp liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, sau đó chỉ vào vị trí của hàng đầu tiên căn dặn nói: “Em ngồi đây cho tôi.”
Mọi người đều là người sáng suốt, ai cũng có thể nhìn hiểu được ý của điều này.
Xem ra chủ nhiệm cũng đã xem video về việc Lâm Ngọc Linh gian lận!
Ngay lập tức mọi người đều lộ ra nụ cười mỉa mai, chỉ đợi nhìn thấy Lâm Ngọc Linh để lộ sơ hở.
Nhưng Lâm Ngọc Linh lại bình tĩnh hơn tưởng tượng của mọi người, cô im lặng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó di chuyển đến hàng đầu tiên.
Chủ nhiệm hài lòng gật đầu, đe dọa nói “Kỳ thi tháng này rất quan trọng, học sinh đạt điểm xuất sắc sẽ được trường học sắp xếp trao cơ hội việc làm xuất sắc vào nửa cuối học kỳ.
Đương nhiên bất kỳ một người nào trong các bạn cũng đừng có suy nghĩ gian lận, nếu không tôi sẽ xử lý bằng cách tạm đình chỉ các bạn!”
“Vâng!”
Các học sinh đồng ý.
Tiếp theo từng người được phát bài thị, sau đó tiếng chuông vang lên, mỗi người cầm bút lên bắt đầu chiến đấu hăng hái.
Đề thi lần này cực kỳ khó, đa số học sinh đều nghĩ mãi không ra, nửa người còn lại cũng làm đến đâu là vò đầu bứt tai đến đấy.
Chỉ có Lâm Ngọc Linh vẫn luôn bình tĩnh làm bài thi, bút trong tay chưa từng dừng lại.
Trạng thái này của cô hoàn toàn khác với người bình thường, đặc biệt là sự bình tĩnh như gian lận mới có thể có.
Nhưng các học sinh lại không thể nói nhiều nữa, bởi vì ảnh hưởng của video, nơi chủ nhiệm và thầy giám thị dạo qua nhiều nhất là chỗ của Lâm Ngọc Linh.
Đến lúc cuối cùng nộp bài thi, bước chân của chủ nhiệm không khỏi bị thu hút bởi tư duy trả lời đề bài của Lâm Ngọc Linh.
Thật sự bảo đảm rằng cô không có bất kỳ yếu tố gian lận nào, vẻ mặt của chủ nhiệm chuyển sang tán thưởng.
Chính xác như vậy, bình tĩnh như vậy.
Làm sao có thể có chút dáng vẻ gian lận gì chứ.
Ông ấy không khỏi cười sự ngu ngốc của bản thân mình, thế mà lại bị vài ba câu nói của người khác che mờ mắt, Lâm Ngọc Linh là một kỳ tài hiểm có.
Chuông reo một lần nữa, giáo viên giám thị thu bài thi dưới sự không tình nguyện của mọi người.
Chủ nhiệm cầm bài thi của Lâm Ngọc Linh như lấy được bảo vật, nhẹ nhàng ca ngợi: “Đừng để ý đến lời đồn đãi vô căn cứ, em có thể làm được, sau này tiếp tục cố gắng”
Lâm Ngọc Linh không biết ông ấy suy nghĩ phỏng đoán nhiều như vậy, cô ngạc nhiên cười: “Cảm ơn chủ nhiệm”
Trò chuyện kết thúc, chủ nhiệm và giáo viên giám thị rời khỏi lớp.
Các học sinh thấy thế, lại rỉ tai thì thầm thảo luận một lần nữa: “Trời ạ, chuyện gì vậy? Chủ nhiệm không nổi bão sao? Xem tính tình của chủ nhiệm không thể sau khi Lâm Ngọc Linh gian lận còn che giấu được!”
*Ai biết được xảy ra vấn đề gì chứ, có lẽ lần này có chủ nhiệm ở đây, Lâm Ngọc Linh căn bản không dám gian lận đấy!”
“Ôi, các cậu không cần lo lắng, coi như không gian lận nhưng Lâm Ngọc Linh mất đi sự chống đỡ đó, đoán chừng điểm sẽ trực tiếp giảm xuống.
Đợi mà xem đi, kịch hay còn ở phía sau đấy!”
Nghe thấy lời bọn họ nói, Lâm Nhược Linh mặt không biểu cảm lộ ra nụ cười nhạt Chính xác, kịch hay còn ở phía sau đấy!
Ba ngày nữa, bảng thứ hạng thành tích kiểm tra lại ra lò một lần nữa.
Chuyện đầu tiên của mọi người sau khi tan học là chen lấn đi kiểm tra bảng điểm của mình.
Hà Thanh Nhàn cũng không ngoại lệ, cô ấy chưa bao giờ có một kỳ thi căng thẳng như thế, kéo Lâm Ngọc Linh chạy đến cuối bảng xếp hạng để kiểm tra.
Đọc xong một vòng, cuối cùng tìm được tên của mình!
Thứ một trăm: Hà Thanh Nhàn Nhìn thấy tên mình trong bảng thông báo, Hà Thanh Nhàn đầu tiên là kinh ngạc hét lên một tiếng “A”.
Sau đó, cô ấy không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, kéo Lâm Ngọc Linh nhảy dựng lên vì hưng phấn: “Trời ơi, tớ là kẻ kém cỏi thường bị ném vào vị trí thứ hai trăm, bây giờ chen chúc ở thứ bậc cao
như vậy! Cảm ơn sự huấn luyện ma quỷ của Ngọc Linh.
Ôi chúa ơi! Cảm ơn cậu nhiều!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...