Khi đề cập đến vấn đề này, Trần Tuấn Anh muốn trút hết một bụng oan ức.
Anh ta gào lên, khóc to: “Còn không phải vì giúp thủ trưởng dọn dẹp đống lộn xộn đó sao, em đã phải hứng chịu một rổ lá rau vì sự tức giận của bác gái ở căn tin.
Em còn phải ăn trộm bộ âu phục này của Trịnh Thành Nam, tên đó trở về thể nào cũng đánh em đến chết.
”
“Đại ca! Anh nhất định phải làm chủ thay cho con người nhỏ bé này” Nói xong, anh ta mở rộng vòng tay, lao về phía Chu Hoàng Anh.
Mùi hăng khác thường trên cơ thể của Trần Tuấn Anh khiến Lâm Ngọc Linh phải đưa tay lên bịt mũi, còn chưa chờ anh 1a kịp đến gần thì Chu Hoàng Anh đã đưa tay ra ngăn cản và đẩy anh ta ra xa Anh nhẫn tâm nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân: Trời ơi, còn có công lý nữa không?
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Trần Tuấn Anh sau khi bị người khác vứt bỏ, Lâm Ngọc Linh mủi lòng, nhẹ giọng hỏi: “Bác gái căn tin đó có lý do gì để đánh cậu chứ?”
Lúc trước, cô đi cùng với mẹ nên đã từng tiếp xúc với bác gái ở căn tin, con người bác ấy rất tốt.
Trân Tuấn Anh chột dạ gãi gãi đầu: ‘Khụ khụ, em vô tình chạm vào ngực bác ấy…”
Lâm Ngọc Linh: ‘…”
Xứng đáng!
*Trần Tuấn Anh, cậu không phải quên chuyện chính sự rồi chứ?”
Chu Hoàng Anh lạnh lùng nhắc nhở.
Lúc này Trần Tuấn Anh mới trở lại vấn đề chính, anh ta nhanh chóng nói: ‘Là người của quân khu bên kia gọi tới”
Anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại vẫn đang rung lắc, thở phào nhẹ nhóm: “Được rồi, may chưa cúp máy”
Ông cụ Thanh tìm anh sao?
Ánh mắt Chu Hoàng Anh lóe lên, nhìn về phía Lâm Ngọc Linh, đôi mắt của anh trở nên uy nghiêm hơn bao giờ hết.
Lâm Ngọc Linh có chút xấu hổ: “Có cần tôi tránh đi không?”
“Không cần” Chu Hoàng Anh trả lời điện thoại, cánh tay dài đặt tự nhiên trên lưng ghế dựa, bao phủ cơ thể nhỏ nhản của Lâm Ngọc Linh trong chiếc bóng của anh.
Trần Tuấn Anh: Má nó! Cay mắt quá đi, thủ trưởng chưa bao giờ gần phụ nữ vậy mà…
Chu Hoàng Anh đã nghe xong cuộc điện thoại của nhà họ Chu trước mặt Lâm Ngọc Linh.
Nội dung cuộc gọi rất ngắn gọn, chính là lời khai báo của quản gia ở quân khu.
Ông cụ Thanh, tức là ông nội của Chu Hoàng Anh yêu cầu anh về nhà nhanh chóng, người kia còn nói rằng ông ấy đã tức giận đến mức suýt chút nữa thì tái phát bệnh tim.
Mặc dù khi nói chuyện điện thoại, người quản gia không giải thích tại sao ông cụ Thanh lại tức giận, nhưng Lâm Ngọc Linh có thể đoán rằng chuyện này hẳn có liên quan đến cô.
Chu Hoàng Anh không nói nhiều: “Được rồi, nói với ông nội là tôi sẽ trở về ngay”
Nói xong, anh cúp máy luôn.
Nhìn sắc mặt khó coi hiếm thấy của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh dè dặt hỏi: “Cái đó… Chu Hoàng Anh…”
“Ừ” Anh nhàn nhạt đáp lại.
Lâm Ngọc Linh nghiêm mặt dò hỏi: “Tôi muốn hỏi, ông nội của anh có phải vì tôi mà tức giận không? Anh là thủ trưởng quân khu, khách sạn kia nhất định có ảnh hưởng lớn đến anh đúng không?”
Chu Hoàng Anh không trả lời, ánh mắt có chút phức tạp, trong lòng cũng ngầm đồng ý với câu hỏi của Lâm Ngọc Linh.
“Tôi… xin lỗi… Lâm Ngọc Linh thành thật xin lỗi “Chuyện này tôi sẽ xử lý, đừng lo lắng”
Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm và từ tính như vậy.
Chu Hoàng Anh phân phó Trần Tuấn Anh lái xe, Trần Tuấn Anh hỏi: “Đại ca, đi đâu đây?”
Chu Hoàng Anh quay sang Lâm Ngọc.
Linh: “Địa chỉ nhà cô”
“Chung cư Lam Hải” Lâm Ngọc Linh thành thật khai báo.
“Tới nơi đấy, tôi đưa cô về nhà trước, sau đó sẽ quay về quân khu gặp ông nội tôi” Chu Hoàng Anh mở miệng dặn dò.
“Được, đại ca” Trần Tuấn Anh đồng ý, bắt đầu khởi động xe, nhưng Lâm Ngọc Linh vội vàng ngăn cản: “Chờ một chút!”
“Két!” Trần Tuấn Anh phanh gấp.
Chúa ơi, muốn giết người sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...