Lâm Ngọc Huy sờ cái mông đang đau ê ẩm của mình, tay chân hơi cứng đờ nói: “Mẹ, chị, hai người không nhận nhầm đâu, con là Ngọc Huy đây”
“Sao đột nhiên em lại thành ra bộ dạng này cơ chứ?” Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi, đến cô cũng sắp không nhận ra em trai của mình nữa rồi.
Vừa gặp được Lâm Ngọc Linh, trái tim đầy áy náy và tội lỗi của cậu lại nhói lên, một người yêu thương cậu như vậy, kết quả là suýt nữa bị cậu hủy hoại một đời.
Bởi vì mẹ Kiều ở đây, trước đây Lâm Ngọc Huy đã bị Chu Hoàng Anh cảnh cáo rồi, cho nên có một số thứ cậu không thể nói ra.
Cậu trịnh trọng, nghiêm túc cúi đầu trước.
Lâm Ngọc Linh mà nói: “Chị à, trước đây em toàn làm chị phải lo lằng, chịu uất ức, là em có lỗi với chị và mẹ, anh rể đã dạy dỗ em rồi, sau này chị cứ yên tâm, em sẽ là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất đế bảo vệ hai người! “
Nghe Ngọc Huy nói được câu này, Ngọc Linh cũng ngây ra nhìn cậu như một người xa lạ nào đó, không kịp phản ứng lại.
Mẹ Kiều nghe vậy nước mắt dàn dụa, bà kéo tay cậu, giọng kích động lấm bẩm nói: “Trời đất ơi, tôi không phải đang năm mơ chứ?
Con có đúng là con trai của mẹ không?”
Lâm Ngọc Huy cũng không nén nổi mà khóc theo, cậu đưa tay ra ôm lấy mẹ Kiều nói: “Mẹ, là con đây, con thực sự biết sai rồi, trước đây con hồ đồ quá.
.
”
“Con trai ngoan của mẹ, con biết sai mà sửa là được rồi, con có biết mẹ đã mong ngày hôm nay biết bao nhiêu lần không? Biết bao lần mẹ mơ thấy con cải tà quy chính, thậm chí còn không muốn tỉnh dậy?” Bà Kiều khóc nấc lên, bà ôm chặt lấy mặt của Lâm Ngọc Huy, mừng rỡ cười: “Con hãy để mẹ xem xem bây giờ con ra sao rồi, con biết không, từ lúc con học cấp hai mẹ chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn con”
Trái tìm cố gắng kiên cường của Lâm Ngọc Huy phút chốc bị lời của bà Kiều làm cho sụp đổ: “Mẹ ơi, lẽ nào mẹ chưa từng trách con sao?”
“Ngốc ạ, con là con trai của mẹ, trong mắt mẹ con luôn luôn là tấm kim bài miễn tử, bất kể con trở thành con người như thế nào thì mẹ cũng không oán trách con, con không hiểu chuyện, mẹ sẽ đợi đến lúc con hoàn thành trưởng thành mới thôi.
” Bà Kiều chân thành nói ra suy nghĩ của mình, bà cũng tha thiết nhìn Lâm Ngọc Huy mà nước mắt không ngừng chảy.
Lâm Ngọc Huy lại quay qua nhìn Lâm Ngọc Linh, cô cũng nhìn hai người họ, nước mắt lặng lẽ chảy dài Ngay lúc Lâm Ngọc Huy vừa nhìn qua, cô nhanh chóng gạt đi nước mắt Lâm Ngọc Huy vô cùng dè dặt hỏi cô: “Chị, chị… có ý gì, em không cầu mong có được sự tha thứ của chị, chỉ mong chị có thể cho em cơ hội được chăm sóc chị.
”
Chu Hoàng Anh lặng lẽ đứng một bên lắng nghe lời của Lâm Ngọc Huy, hàng lông mày có chút không hài lòng mà nhíu lại Chăm sóc Lâm Ngọc Linh…
Cậu nhóc, cậu có biết cậu cướp lời của anh rể cậu rồi không?
‘Sắc mặt Lâm Ngọc Linh đột nhiên thoáng qua một tia khó xử, có thể nhìn thấy Lâm Ngọc.
Huy thay đổi cô tất nhiên rất vui mừng, nhưng mà vết thương cậu gây ra cho cô thực sự là quá lớn, đây không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thay đổi được.
Nhưng cô bất lực, ánh mặt cầu khẩn của Lâm Ngọc Huy quá đáng thương, cô không cách nào nói rằng bản thân không băng lòng: “Chị…ý kiến của chị và mẹ đều giống nhau, chỉ cần em tốt hơn là được”
Lâm Ngọc Huy không nén nổi vui mừng, cậu vui vẻ bảo đảm: “Chị, em biết bây giờ em nói gì cũng đều là hư ảo, nhưng tương lai chị hãy nhìn vào sự biểu hiện của em, em nhất định sẽ cố gẳng thay đổi”
Cậu nói quá chân thành, từ ánh mắt của cậu, Lâm Ngọc Linh toàn hoàn không tìm ra một tia dối trá nào.
Không kìm được, lòng cô chút chốc tan ra, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị thì sao cũng được, nhưng mẹ tuổi đã cao, bình thường mẹ cũng mong nhất là em, em có thời gian thì tranh thủ về chơi với mẹ nhiều hơn.
”
“Chị, chuyện này hoàn toàn không vấn đề gì, em đã làm xong thủ tục nhập học lại ở trường rồi, sau này mỗi ngày tan học em đều đến đây ăn cơm và làm bài tập” Lâm Ngọc Huy sớm đã nghĩ đến điều này, nói ra hoàn toàn không chút do dự.
Điều này làm cho bà Kiều vui mừng khôn xiết, bà cảm thấy thế giới của bà cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...