“Ngọc Linh, chúc mừng em! Cuối cùng em cũng không phụ kỳ vọng của mọi người mà làm được rồi” Annie tràn đầy tán thưởng nhìn cô, thái độ đối với Lâm Ngọc Linh ngay từ đầu là lạnh lùng cao ngạo bây giờ đã chuyển thành toàn tâm toàn ý chấp nhận.
“Chị Annie, lúc này em nhất định phải ôm chị một cái, nếu không có sự chỉ dạy và giúp đỡ của mọi người thì em căn bản không thể có được thẳng lợi lần này” Lâm Ngọc Linh cảm động đến mức lệ nóng dâng trào.
Annie đương nhiên không có ý kiến gì, chị dang rộng tay ôm Lâm Ngọc Linh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, biểu thị sự yêu thích của mình đối với cô, chị lại có chút nhịn không được cười lên: “Thật ra lần trước giúp em chỉ là để báo đáp chuyện em giúp chị níu kéo lại chồng mình mà thôi, nhưng bây giờ chị thật sự rất thích cô bé cứng đầu này, cảm ơn em đã cho chị hạnh phúc và niềm vui”
Vẻ kích động và hạnh phúc trên mặt Annie không thể che giấu được.
“Chị Annie, không cần cảm ơn đâu, sau này giữa chúng ta ngoại trừ quan hệ chỉ dạy, thì còn là bạn tốt nữa mà” Lâm Ngọc Linh cảm động nói, thật ra cô mới là người nên cảm ơn Annie.
“Đúng rồi, không chỉ có chúng ta, lần thi đấu này em có thể thắng phần lớn đều là vì bài đọc vừa đặc biệt vừa xuất sắc kia, Ngọc Linh, rốt cuộc em đã quen được một người bạn thế nào vậy, sao lại có bản lĩnh lớn đến thế?” Annie hỏi.
Trước đó khi cầm lấy bài đọc, cô không hề giải thích gì với Annie, chỉ là nói mình cứu được một người, người đó vừa khéo là người viết bài cho Tạ Miên, vì báo đáp cô nên mới đem bài đọc này đưa cho cô.
Cô cũng rất muốn cảm ơn người thần bí kia, nhưng hành tung của anh ta thật sự là đến đi không để lại dấu vết, cô muốn cảm ơn cũng phải tìm được người mới được.
Chung Thành đứng bên cạnh mang vẻ chúc phúc mà nhìn cô, bởi vì Chu Hoàng Anh vẫn còn ở gần đây nên cô không thể ôm Chung Thành, chỉ có thể chân thành nói: “Đàn anh Thành, cảm ơn anh đã bằng lòng giúp đỡ em “Đừng khách khí, lát nữa cùng nhau ra ngoài ăn một bữa chúc mừng đi” Chung Thành đưa ra đề nghị.
“Hôm nay không được, em vẫn còn chút việc, đợi sau này có thời gian em sẽ mời mọi người ăn cơm” Lâm Ngọc Linh lắc đầu từ chối, Chu Hoàng Anh còn đang ở gara đợi cô, vả lại tối nay cô chỉ muốn ở cùng anh.
Hoàng tử chợ đêm Tiểu Mai ở bên cạnh hiểu rõ tình huống này nhất, anh ta trêu chọc nói: “Ôi chà, nôn nóng như vậy là đi hẹn hò với bạn trai à!”
Bị nói trúng tim đen, mặt Lâm Ngọc Linh thoáng chốc liên hoàn toàn đỏ rực.
Cô còn chưa kịp phản bác thì Chung Thành đã nhanh hơn một bước mở miệng: “Cậu đừng nói bậy! Ngọc Linh là con gái đàng hoàng, cậu nói chuyện như vậy sẽ làm tổn thương cô ấy!
Tiểu Mai chau mày, khuôn mặt suy tư tìm tòi hỏi: “Quái lạ nha, tôi nói Ngọc Linh mà, anh căng thẳng vậy làm gì!”
Chung Thành có hơi nghẹn họng cạn lời, cả thân thể và ngôn ngữ đều trở nên căng thẳng: “Tôi.
.
“Được rồi, mọi người chơi đi, em đi trước đây” Lâm Ngọc Linh không chú ý đến ánh mắt lộ liễu của Chung Thành, chỉ hơi cười nói tạm biệt.
Sau khi cô rời đi, vẻ bình tĩnh trên mặt Chung Thành phút chốc liền sụp đổ, trong lòng anh ta dần dần bị sự lưu luyến bao phủ.
Cho dù anh ta che giấu tốt, không có ai có thể nhìn ra, nhưng chỉ có bản thân anh ta hiểu rõ, trải qua những ngày tháng chung đụng này, tình cảm của anh ta đối với Lâm Ngọc Linh càng sâu hơn rồi.
Anh ta thật sợ, cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ không thể khống chế nổi bản thân.
Một bên khác, Lâm Ngọc Linh bước xuống sân khấu, ngay cả váy cũng chưa kịp thay liền cầm quần áo thường của mình và túi xách rồi chạy về phía nhà xe.
Thang máy đang chầm chậm chạy xuống, chưa từng có lúc nào Lâm Ngọc Linh lại thầm mong nó chạy nhanh lên như lúc này.
“Ting’ Cuối cùng cũng đến nơi, cửa thang máy mở ra.
Lâm Ngọc Linh chỉ liếc một cái liền thấy được Chu Hoàng Anh đang đứng dựa vào bên cạnh chiếc Lamborghini, một thân sơ mi tây trang sạch sẽ gọn gàng cùng thân hình thon dài cao lớn, trên đôi giày đen lộ ra một phần cổ chân trằng nốn, anh đang híp mắt hút thuốc, khuôn mặt mờ ảo trong khói thuốc cực kỳ quyến rũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...