Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chu Lăng so với Ngô Ngô thấp rất nhiều, với lại cô lại ngồi, Ngô Ngôn thì đứng, nhìn nửa ngày cũng không thấy điểm gì khác biệt, cho đến lúc Ngô Ngôn nhịn không được một tay ôm cô lên cao đến, lúc này cô mới phát hiện Ngô Ngôn đã thay đổi quân hàm: "A, nhà chúng ta có người được thăng chức, chúc mừng, chúc mừng. "

Ngô Ngôn đắc ý dào dạt: "Cùng vui cùng vui. "

"Anh xem anh, được phong hiệu mà thành như vậy, tương lai mà được phong thành đại tá có phải hay không cười đến rụng răng?"

Nhìn bộ dáng của anh, Chu Lăng cảm thấy trong lòng thật ngứa ngáy muốn đả kích anh, liền liếc trắng mắt, hỏi: "Các anh được thăng quân hàm như vậy, có phải hay không sẽ mời đồng sự đi ăn cơm?"

Ngô Ngôn gật gật đầu nói: "Anh cũng đã đặt đầu bếp buổi tối làm một bàn, người cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trung đội trưởng. "

Trước kia khi ở nhà, mỗi lần muốn mời khách đến nhà ăn cơm, là mẹ đều xuống bếp làm một bàn lớn món ăn, nên Chu Lăng hơi sợ Ngô Ngôn sẽ đem người mời về nhà. Nghe anh nói mời ăn ở ngoài, cô thật to nhẹ nhàng thở ra, không nói đến cô đối với việc làm đồ ăn thật sự không có hứng thú, trước thì rửa rau, cắt thái này nọ, sau thì vệ sinh dọn dẹp có thể làm cho cô buồn bực muốn chết. 

Ba mươi tuổi mà đã làm trung tá quả thật là khó được, hơn nữa anh lại không có hậu trường... Anh lập được nhiều công sao? Tuy rằng biết không có khả năng, nhưng Chu Lăng vẫn là không thể tránh được hiểu lầm---nhiệm vụ lần trước, Ngô Ngôn cùng với cô gái kia... 


Sẽ không phải người nào đó bán mình đến chứ?Lời này Chu Năng không dám nói ra chỉ có thể khuôn mặt đi thay quần áo, không thể Ngô Ngôn mất mặt được. "Anh mới ba mươi tuổi liền thăng trung tá, cũng không phải là do có hậu trường ở sau, em cũng không biết anh chịu bao nhiêu gian khổ, lập bao nhiêu công mới được như bây giờ. "

Chu Lăng một bên trên mặt trang điểm, một bên nhìn trong gương, nhìn phản lại người đàn ông của mình, "Em chỉ hy vọng anh bình an, em còn muốn mấy chục năm về sau, anh và em hai người tóc bạc cùng nhau đi dạo, chúng ta đều khỏe mạnh cùng ở một chỗ. "

Ngô Ngôn liền cúi xuông ôm cô, nhẹ nhàng hôn ở vành tai cô nói: "Vì em, anh sẽ bảo trọng. "

"Hy vọng lúc anh làm nhiệm vụ hãy nhớ rõ lời này là tốt rồi, hừ hừ anh hãy nhớ kỹ, nếu anh mà hy sinh, em liền lập tức mang tiền của anh đi lấy người khác, làm cho người đàn ông khác đến ngủ cùng vợ của anh rồi bo tiền. Nếu tương lai có đứa nhỏ, sẽ để cho người đàn ông khác đánh con của anh. "

Ngô Ngôn nghiêm mặt lại, vừa tức vừa buồn cười, cánh tay thoáng dùng chút lực xem như cảnh cáo: "Em hãy chết tâm đi, đời này em đừng nghĩ sẽ đi lấy người khác. "

"Hừ hừ!" Chu Lăng hướng đến mặt anh nhăn mặt nhăn mũi, nói: "Anh có muốn trang điểm hay không?"


Ngô Ngôn vội ngả đầu về sau, anh mới không bôi kem này nọ đâu, cũng không phải là đàn bà: "Anh bôi cái này làm gì?"

Anh nhìn qua đồng hồ: "Em còn không nhanh trang điểm thay quần áo chứ?"

"Gấp cái gì, còn hơn nửa tiếng nữa "Chu Lăng lườm anh một cái, tìm áo lông váy mặc vào, đeo đồ trang sức trang nhã, tóc búi cao, đi giày, rồi đứng trước gương ngắm nghía xoay hai vòng, cảm thấy không thành vấn đề, rồi mới nói: "Được rồi, bây giờ đi xuống!"

Mấy người đàn ông tất cả đều uống rượu, cho nên Chu Lăng không đi đến phía trước, gần nhất bọn họ nói chuyện cô cũng không thể chen vào được, thứ hai cũng sợ bọn họ nói tục. Cô ngay cả người nói chuyện đều không có, nên ngồi một bên cầm chén chà, liều mạng dùng bữa. 

Nhắc tới đồ ăn, thì đồ ăn ở đây so với tay cô làm thì ngon hơn nhiều, cơ hồ có thể coi là mỹ vị. Nghe mọi người nói chuyện, thật ra Chu Lăng cũng biết được từ đầu đến cuối Ngô Ngôn thăng quân hàm như thế nào. 

Hai năm tuổi Ngô Ngôn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tiến vào bộ đội liền là quân hàm thượng úy, đến bây giờ gần sáu mươi năm, ba mươi lăm năm một, thăng một cấp bậc, nên bây giờ thuộc quân hàm trung tá cũng không sai biệt lắm, cũng không phải là đặc biệt mà tăng lên. 


Vốn là ở sáu tháng cuối năm trước trao quân hàm cho Ngô Ngôn, nhưng nhiệm vụ lần đó là chỉ mang tính chất biểu diễn, cho quan chức cấp cao xem, làm cho bọn họ biết Ngô Ngôn có bao nhiêu là tài giỏi mà thôi. 

Đang ăn đột nhiên điện thoạị vang lên, Chu Lăng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua là cậu bạn học đã lâu không liên lạc, cô nhỏ giọng nói qua với Ngô Ngôn, rồi đi ra ngoài ấn nút nghe: "Này, xin chào Binh Khang đã lâu không gặp, như thế nào hôm nay gọi điện cho tôi... Làm trò, tôi còn không biết cậu sao? Trong khoảng thời gian này khẳng định là đang ở nơi nào kiếm rất nhiều tiền, hoặc là bị người đẹp nào đó đem hồn câu mất đi rồi... ha ha, phát tài rồi? Muốn mời khách a... Đúng vậy, tôi hiện tại đang ở thành phố N, cậụ làm sao mà biết?, nguyên lai là cô ấy nói, thời điểm đợt trước ở nhà làm tiệc rượu, tôi cũng có mời cô ấy... Cậu muốn tới thành phố N công tác?Tốt lắm, tôi mời câu ặn cơm... Ân... Tôi bây giờ đang có khách, chờ gặp mặt rồi nói chuyện sau... Được, bye, bye... "

Lý Binh Khang là bạn học thời trung học của cô, lúc đó quan hệ hai người cũng tốt, câụ ta tuy rằng là người mọt sách, nhưng đầu óc lại hết sức thông minh, sau tốt nghiệp trung học, cũng không thi vào đại học, mà cầm mấy vạn tiền trong nhà đi làm ăn, mười mấy năm trôi qua, cậu ta buôn bán lời mấy trăm vạn, ở thành phố J cũng có chút danh tiếng, còn lăn lộn làm chính trị ủy viên hội nghị hiệp thương. Tính đã hơn nửa năm không liên lạc, cũng không biết việc buôn bán của cậu ta lúc này như thế nào, mà lại muốn đến thành phố N công tác.                  --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------Nếu Ngô Ngôn ở bộ độ mà tổ chức tiệc cưới, chắc cũng không thể tránh khỏi bị vài vị trung đội trưởng này ầm ỹ huyên náo nháo động phòng. 

Tứ trung đội trưởng là người cực kỳ thích nháo, tuổi so với Ngô Ngôn cũng không khác biệt lắm, hai người lại cùng vào đaị đội đặc chủng cùng một ngày, bình thường quan hệ của hai người cũng tốt, lúc này liệu có thể buông tha Ngô Ngôn?

"Trước kia chúng tôi kết hôn, thằng bé này cũng không tha trêu cợt chúng tôi, không nghĩ đến cậu ta cũng có ngày hôm nay?Tứ trung đội trưởng nhe răng lại tới gần, "Các anh em, mọi người hôm nay đã có biện pháp nào chưa?"

Nhất trung đội trưởng ngồi rung đùi đắc ý: "Lão tứ chắc là có biện pháp mới mẻ nào rồi chứ? đừng có giấu, có thì nhanh lấy ra dùng đi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu xem cậu nói nhiều như vậy đều lãng phí bao nhiêu tiền rồi đấy. "

Mọi người cười vang. Tứ trung đội trưởng lấy trong túi một tờ giấy ra nói: "Tôi cũng không có biện pháp gì hay, liền học theo mấy chiêu ở trên mạng, chúng ta hôm nay liền thử xem như thế nào?"

Ngô Ngôn thừa lúc anh ta không chú ý liền chộp đem tờ giấy đoạt đi qua, vừa thấy mặt liền tái, cắn răng nói: "Được lắm, cậu lão tứ này, thật là không có đạo đức chút nào?Cậu muốn chơi như vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách khí a!"Chu Lăng đứng ở một bên, nghe anh nói như vậy vội vàng đem tờ giấy lấy đi qua xem, khuôn mặt, lúc đỏ lúc trắng, lớn tiếng nói: "Trước kia Ngô Ngôn đắc tội với các anh, nếu không các anh đem anh ấy đánh một trận chứ? Tôi không có ý kiến. "


Tam trung đội khoát tay nói: "Chúng tôi đều là quân nhân, như thế nào lại động thủ đánh người?Mọi Người thấy có đúng không?Cậu ta náo loạn chúng tôi động phòng, chúng tôi cũng nháo lại là được. "

Chu Lăng làm sao chịu, vội hỏi: "Nhưng đối với người không đi nháo mọi người động phòng, kia không phải là vô tội sao?"

"Làm sao có thể, hai người là vợ chồng, vợ chồng đồng cam cộng khổ, gánh vác nợ nần đó là điều đương nhiên. "

"Cái này có trong luật pháp sao?"Chu Lăng giả ngu, "Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ vẫn là không thể thoát được trận này, vài cái tên cầm tờ giấy quyết định từ đầu đến đuôi, mấy trò đầu cũng đã qua như "Ngũ tử đăng hoa ", "Tình yêu chén ", chẳng qua là đến đoạn "Cặp môi thơm tham bảo"(Mấy cái từ này mình không hiểu lên để vậy) không phải đùa chứ? 

Bọn họ đem hết bát ăn cơm ra sắp sếp thành một hàng, bắt Ngô Ngôn nằm ở trên đó, sau đó đặt hơn mười viên kẹo lên trên người anh, nhiệm vụ chính của Chu Lăng là bịt mắt lại, lấy mồm đem mười viên kẹo để thành một chỗ. 

Bọn người kia đều chọn những chỗ bộ vị mẫn cảm đặt vào, quá đáng hơn là lão tứ còn bật điều hòa, cởi quần áo Ngô Ngôn ra trên người chỉ còn áo mỏng quần ngắn nằm ở đằng kia, Chu Lăng lo lắng sợ anh không may có bị cảm hay không. 

Trước mắt bao nhiêu người, môi vợ lại đang ở trên chỗ mẫn cảm, đi đến dời đi, Ngô Ngôn thật sự cảm thấy ăn không tiêu, cơ hồ sợ phản ứng, nên phải cố nén. Chu Lăng mặt đã hồng nay lại càng hồng thêm nữa, cơ hồ chảy máu mất. May là tối muộn đại tỷ có đến qua xem, đến khi nói nhỏ vào lỗ tai đại đội trưởng bảo đi về, nên mọi người lúc ấy mới buông tha cho đôi vợ chồng mới cưới, lập tức giải tán. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui