Ngô Ngôn Chu Lăng sớm liền tỉnh, nhìn xem thời gian, chẳng qua mới có sáu giờ. Cô thở dài vốn nghĩ ít nhất phải mười giờ mới dậy, không nghĩ tới vài ngày này lại khó khăn như vậy.
Nghĩ lại lúc trước thời điểm rời giường đều là Ngô Ngôn gọi, lúc cùng Ngô Ngôn cãi cọ tức giận, bây giờ không có người ta, nên cô phải tự động rời giường, thật sự là... TNND buồn bực.
Thuận tay mở máy tính, lảo đảo vào phòng vệ sinh, bưng một cốc nước đặt trước máy tính ngồi xuống, mở mạng ra nhìn xem hôm nay có cái gì để mua không. Tùy tiện nhìn lướt qua, đều không có gì để mua.
Cô phiền chán đứng lên, ở trong phòng vòng vo hai vòng. mở ngăn kéo, lại mở tủ lạnh, chuẩn bị tìm chút đồ ăn vặt ăn. Nhưng trừ bỏ canh gà thừa ngày hôm qua ra, cái gì cũng đều không có, ngay cả đồ ăn cũng phải đi mua.
Thật sự là phiền toái, cũng không biết nơi này có hay không xe đi, hơn nữa không có chuyến đặc biệt, đi mua đồ thật là phiền toái, cũng không biết có thể hay không đi nhờ xe tiện lợi của bộ đội đi ra ngoài.
Nghĩ nghĩ, cô chạy đến ban công thăm dò, hướng phía tầng trên trước mặt kêu lên: "Đại tỷ... Đại tỷ... "
Rất nhanh đại tỷ ra ban công cúi đầu suống xem xét: "Tiểu Chu, làm sao vậy?"
"Đại tỷ nơi này có xe vào nội thành không?". Chung Lăng
"Có, chẳng qua là cách một ngày cách một ngày mới có một chuyến, thời điểm là những ngày chẵn, buổi sáng tám giờ đi, buổi chiều năm giờ trở về, em muốn vào nội thành sao?"
Chu Lăng gật gật đầu: "Muốn đi mua đồ ăn, trong nhà một chút đồ ăn cũng không còn, đồ ăn vặt cũng hết. Hôm này vừa vặn là thứ tư, đại tỷ chị có muốn đi cùng không?"
"Chị không đi, hôm nay khó có được trời nắng to, đang chuẩn bị đem quần áo bẩn của ông xã ra giặt. Mà em cũng không cần nhất định phải chờ xe đúng giờ, thử nhìn xem có ai đi ra ngoài không, rồi đi nhờ xe thì sẽ tiện hơn. "
"Được", Chu Lăng vẫy vẫy tay, đại tỷ vậy chị có cái gì cần mua, em mua hộ cho?"
"Không cần, chị có thói quen, mỗi lần mà vào trong nội thành là đều mua rất nhiều đồ. "
Chu Lăng gật gật đầu, cô là trạch nữ nên cũng có thói quen như vậy, chính là mình không có xe, nên không mua được nhiều đồ lắm. Vả lại cô cũng không thích đi ra ngoài lắm, tối thiểu một tuần một lần đi môt chuyến.
Cô ngồi trên tuyến xe đi vào nội trong nội thành, nhìn thấy nhiều người ở trên đường đi tới đi lui bằng xe đạp điện, cô cơ hồ không nhịn được xuy nghĩ một chút. Cô rõ ràng là không biết lái xe, nên không thể tưởng tượng được cô đi xe đạp điện sẽ như thế nào.
Kỳ thật cô cũng không quan trọng lắm vấn đề về xe, nhưng ở đây muốn đi đâu lại hơi xa, đạp xe đạp thì rất mệt mỏi, nên chạy xe đạp điện thì sẽ nhanh hơn, lại tiện nữa. Vì thế cô quyết định chờ Ngô Ngôn trở về phải đi mua một chiếc, tốt xấu gì chắc cũng phải mất hai nghàn gì đó, nên vẫn phải nói với anh một tiếng thì vẫn tốt hơn.
Bởi vì vào nội thành hơi khó khăn, cho nên Chu Lăng quyết định đi dạo trên đường xem cửa hàng bán quần áo một chút. Khi mua cô ghét nhất là thử quần áo, vì vậy cô đi quanh một vòng rồi chọn những cửa hàng nào thuận mắt, thì mớí đi vào xem.
Thành phố N, ở đây là thuộc cấp huyện, nên không có làn đường dành cho người đi bộ, các loại quán đều cùng một chỗ, ở giữa còn có chợ, một bên đường đi là bán đồ ăn vặt, cô liền mua vừa đi vừa ăn nào là đồ nướng, kẹo hồ lô, bạch tuộc thịt viên... ăn xong cô ý thức được bây giờ thời gian đã giữ trưa, thì cô đã ăn no hoàn toàn. Đi hết nửa ngày, cảm thấy cũng đã hơi mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt, liền đi vào ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ngẩn người gọi đồ uống. Trong đầu cô cơ hồ từ đầu đến cuối không dừng được suy nghĩ miên man, ngay cả ngủ cũng nằm mơ, chẳng qua là có chút nhớ không rõ.
Lúc này trong đầu cô là ý tưởng viết tiểu thuyết, nội dung truyện, nhưng nghĩ nhiều nhất, vẫn là Ngô Ngôn. Cô không nhịn được luôn nghĩ đến Ngô Ngôn lúc này đang làm gì, hay là đang ẩn nấp trong rừng?Hay là ở cùng chi bộ đội diễn tập? Hay là ở trên bãi đất nào đó huấn luyện?
Nhưng lại là... đang đi dạo phố cùng với một người phụ nữ!Chu Lăng trợn tròn con mắt, không dám tin nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang đi bộ trên đường kia. Đây là anh đang làm nhiệm vụ?Nghiến răng nghiến lợi!Cô rất muốn lao ra cầm lấy cốc đựng đồ uống đập lên trên đầu Ngô Ngôn, càng muốn lao ra trực tiếp cho Ngô Ngôn một cái tát, trong đầu suy nghĩ vô số phương pháp trả thù anh, thậm trí lấy dao thiến anh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích được, mà ngồi yên ở vị trí kinh ngạc nhìn anh.
Nhìn Ngô Ngôn săn sóc người bên cạnh, nhìn Ngô Ngôn dùng tay che chở cho cô gái tránh dòng người, nhìn Ngô Ngôn nhìn thấy cô trong mắt hiện lên giật mình cùng bất ngờ, nhìn Ngô Ngôn mặt không thay đổi, rồi vuốt tóc, tựa hồ như không có chuyện gì...
Ngồi ước chừng nửa tiếng, đem đồ uống chậm rãi uống hết, Chu Lăng thanh toán tiền, đi ra ngoài. Cô đi chợ mua vài cân thịt, mấy cân sườn, mấy cái rau xanh, lại đi siêu thị mua đồ ăn vặt mà cô thích, rồi đồ ăn chín.
Cuối cùng cô xắp xếp đồ, túi lớn túi nhỏ, giơ tay bắt taxi đi thẳng đến chỗ ở. Chu Lăng vóc dáng nho nhỏ, trong tay lại sách nhiều túi này nọ, nên khiến nhiều người chú ý, lập tức liền có một binh lính đi tới gọi chị dâu rồi giúp cô xách đồ đưa lên tầng ba, sau đó cũng không chịu uống nước, lại cũng không nhận đồ ăn vặt mà Chu Lăng mời, kính lễ rồi xoay người đi.
Cô thường xuyên là hay được mọi người chủ động giúp đỡ này nọ, nguyên nhân là do vóc dáng nhỏ, mặt khác cô cũng coi như là lớn cũng không sai biệt lắm.
Lần này phá lệ đắc ý: lão nương thật ra vẫn được hoan nghênh, hừ hừTừ ngày Ngô Ngôn rời đi cho tới giờ vẫn không có gọi điện về, Chu Lăng cũng làm như không có chuyện gì, trừ bỏ thời gian nghỉ ngơi, còn lại hết thảy tựa hồ đều trở về như lúc trước kết hôn, mỗi ngày chính là ngồi máy tính, thường thường chọn đồ ăn vặt ăn, đồ ăn lại ăn không thể no, nên chờ đến lúc nào thật sự đói bụng, mới có thể nhớ nấu mỳ sợi, hoặc làm đồ ăn, nấu nồi cơm.
Ngày qua ngày trôi đi, tựa hồ sống một ngày như bằng một năm. Từ lúc Ngô Ngôn rời đi đã được chín ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...