Tô Ảnh đã không thể nghe được thêm những lời vô nghĩa của chị Nguyệt, cả đầu chỉ nghĩ: Muốn chết sao, mình còn chiếm lấy giường của Phó tổng trong cơn mê man!Khó trách lúc mình tĩnh lại, anh ta cố ý dùng sức bôi thuốc cho mình.
Đây là muốn trả thù sao?Suy nghĩ đến kết cục cuối cùng của những người đã bị Phó Thịnh trả thù, Tô Ảnh rùng mình một cái.
Thề nói cái gì cũng không thể để cho Phó Thịnh bôi thuốc cho mình nữa.
Bên kia, phòng ngủ của Phó Thịnh đã được dọn dẹp một lần nữa.
Phó Thịnh nằm lên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi Tô Ảnh nằm úp sấp.
Anh lập tức ngồi dậy, không lưu tâm nhìn thoáng qua phòng của Tô Ảnh, trong lòng thầm nghĩ: Đã biết là điên rồi? Người đàn bà ngu xuẩn kia, ngoài khuôn mặt và dáng vẻ có thể nhìn một chút, cả người trên dưới không nổi hai lạng thịt, sao có thể hấp dẫn được mình?Phó Thịnh giơ tay cầm điều khiển từ xa lên, tắt đèn, lăn qua lộn lại, nhưng mãi không ngủ được.
Tuy đã đổi một bộ ga giường khác, nhưng Phó Thịnh vẫn cảm giác, trên giường còn lưu lại hương vị của Tô Ảnh?Phó Thịnh phiền toái rời khỏi giường, chuẩn bị rót ly nước, ngẩng đầu, nhìn thấy bên trong cánh cửa thông giữa hai phòng, lộ ra chút ánh sáng.
Đều đã lúc nào rồi, vẫn chưa ngủ được?Đây là chê mệnh quá dài rồi hả?Phó Thịnh nổi giận đùng đùng đi tới phòng Tô Ảnh.
“Đã trễ thế này, cô còn chưa đi ngủ soa….
” Phó Thịnh đang nói, liền dừng lại.
Tô Ảnh nghe tiếng của Phó Thịnh, theo bản năng xoay người, khăn tắm trên người cũng bị rơi ra.
Tô Ảnh hô nhỏ một tiếng, khẩn trương cầm lấy khăn tắm che kín ngực và bộ phận trọng yếu, nhưng chiếc cổ thiên nga và đôi chân thon dài kia vẫn lộ ra ngoài.
“Cô…” Phó Thịnh cũng không nghĩ tới, anh vừa đến đã gặp hình ảnh này, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, không biết nên nói gì cho phải.
Tô Ảnh chột dạ: “Phó tổng, hôm nay tôi ra nhiều mồ hôi, nên muốn lau người một chút, tôi đảm bảo không hề để nước chạm vào miệng vết thương.
”Trong lòng Phó Thịnh bỗng nhiên tuôn trào tức giận.
Người phụ nữ ngu xuẩn này.
Có người đàn ông xông vào phòng, trước tiên không phải nên lo lắng cho sự trong sạch của mình sao, lại còn giảo biện tắm không để cho nước chạm vào vết thương?Ha ha, thật không biết tương lai có người đàn ông xui xẻo này sẽ lấy người phụ nữ ngu xuẩn này về nhà nữa.
Từ từ, vì sao lúc nghĩ đến trong tươn lai Tô Ảnh sẽ gả cho một người đàn ông khác, trong lòng càng cảm thấy không được thoải mái?Hừ, tai họa này, vẫn nên đừng lập gia đình, đỡ gây họa cho người khác.
Thôi, không so đo với người phụ nữ ngu xuẩn này nữa.
“Lau khô nước đi!” Phó Thịnh liếc mắt nhìn Tô Ảnh một cái: “Thật khó nhìn.
”Nói xong, Phó Thịnh kiêu ngoại quay đầu rời đi.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn chân dài của mình, không cảm thấy khó nhìn chút nào!Lúc quay phim người của tổ hóa trang còn khích lệ khen vóc dáng của cô đẹp!Như thế nào vào trong mắt anh ta, mình còn kém đến mức khó nhìn.
Khó trách anh chưa bao giờ để cho người phụ nữ nào đến gần, có lẽ thẩm mỹ của anh ta thực sự cao đi?Sau khi Tô Ảnh thay áo ngủ một lần nữa, quy củ nằm xuống giường, tắt đèn đi ngủ.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh ở phòng bên đã ngủ, nhưng anh cũng không thể ngủ được.
Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, anh đi qua đó cúng mộ.
Mãi cho tới hôm nay, bỗng nhiên anh tỉnh táo nghĩ lại, dường như đã rất lâu anh chưa nhớ đến cô ấy rồi.
Nhiều năm như thế, nên hoàn toàn buông xuống rồi.
Vậy thì, hoàn toàn buông xuống đi.
Rốt cuộc Phó Thịnh tắt đèn, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Lúc Tô Ảnh được bôi thuốc, chính là chị Nguyệt tới hỗ trợ.
Động tác của chị Nguyệt rất dịu dàng, Tô Ảnh không thấy đau chút nào.
Sau khi bôi thuốc xong, Tô Ảnh mặc quần áo tử tế, vừa mới rời khỏi phòng, liền thấy Phó Thịnh dẫn theo Mộc Minh lái xe rời khỏi biệt viện Gia Thịnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...