Ngu Đình Huyên nhìn Mẫn Chỉ, cũng là vẻ mặt tươi cười: “Mẫn Chỉ? Qủa thật đã lâu không gặp, cẩn thận nghĩ lại, cũng đã ba năm không gặp rồi? Gọi Ngu tổng cái gì? Qúa xa lạ rồi? Cuối cùng mình cũng không thể gọi cậu là cô hai Mẫn?“Được rồi, Đình Huyên, giới thiệu với cô một chút, đây là Tô Ảnh…” Mẫn Chỉ kéo tay Tô Ảnh vừa định giới thiệu, Ngu Đình Huyên đột nhiên hừ một tiếng, hoàn toàn không hề che giấu khinh thường của cô ta, nói với Mẫn Chỉ: “Mẫn Chỉ, từ trước đến giờ bất cứ thứ gì dung tục cậu đều chướng mắt, sao lại đi gần cô ta như thế? Cũng không sợ làm mất thân phận của mình sao?”Tô Ảnh đứng bên cạnh xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt,Mẫn Chỉ suy nghĩ một chút, cẩn thận suy nghĩ mấu chốt trong đó, tức khắc cười khẽ nói: “Đình Huyên, có phải cậu đã nghĩ nhiều hay không? Tô Ảnh chỉ là một trợ lý nhỏ bên cạnh Phó Thịnh, cô ấy cũng không có tâm tư trèo cao.
”“Không có gì thì tốt rồi.
” Ngu Đình Huyên trực tiếp thong thả đi qua bên người Tô Ảnh, khiến cô lập tức ngạt thở, đứng bên cạnh Mẫn Chỉ ánh, ánh mắt đầy khí phách nhìn Tô Ảnh: “Có phải không, cô Tô?”Nghe tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của Ngu Đình Huyên, Tô Ảnh cười khổ một trận: “Vâng, Ngu Tổng nói đúng, tôi rất đúng mực.
”Ngu Đình Huyên lúc này mới vừa lòng gật đầu, quay đầu liền thấy Phó Thịnh và Sầm Yến Hành ở không xa, Ngu Đình Huyên khẽ cười nhẹ với Mẫn Chỉ: “Mẫn Chỉ, cậu và Sầm Yến Hành đi tới đâu rồi? Tình yêu này của hai người cũng chạy cự ly dài mất mười năm rồi đấy?”Nghe Ngu Đình Huyên hỏi như thế, trên mặt Mẫn Chỉ có chút không nhịn được, đành phải ngượng ngùng trả lời: “Đừng nói bậy, minh và Yến Hành là bạn tốt.
”“Được rồi, còn ở trước mặt mình giả vờ cái gì?” Ngu Đình Huyên liếc mắt nhìn Mẫn Chỉ một cái, nói: “Mình và cậu khác nhau, người đàn ông mình nhìn trúng, nhất định mình phải có được!”Nói xong, Ngu Đình Huyên xoay người đi về phía Phó Thịnh.
Ngu Đình Huyên đi rồi, lúc này Mẫn Chỉ mới nói với Tô Ảnh: “Cậu đừng giận, cô ấy là người như thế.
Bởi vì là đại tiểu thư và là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngu, tất cả hi vọng của cả nhà họ Ngu đều đặt lên người cô ấy, cho nên dần dần lâu ngày trở thành tính cách ương ngạnh như thế.
Không ương ngạnh thì không sống nổi.
Nhà họ Ngu và nhà họ Phó cũng là quan hệ hợp tác, hai nhà đều có lòng muốn bọn họ ở bên nhau, cho nên cô ấy mới nhằm vào cậu như thế.
”Tô Ảnh xấu hổ lắc đầu nói: “Đây có tính là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết không? May mà mình không có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, nói cách khác, như thế mới đúng là xấu hoorr!”Ánh mắt của Mẫn Chỉ nhẹ nhàng hướng về phía Sầm Yến Hành.
Sầm Yến Hành đang chào hỏi với Ngu Đình Huyên, cười sáng lạn như hoa mùa xuân.
.
Anh luôn nhiệt tình với người ngoài như thế, mà đối với cô, luôn luôn lạnh nhạt như vậy.
Mười năm! Yến Hành, anh thật sự không chịu dừng lại sao?Lúc ăn cơm, Ngu Đình Huyên ngồi bên cạnh Phó Thịnh, Tô Ảnh ngồi bên cạnh Mẫn Chỉ, vừa lúc đối diện với Phó Thịn.
Đồ ăn ở đây, không chỉ có hình thức đẹp đẽ, mà còn rất ngon miệng.
Trong đó có một món thực sự đặc biệt ngon miệng, khiến Phó Thịnh gắp nhiều hơn, Tô Ảnh liền ghi nhớ trong lòng.
Lúc món này được chuyển tới trước mặt Tô Ảnh, cô nhỏ giọng xin phục vụ cho mình thêm một phần, cô cũng muốn nếm thử hương vị, phân tích xem có thể làm được không, sau này làm cho Phó Thịnh ăn.
Dù sao cũng là trợ lý đời sống của anh, cũng nên chăm sóc sinh hoạt thường ngày ba bữa của anh!Chỉ là đại nghiệp nhà họ Phó lớn như thế, chỉ cần Tô Ảnh chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Phó Thịnh là được, một ngày ba bữa đã có đầu bếp chuyên môn lo liệu.
Nhưng, Phó Thịnh cũng không phải đều ở nhà, thi thoảng lúc ở bên ngài, trợ lý đời sống như Tô Ảnh, liền phát huy tác dụng rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...