Lần thứ hai Tô Ảnh nghẹn lời.
Thật sự là khó hầu hạ.
Khó trách đổi trợ lý nhanh chóng như thế.
Tô Ảnh nhìn xung quanh, đối diện anh chỉ có chiếc ghế sofa là có thể ngồi, cô liền yên lặng ngồi vào một góc trên sofa, im lặng nhìn anh, đợi đối phương đưa ra mệnh lệnh.
Ánh mắt của anh bình tĩnh rơi trên mặt cô, cái gì cũng chưa nói, bưng ly cà phê lên uống vài ngụm, bắt đầu gọi Mộc Minh đến nói chuyện công việc.
Tô Ảnh liền ngồi đối diện anh giống như đứa ngốc, nghe anh và Mộc Minh nói chuyện, thật sự giống như ngồi trên đệm châm.
Cô cũng không dám rời đi, cũng chỉ có thể duy trì một tư thế cứng ngắc như vậy!Phó Thịnh và Mộc Minh nói chuyện vừa tròn một tiếng.
Mộc Minh ôm tất cả văn kiện rời đi, lúc này Phó Thịnh mới đứng lên, hoạt động gân cốt, nói với Tô Ảnh: “Đi thôi.
”Nói xong anh nhấc chân lên đi.
Tô Ảnh vừa nghe liền vọt đứng lên từ trên ghế sofa.
Cô vừa định bước tiếp, nhưng chỉ một giây sau, không nhịn được kêu thầm một tiếng: tê chân rồi!Bịch bịch!! Tô Ảnh lập tức ngã ở trên sàn, hơn nữa còn là hình chữ đại – dang tay chân ghé vào bên cạnh Phó Thịnh.
Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Ngay cả Phó Thịnh cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày hỏi: “Cô đang làm cử hành đại lễ cúi lạy xuống đất à?”Tô Ảnh nằm úp trên thảm trải sàn, hận không thể nhét mặt mình xuống dưới thảm.
Dọa người khác như thế, cuộc sống dường như không còn hi vọng gì rồi?Nghe thấy câu hỏi của cô, Tô Ảnh cân nhắc một chút, sau đó thuận theo trả lời: “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”Phó Thịnh sửng sốt, từ trước đến giờ anh luôn giữ vẻ lạnh lùng, trong nháy mắt liền mỉm cười.
Hả? Trợ lý này, cũng có phần thú vị!Tuy con người hơi ngốc nghếch một chút, biểu hiện cũng hơi khoa trương một chút, nhưng thực sự rất thú vị.
Bọn Mộc Minh cũng sửng sốt, lập tức cúi đầu cùng lúc, cố nén cười rất vất vả.
“Bắt kịp.
” Tuy trợ lý này có chút thú vị, cưc kỳ, nhưng anh cũng không định cho cô thời gian phục hồi.
Nhìn thấy Phó Thịnh xoay người rời đi, cho dù Tô Ảnh tê chân, cũng chỉ có thể chịu đựng đau khổ giống như kim đâm, bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng đi theo.
Phó Thịnh đi phía trước, Tô Ảnh đi theo phía sau, vĩnh viễn vẫn duy trì một khoảng cách an toàn từ một mét trở lên.
Phó Thịnh vừa đến trước cửa, Tô Ảnh khẩn trương tiến lên mở cửa: “Tổng giám đốc, xin mời.
”Phó Thịnh nghiêng mắt nhìn thoáng qua Tô Ảnh, cô lập tức lui về phía sau một bước, lại kéo ra khoảng cách.
“Vào đi.
” Phó Thịnh thản nhiên ói.
Tô Ảnh quy củ đi vào theo, cũng không ngẩng đầu lên đứng ở bên cạnh chờ nghe lệnh.
Thấy Tô Ảnh giống như cọc gỗ, anh nhướng mày: “Thân là trợ lý của tôi, chẳng lẽ cô không biết nên lấy áo ngủ cho tôi sao?”Tô Ảnh bỗng nhiên tỉnh ngộ trong nháy mắt, lập tức xoay người đứng trước tủ quần áo, đẩy cửa ra, một hàng dài áo ngủ hiện ra trước mắt.
Đừng thấy áo ngủ có nhiều, nhưng đều chỉ là một màu giống nhau.
Tô Ảnh thở ra, cuối cùng không cần phải xoắn xuýt chọn màu sắc và kiểu dáng, tùy tiện lấy một chiếc là được rồi.
Tô Ản vừa động tay muốn lấy ra, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói của Phó Thịnh: “Cái thứ tư hàng thứ hai.
”Tô Ảnh thình lình nghe được Phó Thịnh nói chuyện đã biết anh đang ở khoảng cách rất gần, tự nhiên sợ hết hồn, vô thức né sang bên cạnh.
Hành động chạy trốn này, lập tức khiến cô va vào tủ quần áo, tạo ra một tiếng bịch thật lớn.
“A… Đau quá…” Tô Ảnh che đầu, đau đớn khiến cô kêu lên.
Phó Thịnh không nghĩ tới cô lại phản ứng kịch liệt như thế, vậy mà còn đụng vào tủ quần áo.
Bỗng nhiên anh có vài phần nghi ngờ quyết định của chính mình rồi.
Chỉ bởi vì ánh mắt của cô cực kỳ giống với người kia, mà anh để cô làm trợ lý cho mình, có phải quá qua loa hay không?“Ngu xuẩn không thể dạy.
” Phó Thịn bình tĩnh đánh giá.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...