Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Lâm Thiên Vũ cảm thấy mình rất vô tội, hơn ba mươi năm mới có người nói anh ‘bỉ ổi’, đây là chuyện chưa từng có. Mặc dù anh chưa tính là một người cởi mở hoàn hảo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình dù sao cũng là một thân sĩ anh tuấn phóng khoáng, nhưng. . . . . . hôm nay. . . . . .

- Tôi chỉ vừa mới đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu thôi, sao lại bỉ ổi? - Lâm Thiên Vũ hỏi ngược lại.

Không ngờ Lâm Thiên Vũ thế mà lại nói ra loại lời nói hoan hỉ này, Mạc Bảo Bối lập tức bối rối, sau đó nhìn Lâm Thiên Vũ thận trọng nghiên cứu có đúng là anh nói thật không. Có điều nhìn hồi lâu phát hiện, có lẽ là Lâm Thiên Vũ nói thật.

Người này hôm nay uống lộn thuốc sao? Cảm thấy lão nương thật đáng yêu? Không phải rất chán ghét tôi sao? Mạc Bảo Bối lặng lẽ nghi ngờ nói ở trong lòng.

Chẳng qua, trên mặt vẫn thủy chung mỉm cười:

- Thật à?

- Thật. - Lâm Thiên Vũ thành khẩn nói.

- Nãy chắc có lẽ là gió lớn quá đau đầu lưỡi rồi, chỉ là cho dù bỉ ổi, cũng bỉ ổi rất có phẩm chất. - Mạc Bảo Bối cười ha hả nói.

Ross nhìn Mạc Bảo Bối xông ra chỉ có thể bày tỏ bất đắc dĩ, trong lòng hò hét: Lâm Thiên Vũ, tôi đã tận lực, bản thân anh cầu nhiều phúc đi!

Gọi cô nhân viên phục vụ, muốn một ly nước đá, Ross uống vài hớp, sau khi ngưng máu nóng lại, lúc này mới chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nhìn thấy Ross xuất hiện, lúc này Mạc Bảo Bối mới nhớ lại mục đích mình xuất hiện, ánh mắt nóng rực vội vàng theo sát Lộ Bán Hạ, bởi vì Lộ Bán Hạ vẫn chưa trả lời vấn đề của cô đã bị Lâm Thiên Vũ quấy rầy.

- Thật ra thì chỉ là đau đớn kỳ sinh lý thôi, không có gì to tát cả. Cậu cũng biết tớ vẫn luôn có bệnh xấu này, cộng thêm khi đó tranh tài khẩn trương, cho nên càng đau mà thôi. - Lộ Bán Hạ trả lời Mạc Bảo Bối. Tuy rằng đang ở tình huống công cộng mà nói thật ngại quá, nhưng nếu không cho Mạc Bảo Bối biết, cô ấy nhất định sẽ hỏi tới cùng.

- Cái gì gọi là không có gì to tát cả, mãi bảo cậu đi trị liệu cậu lại không chịu, thua thiệt nhà cậu còn làm thầy thuốc Đông y. - Mạc Bảo Bối mắng, mỗi lần Bán Hạ có kinh nguyệt sẽ đau bụng, mỗi lần đều muốn chết không sống được, nhìn cũng làm người ta cảm thấy kinh hãi.

- Tớ trị, đây là vấn đề thể chất, tốt một khoảng thời gian sẽ lại bắt đầu đau đớn. - Dĩ nhiên Lộ Bán Hạ biết đây là bệnh, phải trị tốt, nhưng mỗi một lần điều dưỡng mấy tháng, sau đó tốt một hai tháng lại bắt đầu đau đớn, hoàn toàn không có tác dụng, cho nên cô cũng bỏ qua, so với điều trị tốn một thời gian dài, dù sao đau cũng đã thói quen.

- Cậu! Tớ biết một phương thuốc cổ truyền có thể chữa được! – Đột nhiên nhớ đến một chuyện từng nghe nói.

- Sinh con? - Đại khái Lộ Bán Hạ cũng đã biết là chuyện gì rồi.

- Uh uh uh, thông minh! - Mạc Bảo Bối gật đầu một cái, sau đó trong đôi mắt tản ra ánh sáng rực rỡ - Chờ sau khi cậu sinh một đứa con sau nhớ đưa cho tó chơi, tớ nhất định sẽ đối xử với nó rất tốt rất tốt. – Nghĩ đến đứa nhỏ Lộ Bán Hạ sinh đã cảm thấy nhất định rất đáng yêu.

- Vậy còn cách tớ rất xa xôi, cậu đừng suy nghĩ. Lại nói đứa nhỏ có thể để cho cậu chơi sao? Hư thì sao? - Lộ Bán Hạ liếc Mạc Bảo Bối một cái, không chịu được nói.

- Nhưng. . . . . . thấy mỗi lần cậu đều đau đến nửa chết nửa sống như vậy, tim tớ thật sự không nhìn được. Từ trước đến giờ tớ cũng chưa từng gặp một người sẽ đâu thành bộ dạng đó. Đúng rồi, không phải cậu vẫn luôn mang theo thuốc giảm đau trên người sao? - Đột nhiên Mạc Bảo Bối nhớ tới, sau đó cảnh giác nhìn vào Lâm Thiên Vũ. Từ lúc vừa bắt đầu nói đến sinh con, Lâm Thiên Vũ luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Lộ Bán Hạ, cực kỳ giống một người, chính là Ross, Ross cũng thường nhìn cô như vậy.


- Lúc sắp xếp hành lý quên bỏ vào, ngày đó chẳng qua vừa đúng lúc ngài Lâm Thiên Vũ gọi điện thoại tới, phát hiện tớ có gì đó không đúng cho nên mới tới đó đưa tớ đi bệnh viện. Bảo Bối chúng ta phải nên cảm tạ người ta, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm chứ. - Lộ Bán Hạ bỏ nguyên nhân nhận điện thoại của Lâm Thiên Vũ qua một bên, nhiệt liệt muốn mời Mạc Bảo Bối và Ross, bởi vì cô cũng cảm thấy một mình không biết nên đối mặt ra sao với ánh mắt của Lâm Thiên Vũ, nóng bỏng như vậy, dường như muốn hòa tan tâm.

Mạc Bảo Bối nghe Lộ Bán Hạ cố ý biến Lâm Thiên Vũ thành người ngoài, trong lòng thầm dễ chịu một hồi, vui vẻ nhận lời mời, ngồi xuống.

Ross bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Lâm Thiên Vũ, ý tứ chính là: con đường phía trước vẫn còn rất nhấp nhô, huynh đệ phải bảo trọng nhiều thêm!

Lâm Thiên Vũ đáp lại một ánh mắt cảm kích, đa tạ Ross lặng lẽ ủng hộ.

Từ đó về sau, hai người này anh em sóng bước thường ở chung một chỗ hướng về phía trăng sáng uống rượu, bởi vì cùng là người lận đận nơi chân trời, phụ nữ của mình vĩnh viễn đặt mình ở vị thứ hai, vị trí thứ nhất vĩnh viễn đều là các chị em phụ nữ của họ.

Vì vậy, trong một bữa cơm này là Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ quan tâm cuộc sống một tuần lễ tới nay của nhau, còn Ross với Lâm Thiên Vũ lại nói chuyện phiếm trời nam đất bắc.

Vốn dĩ Lộ Bán Hạ có thể cùng Ross, Mạc Bảo Bối cùng về nhà là ổn, nhưng Lâm Thiên Vũ lại cố gắng phải đưa, cộng thêm từ trong Ross giúp một tay, vì vậy Lộ Bán Hạ bị đưa đi. Sau khi trở lại nhà trọ, thấy bóng lưng Ross đi theo lên lầu, Lâm Thiên Vũ lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, ai! Khi nào anh mới có thể đi cùng với Lộ Bán Hạ về nhà đây.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Ross lại gọi Mạc Bảo Bối rời giường.

Nhìn Ross tinh thần phấn chấn vui mừng bừng bừng nhìn mình, Mạc Bảo Bối sắp phun lửa, người đàn ông này, sao càng ngày càng quá mức thế?

Có phải gần đây cô đối với anh quá mức dịu dàng hay không, hay là gần đây anh rảnh rỗi đến bị khùng?

Lộ Bán Hạ đã sắp xếp thật chỉnh tề ngồi ở bàn ăn ăn điểm tâm, nhìn thấy Mạc Bảo Bối tóc tai bù xù, cũng không nhúc nhích, tự mình ăn của mình.

- Tắm xong trước rồi cùng Bán Hạ ăn điểm tâm. Hôm nay anh xay sữa đậu nành, còn có trứng chần nước sôi với rau xanh, nhanh đi ăn đi, anh đi chuẩn bị quần áo, túi cho em. - Ross như bà mẹ thu xếp.

Trên bàn cơm.

Nhìn Lộ Bán Hạ nhàn nhã ăn bữa ăn sáng, Mạc Bảo Bối hung hăng uống một hớp sữa đậu nành, cảm giác cũng không tệ lắm, lại ăn một miếng rau xanh.

- Cũng không tệ lắm phải không? Phương pháp thưởng thức kiểu này vẫn là lần đầu tiên tớ ăn, có điều không thể phủ nhận tay nghề Ross cũng không tệ lắm. - Lộ Bán Hạ đánh gia.

Mạc Bảo Bối buồn bực gật đầu một cái, Lộ Bán Hạ nói là sự thật:

- Nhưng sớm vậy mà gọi chúng ta dậy ăn điểm tâm, cậu không buồn bực sao? - Nhìn thấy tâm tình Lộ Bán Hạ tốt dường như cũng không tệ lắm, Mạc Bảo Bối hỏi.

- Khi không có Ross ở đây, tớ cũng rời giường không khác lắm. Bây giờ đã tám giờ thưa tiểu thư. - Lộ Bán Hạ khinh bỉ nhìn Mạc Bảo Bối, cũng không phải là tất cả mọi người đều yêu ngủ như cô ấy - Cậu nói thanh xuân tốt đẹp như vậy, sao mỗi ngày cậu nỡ bỏ nhiều thời gian đi ngủ vậy hả?

Mặt Mạc Bảo Bối nổi vạch đen, vấn đề này, sao nghe là lạ?


- Ngủ là một loại hưởng thụ cậu không biết sao? Có thể hưởng thụ một khắc là một khắc.

Lộ Bán Hạ uống sữa đậu nành đến một ngụm cuối cùng xong đứng lên, quay trở về phòng của cô. Trong quá trình, chợt truyền đến một câu nói:

- Khi còn sống cần gì ngủ lâu, sau khi chết tự sẽ an nghỉ. – Dọa đến Mạc Bảo Bối thiếu chút nữa phun sữa đậu nành trong miệng ra, may mắn côn kịp thời nuốt xuống lại.

Mặt âm trầm, Mạc Bảo Bối cực kỳ khó chịu tại sao sáng sớm chủ nhật cô lại có thể nhìn thấy tên khốn kiếp Lâm Thiên Vũ này.

- Ross, tại sao anh ta ở đây? - Mạc Bảo Bối khó chịu chỉ vào Lâm Thiên Vũ hỏi.

- À, bởi vì hôm nay chúng ta sẽ đi làng du lịch do công ty Thiên Vũ tham gia khai thác. - Ross trả lời.

Mạc Bảo Bối nhục chí nhìn Lộ Bán Hạ, phát hiện Lộ Bán Hạ đang tự mình nhắm mắt dưỡng thần, điệu bộ cũng không phản đối, không thể làm gì khác hơn là tự một mình mình hờn dỗi.

Sau khi đến làng du lịch, đám người Mạc Bảo Bối xuống xe đi bộ đến vườn dâu tây, xe đã do em trai bãi đậu xe làng du lịch lái đi.

Đi qua lối nhỏ quanh co, đập vào mắt là một vườn dâu tây rộng lớn, bên cạnh còn có rất nhiều vườn cà chua, dưa chuột, bí đao, rau dưa, một cái lầu kiểu thôn quê phía trên có thể để cho du khách nghỉ ngơi và buông lỏng. Trên đó bày ghế, nước, bên cạnh gác nhỏ là hồ nước, trên bờ hồ là cây liễu dào dạt ý xuân, gió vừa thổi sóng nước liền nhộn nhạo.

Lầu dưới là một phòng bếp nhỏ cung cấp ăn uống tự túc. Tự du khách có thể ra tay hái đồ đem về giao cho nhân viên làm việc chế biến, cũng có thể ăn liền đồ ăn vặt bánh ngọt, uống đồ uống đơn giản làng du lịch cung cấp, lầu hai mới là nơi nghỉ ngơi.

Mạc Bảo Bối xung trận tiên phong trực tiếp xông lên lầu hai chuẩn bị ngủ bù.

Vừa lên lầu hai, Mạc Bảo Bối liền trợn tròn mắt, sao người quen như vậy chứ?

- Bảo Bối! Tiểu Bảo Bối có nhớ anh hay không, sáng sớm hôm nay người ta gọi điện thoại cho em sao em đều không nhận hả?

Cố Thiếu Thông vừa nhìn thấy Mạc Bảo Bối xuất hiện ở cửa cầu thang lập tức chạy như bay qua muốn ôm Mạc Bảo Bối. Vốn là hôm nay mấy người bàn bạc trải qua cuối tuần tốt đẹp, nhưng hơn tám giờ gọi điện thoại cho Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có người nhận, nghĩ tới có thể là Mạc Bảo Bối đang ngủ, vì vậy coi như xong, ngủ đối với Mạc Bảo Bối mà nói giống như càng quý báu hơn, với lại hôm khác hẹn Bảo Bối được rồi.

Nhưng không ngờ bọn họ mới vừa vặn đến một lát Mạc Bảo Bối tự nhiên cũng xuất hiện, chẳng lẽ Mạc Bảo Bối có năng lực dị thương, biết bọn họ hẹn ở chỗ này sao?

- Bảo Bối hôm nay hình như em đặc biệt cao ráo? Hình như đặc biệt cao ráo đấy? – Sau khi Cố Thiếu Thông từ trạng thái suy nghĩ đi ra, cảm thấy ôm vào cảm giác thế nào rất không giống bình thường? Vì vậy lập tức ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy một trai đẹp người lai.

- Oái. . . . . . hình như. . . . . . tôi ôm lầm người. . . . . . - Cố Thiếu Thông lúng túng gãi gãi sau gáy, ôm người đàn ông, đúng là quá khó xử.

- Không có việc gì, về sau đừng ôm lầm nữa là được. - Ross hào phóng nói.


- Bán Hạ, em cũng tới nữa, ngồi bên này đi. - Hàn Kì nhìn Lộ Bán Hạ theo ở phía sau, ấm áp nhắc nhở một chỗ trống bên cạnh.

Lộ Bán Hạ liếc mắt nhìn Cố Thiếu Thông, gật đầu một cái bày tỏ chào hỏi, tự mình đi tới bên cạnh Hàn Kì.

Lâm Thiên Vũ nhìn thấy bộ dạng nhóm người này hình như rất quen thuộc cũng biết nhất định là người trong hội học sinh rồi. Chẳng qua tên Hàn Kì đó khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu, buồn bực tức đi tới vị trí bên cạnh Lộ Bán Hạ, anh cũng không thể để hội trưởng hội học sinh trong truyền thuyết kia được hời.

Mà Cố Thiếu Thông nhìn thấy Ross hào phóng như thế này, có chút ngượng ngùng, luống cuống tay chân đón Mạc Bảo Bối tới ghế:

- Bảo Bối em ngồi chỗ của anh, anh đã chọn lựa rồi. Vị trí này có góc nhìn thưởng thức phong cảnh tuyệt đối tốt nhất, còn thoáng khí nhất, em hãy thử xem, phong thủy rất tốt.

Mạc Bảo Bối nhìn Cố Thiếu Thông, đột nhiên từ trong miệng phun ra mấy chữ:

- Anh vẫn giống như người ngu ngốc!

Một câu nói khiến Cố Thiếu Thông trực tiếp chết máy, cơ thể cứng ngắc, lúc này Cố Thiếu Thông không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Đi qua người Cố Thiếu Thông, Ross vỗ vỗ bả vai Cố Thiếu Thông, kéo nguyên thần của anh trở lại, sau đó lộ ra nụ cười rực rỡ nhất nhìn Cố Thiếu Thông:

-Ngượng ngùng, bã xã tôi cô ấy tương đối thẳng thắn.

Lời nói của Ross khiến Cố Thiếu Thông thiếu chút nữa hộc máu, người này đến cùng có đúng là đang an ủi người ta không, hay rõ ràng đang trợ giúp Mạc Bảo Bối tới mưu sát anh?

Cố Thiếu Thông nhìn tổ hợp hai người nguy hiểm, chạy trốn thẳng tới bên cạnh Lâm Thiên Vũ tìm một vị trí nằm xuống, anh cần điều dưỡng thật tốt.

Lôi Lợi nằm bên cạnh Mạc Bảo Bối, từ đầu đến cuối luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cho đến khi Mạc Bảo Bối ngồi xuống rồi, lúc này mới mở mắt lướt qua Mạc Bảo Bối nhìn Ross, cẩn thận quan sát. Ross thấy Lôi Lợi quan sát không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lấy lại một nụ cười ung dung bình tĩnh, sau đó tự nhiên nằm trên ghế dựa.

- Xin chào, tôi là Ross, chồng chưa cưới của Bảo Bối. - Ross cười nói, giọng không lớn không nhỏ, vừa đúng để cho mọi người đều nghe được.

Hàn Kì nhàn nhạt nhìn Ross, sau đó gật đầu một cái, tỏ vẻ chào hỏi.

Lôi Lợi thấy phản ứng phen này của Ross, hình như rất hài lòng với biểu hiện của Ross, trầm ổn đáp lại nói:

- Tôi tên là Lôi Lợi, rất hân hạnh được biết anh. - Sau đó chỉ vào hai người bạn khác giới thiệu: Đây là Hàn Kì, Cố Thiếu Thông, chúng tôi đều là bạn rất tốt trong trường học của Bảo Bối.

- Cảm ơn các cậu chăm sóc Bảo Bối nhà chúng tôi trong trường học. Bảo Bối tuổi còn nhỏ thích náo động, nhất định gây ra không ít phiền toái cho các cậu. - Ross khách khí nói, bởi vì rất rõ ràng có hai người dường như ôm lấy địch ý đối với mình, nhất là ánh mắt của Cố Thiếu Thông kia nhìn mình.

- Chúng ta xấu hổ mới đúng, là Bảo Bối gây ra không ít phiền toái cho anh chứ. Bảo Bối của chúng tôi được chúng tôi cưng chiều quen rồi, hi vọng anh đừng để ý. - Cố Thiếu Thông lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu như một chiến đấu cơ.

Mặc dù Hàn Kì không có nói gì, chẳng qua cũng không để ý thái độ của Ross cũng nói lập trường của mình đứng về phía Cố Thiếu Thông rồi, chỉ có Lôi Lợi có chút ngượng ngùng nhìn Ross, chỉ là cũng bất lực.

Hai người này trước giờ so với anh càng để ý Mạc Bảo Bối hơn, hôm nay có một người đàn ông trong lúc bất chợt xuất hiện đoạt đi cô gái được mình coi như bảo bối vậy, trong lòng không nén giận mới gọi là kỳ quái. Tuy rằng anh không hiểu, rõ ràng tình cảm hai người này đối với Mạc Bảo Bối trước sau đều không phải là tình yêu, nhưng tại sao ghen trôi chảy như vậy?


Lôi Lợi trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là thở dài đi xuống lầu tìm đồ uống.

- Dĩ nhiên sẽ không để ý, bất luận chuyện gì của Bảo Bối cũng đều là chuyện của tôi, phiền toái hơn cũng tâm cam tình nguyện. - Ross cười đáp lại, cũng không hề tức giận, giống như đã chuẩn bị xong một ngày đám người Cố Thiếu Thông sẽ đối đãi anh thế này.

Cô gái của mình bị những người đàn ông khác coi thành bảo bối, đây là chuyện khiến Ross rất vui mừng. Anh không phải thiếu niên mới hai mươi sẽ vì thế này mà ghen. Có người vào thời điểm anh còn chưa xuất hiện có thể bao dung cô gái của mình, cưng chiều cô gái của mình, anh phải nên cảm kích những người tài giỏi này mới đúng.

Cố Thiếu Thông bị một câu nói này của Ross làm cho ngượng ngùng đành hẵng giọng, không thể làm gì khác hơn là làm bộ đi ngủ bù.

Hàn Kì nhìn Lộ Bán Hạ vẫn luôn rất an tĩnh nhìn phong cảnh chung quanh, nhàn nhạt hỏi:

- Gần đây công tác chuẩn bị đại hội thể dục thể thao mới kết thúc, anh làm em vất vả rồi.

- Làm sao chứ, đây là chuyện thuộc bổn phận của em. - Lộ Bán Hạ nhún nhún vai. Đây đối với cô mà nói cũng không cảm thấy khổ cực, mặc dù cũng rất nhiều người cảm thấy chuẩn bị rất khó, nhưng đối với với cô mà nói chung quy lại là có thể ứng phó nhẹ nhàng.

- Đúng rồi, lần trước hoạt động đón người mới đến còn phải cảm tạ ngài Lâm, cảm ơn ngài giúp đỡ. - Hàn Kì nhìn Lâm Thiên Vũ lễ độ mỉm cười.

- Không cần khách khí.

Cứ như vậy, Lâm Thiên Vũ được ba nam sinh coi là bạn, vui vẻ thân thiện nói chuyện phiếm. Còn Mạc Bảo Bối làm dân thường lại lặng lẽ nghỉ ngơi không nói lời nào, Ross bất đắc dĩ nhìn Lâm Thiên Vũ và Lôi Lợi, cảm giác mình thật là vô tội.

Lúc này Lâm Thiên Vũ mới cảm thấy thật ra thì Ross cũng rất đáng thương, vốn dĩ luôn cảm thấy Ross rất hạnh phúc rất ung dung tự tại. Hôm nay xem ra, Ross cũng có lúc đáng thương.

Lần này gặp mặt, Ross chỉ lấy được công nhận của một mình Lôi Lợi, Hàn Kì và Cố Thiếu Thông vẫn ôm tâm tính địch ý, chỉ là Ross cũng không nóng nảy, anh có thời gian.

Tuần thứ hai bắt đầu, trường học bắt đầu tuần vận động. Đối với cái này Mạc Bảo Bối không có bao nhiêu hứng thú, không tham dự bất kỳ hạng mục nào, tham gia vây xem cũng không phải tính cách của cô, cho nên cả tuần Lộ Bán Hạ bận rộn trong quá trình, trong nhà chỉ còn Mạc Bảo Bối và Ross ở chung với nhau. Mức độ thân mật hai người sau khi Ross dùng thủ đoạn hiệu quả lấy được tăng rất nhiều.

Chỉ tiếc, thời gian tốt đẹp chính là luôn qua rất nhanh. Khi Mạc Bảo Bối đã thành thói quen mỗi sáng sớm Ross hôn mình tỉnh, sau đó được Ross hầu hạ thay quần áo, sau đó ăn bữa sáng tình yêu của Ross, cùng nhau vùi trên ghế sofa đọc sách, xem ti vi, nói chuyện phiếm nghe nhạc, có lúc Mạc Bảo Bối còn có thể làm nũng, cũng đến ngày nghỉ cuối của Ross.

Đêm trước khi đi, Ross quên mình mà thiêu đốt thân thể Bảo Bối, để lại một buổi tối khó có thể quên được.

Nhớ tới chuyện buổi tối ngày đó, với độ mặt dày của Mạc Bảo Bối, đến nay cũng còn đỏ mặt.

- Mạc lão đại, chị làm sao vậy? - Một nam sinh sợ hãi hỏi.

Người nam sinh kia cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao Mạc lão đại có dáng vẻ như vậy. Rõ ràng vừa rồi còn đánh rất tốt, chân Mạc lão đại đáng lẽ phải đá xuống mặt cậu rồi, kết quả chân Mạc lão đại vẫn đá vào không trung, như bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Mạc Bảo Bối đột nhiên thức tỉnh, thu hồi chân phải đá vào trong không trung.

- Cố gắng rất tốt, tiến bộ rất nhanh. - Mạc Bảo Bối thấy rõ là cậu nam sinh bị mình đánh cho mệt lả lần trước, cười ôn hòa nói, sau đó trực tiếp đi tới phòng nghỉ ngơi.

Qua nửa giờ, Mạc Bảo Bối tắm xong thay quần áo của mình, sáy khô tóc rồi rời khỏi võ quán Taekwondo.

Tối hôm nay, cô có chuyện rất quan trọng phải làm, cho nên không thể tiếp tục vì chuyện buổi tối ngày đó quấy rầy tâm trí nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui