Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Trước giờ Lâm Thiên
Vũ chưa từng gặp qua phụ nữ cay cú thế này, hơn nữa nói chuyện không lưu tình một chút nào. Trước kia anh nào có gặp được phụ nữ như vậy, cô này không phải quá hư vinh chứ, anh chịu đối tốt với họ thì nên cười trộm
rồi, sao còn có thể nói lời nói lớn lối thế kia.

- Cha mẹ của cô dạy cô lễ nghi thế sao? - Lâm Thiên Vũ bị cướp lời rốt cuộc không nhịn được nữa.

- Lễ nghi? Tôi có làm ra chuyện tình lễ nghi thần thánh gì với anh sao?
Tôi chỉ biết nói một câu, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện
ma quỷ, giống như anh vậy đó. . . . . . - Mạc Bảo Bối khinh bỉ nhìn Lâm
Thiên Vũ, thấy thế nào cũng cảm giác đây là loại phú nhị đại (con cháu
nhà giàu), tự cho là phong lưu cầm tiền trong nhà phô trương giàu sang
tán gái.

Mặc dù Lâm Thiên Vũ là người liều lĩnh, nhưng không biết đối đáp lời của Mạc Bảo Bối như thế nào.

Anh lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, đến địa vị ngày hôm nay, có
người nào không muốn nịnh hót lấy lòng anh, thế nhưng hai cô gái này,
đáng chết lại không để anh ở trong mắt.

Nếu là đang làm việc, Lâm Thiên Vũ có phương pháp xử lí đánh bại Mạc Bảo Bối, nhưng võ mồm thì
làm sao tranh được với lưu manh nổi tiếng Mạc Bảo Bối cơ chứ. Mỗi một
câu của Mạc Bảo Bối đều trộn lẫn vào nhau, hoàn toàn khác biệt với không khí ngiêm túc của Lâm Thiên Vũ. d,i,ễn đà,n l,ê qu,ý đ,ô,n Lâm Thiên Vũ chỉ thích hợp nói thao thao bất tuyệt, nhưng không thích hợp cãi vả với người ta, nhất là với Mạc Bảo Bối nổi tiếng ngoan độc.

Lộ Bán
Hạ biết Mạc Bảo Bối vừa mở miệng sẽ lợi hại, trong trường hợp trước công chúng cũng không sợ Mạc Bảo Bối ăn thiệt thòi, uống xong thức uống
trong ly, giơ tay lên gọi một nhân viên phục vụ.


- Cho tôi một ly nước chanh. – Cô cần bổ sung vitamin.

Dù rằng Lâm Thiên Vũ tức giận, mắt nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối căm tức, tuy nhiên cũng không để sót tiếng Lộ Bán Hạ. Cô gái kia lại còn dám coi anh thành con hát, thậm chí xem đến thú vị.

Nghĩ tới đây Lâm Thiên
Vũ đã cảm thấy mình rất thất bại. Rõ ràng anh luôn luôn là người đứng
trên ngọn núi cao nhất, hôm nay đột nhiên bị hai cô gái nhỏ thế này làm
thành trò cười. Anh cảm thấy thanh danh mất hết, nhất là nhìn thấy quản
lý nhà ăn hết sức lo lắng, càng giận đáng sợ hơn.

- Rất tốt, rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt. - Lâm Thiên Vũ tức giận, vũ trụ nhỏ muốn bộc phát.

- Nếu như anh mời tôi uống rượu, tôi nhất định theo cùng, bất kể rượu gì. - Mạc Bảo Bối lộ ra nụ cười thắng lợi hả hê, cười đến vô cùng phách
lối, chau mày nhún nhún vai, sau đó hất mái tóc xinh đẹp, nghênh ngang
rời đi.

Mạc Bảo Bối cười trở lại bên người Lộ Bán Hạ, làm dấu hiệu chiến thắng. Lâm Thiên Vũ giận đến nắm tay cũng đã nổi gân xanh.

- Tổng giám đốc, lại có điện thoại. - Một hồi tiếng chuông vang lên, trợ
lý bên cạnh Lâm Thiên Vũ đưa điện thoại di động cho anh.

Lâm Thiên Vũ nhận lấy điện thoại, nói mấy câu, lập tức ra cửa rời khỏi nhà ăn.

Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, mãi cho đến 18

giờ mặt trời đã xuống phía tây, nhìn phong cảnh xinh đẹp, võng lắc lư
cạnh bể bơi, hồ bơi xanh lam, sân cỏ gọn gàng sạch sẽ chen những bông
hoa nhỏ xinh. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đưa tay cởi quần áo
trên người.

Cởi áo sơ mi ống tay dài, thắt lưng, sau đó kéo cao váy dài nửa người đến ngực, một thân mát mẻ đi ra phía sau.

Nhà ăn kề ngay hồ bơi, từ cửa sau đi ra ngoài chính là cảnh sắc xinh đẹp.
Lúc nãy đi qua bàn của Lâm Thiên Vũ, áp-phích thông báo hấp dẫn lực chú ý của Mạc Bảo Bối.

- Do tập đoàn Thiên Thịnh làm chủ, câu lạc bộ
đại lý xe Đông Phương đảm nhận tranh tài lái xe, hình thức cũng không
tệ lắm. - Mạc Bảo Bối cầm áp-phích lên có chút hăng hái nhìn, khóe miệng chứa đựng một cái mỉm cười.

- Động lòng sao? Thời gian ghi danh
đã hết hạn rồi, đáng tiếc. - Lộ Bán Hạ biết Mạc Bảo Bối thích đua xe, kỹ thuật lái xe cũng không quá tệ, chẳng qua không kịp thời gian ghi danh
cũng không có cách nào, trong giọng nói lộ ra tiếc nuối.

Lật mặt
khác, phía trên ghi chú cặn kẽ rõ ràng bối cảnh hoạt động, thời gian
hoạt động, địa điểm và đối tượng hoạt động, bố trí hoạt động cùng với
các loại giải thưởng làm động lòng người.


Mạc Bảo Bối vốn là có chút thất vọng, nhưng thấy trong phân cách đối tượng hoạt động lại có du khách, lập tức hưng phấn lại.

- Xem ra trời không tuyệt ta, nhất định giải thưởng lớn mười vạn này
chính là của tớ rồi, chúng ta có thể rất sung sướng ở nơi này chơi đến
khi đi học. - Mạc Bảo Bối tràn đầy tự tin.

Vì tránh né Ross, cô
vốn dĩ không chuẩn bị trở về sớm như vậy, nhưng dù sao cô không có năng
lực kiếm tiền, tiền trên người đều là góp nhặt sinh hoạt phí lão tử cho
cô. Với mức độ tiêu hao ở Tam Á, tối đa cũng chỉ đủ cho hai người bọn họ chơi chừng mười ngày, nếu như có mười vạn này, cô cũng không cần vì
chuyện tiền bạc mà rầu rỉ.

Vui chơi thỏa thích bên trong hồ bơi
rộng lớn, buổi tối đến dãy quán rượu bên trong khách sạn ca hát uống
rượu. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến buổi trưa, sau đó rời giường ăn cơm đọc sách, xế chiều đến hội quán dưỡng sinh đa chủ đề làm SPA, cạo gió, ngâm chân, xoa bóp mát xa vân vân, cho đến sau khi mặt trời xuống núi hai
người mới ăn mặc mát mẻ đi đến bãi biển chơi.

Năm ngày sau, Ngũ Chỉ Sơn.

Nội thành Ngũ Chỉ Sơn núi vây quanh ba mặt, phía bắc có Bào Pha Lĩnh(*),
phía đông có Đại Lĩnh, Hổ Báo Lĩnh và Cao Lĩnh độ cao 393 mét so với mực nước biển. Phía nam có Nam Lĩnh, tạo thành thế vây quanh. Núi non trùng điệp chập chùng, tầng lớp rõ ràng, quang cảnh tuyệt đẹp, nhưng bởi vì
khoảng cách khá xa Tam Á, cho nên khai thác du lịch không phải quá phát
triển, vì vậy đơn vị chịu trách nhiệm rất dễ dàng thông qua cửa ngõ
chính quyền chặn một đoạn đường núi lại làm địa điểm đua xe.


tham gia thi đấu, một ngày trước Mạc Bảo Bối kéo Lộ Bán Hạ đến các đại
lý thuê xe vòng vo nửa ngày, suy xét đến đường xá Ngũ Chỉ Sơn tốt hơn,
Mạc Bảo Bối cũng không lựa chọn xe việt dã, mà lựa chọn Chevrolet Cruze

tính năng vận động tốt hơn. Quét thẻ căn cước, lại nhờ Viên Bân chuyển
khoản hai mươi vạn làm tiền thế chấp, Mạc Bảo Bối hưng phấn lái
Chevrolet Cruze đi.

Không dám yêu cầu tiền người trong nhà là bởi vì cô đua xe vẫn không để người trong nhà biết, nếu biết được cô tham
gia tranh tài lái xe đoán chừng sẽ không được ủng hộ, cho nên Mạc Bảo
Bối trực tiếp tìm tới Viên Bân.

Cho tới nay Mạc Bảo Bối luôn cho
rằng Cruze bề ngoài hung hãn lại cất giấu một cái tâm dịu dàng. Không
chỉ là thân xe bến rắn ưu tú và hệ thống giảm xóc tốt, còn có thiết bị
luyện tập cùng với động lực hoàn hảo. Lúc Mạc Bảo Bối lựa chọn xe cũng
rất thích Cruze, nhưng cân nhắc xuất phát từ tính năng sử dụng, cuối
cùng vẫn lựa chọn Mazda, dù sao không gian cô dùng xe đại đa số là ở nội thành.

Cô đến đại lý xe Ngũ Gia, cuối cùng mới hạ quyết tâm ở
nơi này, bởi vì bình thường đại lý xe này luôn làm hoạt động đua xe, rất nhiều xe đều đã trải qua thay đổi để dùng cho đua xe. Mất nước miếng
nửa ngày mới xin được ông chủ đồng ý cho cô thuê ba ngày.

Trải qua ba giờ đường xe, rốt cuộc Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ chạy tới nơi diễn ra.

** Mặt trời, bắt đầu khởi động đám đông, ký giả tin tức truyền thông, trên mặt từng người một đều là vẻ mặt kích động.

Vì khí thế, Mạc Bảo Bối xuất hiện một thân màu đen, trên đỉnh đầu mang
theo mũ lưỡi trai và đeo mắt kính to che kín khuôn mặt của cô rất chặt
chẽ, cũng không phải làm thần bí, mà là cô thật sự rất sợ tia tử ngoại.

Đua xe siêu cấp tốc độ và đối kháng cuồng dã đối với người yêu thích có lực hút trí mạng, mà gần tới giờ so tài, tất cả mọi người ở địa điểm đều
kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui