Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

- Đã năm giờ rồi, con mau rời giường rửa mặt, lát nữa đừng để cho Ross đợi! - Mạc Trường Thắng thúc giục.

- Mới năm giờ thôi mà, còn tới một giờ nữa, con ngủ thêm một lát, trả cái mền lại cho con! - Mạc Bảo Bối nghe vậy, bất đắc dĩ nói, dù sao thời
gian còn dư dả.

- Một giờ sẽ trôi qua rất nhanh, động tác của con chầm rì rì, rửa mặt chải đầu lâu quá trời. Hơn nữa con gái ra cửa luôn
luôn trang điểm, chọn một cái váy thật đẹp, mau rời giường thôi! - Mạc
Trường Thắng ngồi ở bên giường, nhìn Mạc Bảo Bối không để ý tới mình,
diễn. đàn ,lê quý 'đôn hoàn toàn không có định nâng đầu từ trong gối lên nói.

- Trang điểm cái gì, rửa mặt có thể tốn bao nhiêu thời
gian, mau trả cái mền lại cho con! – Tiếng Mạc Bảo Bối tiếp tục rì rì
truyền đến từ trong mặt gối.

- Lần đầu tiên đi ra ngoài xem mặt,
vẫn nên long trọng một chút tốt hơn, tránh cho ấn tượng đầu tiên không
tốt, ngoan, mau rời giường, con đã ngủ cả xế chiều. - Mạc Trường Thắng
hòa hảo nói lời khuyên bảo, Mạc Bảo Bối càng không nóng nảy, ông càng
sốt ruột.

- Cũng không phải chưa từng gặp qua, mau trả cái mền
cho con đi... Ba hãy yên tâm đi, ba đã đồng ý với người ta, con sẽ không để cho ba không xuống đài được, thả chim bồ câu nhà người ta, chẳng qua nếu ba cứ ầm ĩ thế này, con không thể không nói con thật sự không đi
đó! - Mạc Bảo Bối thật sự không chịu nổi Mạc Trường Thắng lảm nhảm, lật
người, lộ mặt ra, diễn )đàn )lê )quý )đôn nhìn chằm chằm Mạc Trường
Thắng cảnh cáo nói.

- Đừng, vậy nửa giờ sau ba quay lại gọi con. - Mạc Trường Thắng sờ mũi một cái, giúp Mạc Bảo Bối đắp kín mền rồi ảo não đi ra.


Nửa giờ sau, Mạc Trường Thắng xuất hiện lần nữa trong phòng Mạc Bảo Bối.

- Bảo Bối à, đã đến giờ rồi! - Mạc Trường Thắng mỉm cười nói.

- Ba vừa mới bàn bạc với mẹ xinh đẹp của con xong, cuối cùng chọn một cái váy màu hồng, chẳng qua ba sợ con không thích, còn chọn một cái màu
xanh dương, đều rất đẹp mắt. Cuối cùng mặc cái nào thì tự con quyết định đi! - Mạc Trường Thắng cầm hai bộ váy trong tay, đứng ở bên giường Mạc
Bảo Bối.

- Hai cái váy này phối với đôi giày cao gót thủy tinh
hôm qua mẹ xinh đẹp mua cho con đều rất đẹp mắt. Con mau dậy xem một
chút vừa ý không, nếu không thích mà nói, ba lại đi lấy cho con giày con thích! - Lần này Mạc Trường Thắng không áp dụng cường thế vén chăn công chiếm, mà là đứng ở bên giường nói đi nói lại.

- Bảo Bối à, bây
giờ đã là 17 giờ 32 phút, ba đoán chừng Ross đã đang trên đường tới rồi, có phải nên chuẩn bị xuống giường rửa mặt rồi không? - Mạc Trường Thắng tiếp tục nói bên tai Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối không chịu nổi, lật người một cái rời giường, ngồi trên giường ngáp.

Mạc Trường Thắng nhìn thấy Mạc Bảo Bối rời giường ngay tức khắc mắt sáng
rực lên, vội vàng bày hai cái váy trong tay cho Mạc Bảo Bối nhìn:

- Như thế nào, Bảo Bối con cảm thấy cái váy nào được?

- Tùy ý. - Mạc Bảo Bối liếc Mạc Trường Thắng một cái, không hiểu tại sao
lão tử của mình lại có thể ngay cả cô mặc cái quần áo gì cũng quan tâm
như vậy, buồn bực gãi gãi cái ót, Mạc Bảo Bối lề mề đứng lên, đi vào
trong phòng tắm.

- Đợi chút, mang dép vào, sàn nhà trong phòng

tắm lạnh. - Mạc Trường Thắng thấy con gái đứng lên, chân trần chuẩn bị
đi rửa mặt, vội vàng đè bả vai Mạc Bảo Bối lại không để cho cô đứng lên.

Trong phòng của Mạc Bảo Bối mùa hạ có máy điều hòa, mùa đông có lò sưởi âm
tường, một năm bốn mùa đều có thể giữ vững trạng thái nhiệt độ ổn định.
Vì để cho chân con gái bảo bối của mình lúc đi chân trần thoải mái một
chút, trên sàn nhà có thảm vàng nhạt, nhưng trong phòng tắm lại không có thảm.

Mang dép vải bông Mạc Bảo Bối đá sang một bên vào cho cô, lúc này Mạc Trường Thắng mới hài lòng nói:

- Đi rửa mặt thôi!

Sau khi kì kèo mè nheo tắm sạch xong, Mạc Bảo Bối tiện tay lấy cái váy màu
xanh dương, thay trong phòng tắm, tiện tay cầm lược sừng trâu lên sửa
lại tóc dài lộn xộn một chút.

Giẫm bước chân hời hợt, Mạc Bảo Bối còn có chút rối rối chuẩn bị ra khỏi cửa phòng.

- Đợi chút, Bảo Bối con không dự định trang điểm nhẹ hoặc bới tóc lên
sao? - Mạc Trường Thắng kéo cổ tay Mạc Bảo Bối ngăn cản cô ra cửa.

- Con trời sinh bản chất đẹp tự nhiên. - Mạc Bảo Bối liếc mắt.

- Nữ vi duyệt kỷ giả dung(*) mà! - Mạc Trường Thắng tận tình khuyên bảo.

(*)Nữ vi duyệt kỷ giả dung: đây là câu nói rất nổi tiếng của Trung Hoa, cho
rằng: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, người nữ vì người yêu mà làm đẹp. (theo

thegioiphunu-pnvn.com.vn)

- Vậy ba coi con không phải phụ nữ là được rồi. - Mạc Bảo Bối không để ý tới Mạc Trường Thắng, tự mình đi ra ngoài.

Đi xuống cầu thang dọc theo tay vịn, Mạc Bảo Bối đã nhìn thấy Ross trên
ghế sofa ở phòng khách lầu một. Hôm nay anh ăn mặc có phần nhàn nhã,
quần jean màu đậm, T-shirt màu trắng, tóc buông lỏng, mắt màu xanh lá
cây giống như là một vùng biển xanh, cả người nhìn qua tinh thần sảng
khoái.

Thân hình cường tráng, bắp thịt phân bố đều đặn, khiến
Ross nhìn qua chỉ có dáng vẻ 27, 28 tuổi, nhưng mặc dù như thế, Mạc Bảo
Bối vẫn cảm thấy chênh lệch khoảng cách mười bốn tuổi thật sự làm cô khó có thể tiếp nhận. Trong lòng cảm giác Ross muốn trâu già gặm cỏ non, ấn tượng đối với Ross vẫn không tốt nổi.

- Bảo Bối, Ross tới đón
con. - Lý Tố Tố ngồi đối diện Ross đang trò chuyện với Ross rất vui,
nhìn thấy Mạc Bảo Bối từ trên cầu thang xoắn đi xuống, cười nói.

- Vâng. - Mạc Bảo Bối trả lời một câu nhàn nhạt, đi về phía bên cạnh Lý Tố Tố ngồi xuống.

Chị cả Lưu bưng một ly nước ấm tới cho Mạc Bảo Bối, len lén dùng ánh mắt ra ám hiệu với Mạc Bảo Bối, tỏ ý là mình tán thưởng Ross, sau đó lại làm
bộ như không có chuyện gì xảy ra rời đi.

Mạc Bảo Bối nhức đầu
nhìn người trong một nhà, mọi người đều hi vọng cô và Ross nở ra hoa, có hơi buồn bực, ánh mắt nhìn Ross càng thêm sắc bén.

Nhìn Mạc Bảo Bối hung hăng trừng mình một cái, khóe miệng Ross cười trộm, sau đó ưu nhã nói:

- Tác phẩm Mạc phu nhân thiết kế thật là khiến mắt người ta sáng ngời, ý
tưởng lí thú tạo ra độc đáo, đơn giản hào phóng không mất thanh nhã, rất có phong cách cá nhân.

- Ôi, Ross cậu xem qua tác phẩm của tôi

sao? - Lý Tố Tố tò mò hỏi, thật vui mừng khi Ross lại có thể trò chuyện
về tác phẩm của mình.

- Mặc dù cháu chỉ xem qua ở Yến Ngộ và
triển lãm liên hiệp đặc phái viên, nhưng cả hai thiết kế đều làm cho
cháu khắc sâu ấn tượng. - Ross cười nói, bày tỏ ý tán thưởng của mình.

- Có thật không, thật vui vì cậu thích, phương diện này ngoại trừ tôi
thiết kế ra, còn có tập thể cùng nhau bỏ ra tâm huyết của mình, có thể
được cậu tán thành thật là khiến người ta vui vẻ! - Trên mặt Lý Tố Tố rộ nụ cười.

Sau khi Mạc Bảo Bối đi Mạc Trường Thắng cất cái váy kia vào, sau đó mới xuống lầu, nhìn thấy Ross đã ở trong phòng khách, đang
trên cầu thang xoắn từ xa đã vui mừng lớn tiếng nói:

- Ross, không ngờ cậu lại tới sớm, hôm nay nhìn qua rất có tinh thần đấy!

- Cháu sợ đường xá không tốt, cho nên ra cửa trước, hi vọng không tạo ra quấy nhiễu. - Ross nói xin lỗi.

Mạc Bảo Bối nghe vậy lại xem thường một trận. Cô ghét nhất chính là kiểu
cách nói chuyện này của người ngoại quốc, đến sớm cứ nói đến sớm. Nói
cái gì hi vọng không tạo ra quấy nhiễu, còn thiếu mấy phút có thể có
quấy nhiễu gì, hơn nữa cho dù là quấy nhiễu, vậy cũng đã sinh ra, nói
lại có nghĩa gì.

- Tôi thấy thời gian cũng không khác biệt gì
nhiều, sao lại có quấy nhiễu chứ. hôm qua Bảo Bối nhà chúng tôi tương
đối mệt mỏi, vừa mới ngủ trưa, đại khái cũng sắp đói bụng. - Mạc Trường
Thắng nhìn Mạc Bảo Bối ngồi uể oải trên ghế sofa, giải thích với Ross.

- Đã như vậy, thế thì Bảo Bối chúng ta lên đường chứ? - Ross lễ độ hỏi Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối không nói lời nào, đứng dậy đi ra ngoài cửa, cũng không để ý tới sau lưng Ross có đi theo hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận