Thượng Quan Thác Dương thành thục đánh tay lái chạy thẳng nhanh trên đường núi đã mấy ngày không thấy, hèn hạ đùa bỡn mất tích mấy ngày nay, anh biết mèo con đột nhiên bị bỏ mặc kia nhất định sẽ không dễ chịu, nhưng anh vẫn muốn quyết tâm làm cái chuyện anh cho là nên sớm làm.
Để cho cô chết tâm, chỉ có chết tâm đối với anh, vị trí trong lòng cô mới có thể dung nạp thêm người đàn ông khác, đến chừng ấy cô sẽ thật sự lấy được hạnh phúc.
Về phần anh, bắt đầu từ ngày anh quyết định hãm sâu đó, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhận lại báo ứng, bất kể sai lầm này nhận lại được bao nhiêu báo ứng, anh cũng nguyện ý ghánh lấy luôn cả phần của cô.
Có lẽ ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, quyết định thừa dịp lương tâm anh trỗi dậy mới giúp anh một chút, khi anh không nhịn được đau lòng, thiếu chút nữa chạy như bay đi tìm cô, một cuộc điện thoại đúng lúc đã làm lạnh xúc động của anh.
Đoạn tình cảm cấm kị này, người anh cần phải xin lỗi nhất chính là ba mẹ khổ cực sinh dưỡng bọn họ, khi anh đến sân bay vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc, anh xấu hổ đến mức sắp không ngóc đầu lên được.
Nếu để mẹ biết biết rằng con gái kiêu ngạo của bà lại dẫn đầu làm ra cái chuyện loạn luân này, bà có thể chịu được đả kích này sao???
“Dọc đường đi con ngay cả cái rắm cũng không để lại, là giận mẹ muốn con đến đón, cắt đứt chuyện hẹn hò lãng mạn của con sao?” Y Vịnh Tình chỉ trích con trai, đã gần năm mươi nhưng trên gương mặt bà vẫn chưa nhìn ra dấu vết của năm tháng để lại.
“Là con sợ mẹ vẫn còn chênh lệch múi giờ, cho nên không dám ầm ĩ mẹ.” Ba mẹ vẫn luôn rất tiến bộ, chung sống với con cái như bạn bè, nhưng cho dù cha mẹ có cởi mở như thế nào cũng sẽ rất khó chấp nhận con cái mình có tình cảm loạn luân!
“Ít nói đi, con dọc đường đi không yên lòng, có phải đã làm chuyện xấu gì sợ mẹ biết?”
Thượng Quan Thác Dương chấn động toàn thân, tay vừa trợt thiếu chút nữa là đổi hướng đâm vào sạp hàng ven đường, tựa hồ tất cả mọi người trên thế giới này đều đoán ra được anh đã làm chuyện xấu nhỉ???
Anh không dám tiếp lời, đành phải giả bộ như không nghe thấy, Y Vịnh Tình cũng không để ý phản ứng của anh, đứa con trai này của bà từ nhỏ đã da về da (cái này ta không hiểu nên để nguyên bản cv), cũng biết tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình, rất ít khi cần bà quan tâm, ngược lại còn một đứa con nhìn thì điềm đạm khéo léo dịu dàng lại khiến bà hơi không an tâm.
“Đúng rồi, Phiên Phiên ở nhà sao?”
“Con nào biết? Mẹ lại không trả tiền việc con để ý cô ấy.” Đúng nha! Anh cố ý tránh mặt không gặp, nếu như mèo con ngu ngốc canh giữ trong nhà không đi bất cứ đâu, có thể đến ăn cũng quên không?
“Không biết gần đây nó có hay gặp ác mộng không?” Y Vịnh Tình trái lại tự mình thầm thì, không chú ý chân mày con trai ngày càng hằn sâu.
“Con cũng không ngủ cùng cô ấy, làm sao biết gần đây cô ấy có gặp ác mộng hay không?” Thượng Quan Thác Dương có chút chột dạ, cho nên thẹn quá hóa giận.
“Cái thằng con trai xấu xa này, lớn tiếng như vậy để hù dọa ai? Mẹ cũng không bắt buộc con phải chăm sóc thật tốt em gái, nó lớn như vậy rồi, cũng nên tự biết đường chăm sóc mình mới đúng.” Làm cha mẹ dù lo lắng thế nào nhưng cũng sẽ phải học buông tay, bà không thể suốt đời thay Phiên Phiên lo lắng, “Nhưng mà lần trước gặp nó, mẹ cảm thấy nó gầy quá, không cần vì công việc mà cố ý giảm cân, nếu nó ngủ không ngon lại ăn ít, mẹ nghĩ nó sớm muộn cũng trở thành một cây gậy trúc mất. . . .”
Một con mèo mất đi chủ nhân, bộ dáng thoi thóp nằm trên đất, cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Thượng Quan Thác Dương, anh bỗng chốc đạp mạnh cần ga. Y Vịnh Tình không sợ ngồi xe tốc hành, nhưng vẫn bị anh dọa sợ, “Thượng Quan Thác Dương, không có việc gì con chạy nhanh như vậy?”
Thượng Quan Thác Dương không rảnh nhìn về phía mẹ xin lỗi, anh chỉ muốn nhanh chóng xác nhận cái con mèo ngu ngốc hiếm thấy trên đời kia, không có bởi vì anh đột nhiên lạnh lùng không chào mà đi, liền mất đi bản năng sinh tồn.
Thượng Quan Thác Dương lòng như lửa đốt chạy tới nhà, nghe tiếng động cơ quen thuộc, mèo con canh giữ trong nhà mừng rỡ chạy ra cửa nghênh đón, vừa đúng lúc nhìn thấy Y Vịnh Tình xuống xe.
Thượng Quan Phiên Phiên lặng yên tại chỗ, thật lâu sau mới tìm về giọng nói của mình, “Mẹ, trở về sao không báo cho con một tiếng?”
“Công ty dược tại Đức vừa nghiên cứu phát triển một lượng lớn thuốc mới, ba con không đi được, tạm thời quyết định để mẹ trở về Đài Bắc thay ông cắt băng khánh thành công ty dược.” Lần này về Đài Loan cũng chỉ có thể ở được tối đa là vai ngày, cuộc sống an nhàn quá lâu rồi, bà rất lười phải bay tới bay lui như vậy, tất cả cũng chỉ vì ông xã thân yêu.
Bị động đi theo sau Y Vịnh Tình vào cửa nhà, Thượng Quan Phiên Phiên thỉnh thoảng quay đầu nhìn trộm phía sau, cô rất chờ mong nhìn thấy một ánh mắt dịu dàng, hy vọng thật sâu lại bị chối từ.
Trong một chốc nhìn thấy anh vừa rồi, cô nhìn ra được không phải anh lo lắng bị lộ mới thay đổi thái độ, ánh mắt anh rõ ràng là né tránh cô.
Không hiểu vì sao. . . .sau cái đêm quyết định ra ngoài dùng cơm đó, anh cũng không hề hỏi ý kiến của cô liền tự mình làm chủ, nhờ hi và Tiểu Yên đưa cô về nhà, mấy ngày tiếp đó cũng không hề thấy bóng dáng anh, không nhận điện thoại cũng không nhắn tin.
Có lẽ anh đang bộn bề công việc, cũng có thể đúng dịp tâm tình anh không tốt, hoặc là có chuyện quan trọng hơn việc gặp cô cần anh xử lý. .. . . .Mấy ngày nay, cô đều thay anh tìm các loại lý do.
Cô lo lắng thiếu chút nữa là báo cảnh sát, thử gọi tới công ty anh, biết được anh vẫn liên lạc với công ty thì cô có thể xác định anh đang cố ý tránh cô.
Nhưng sao đột nhiên lại như vậy? Cô làm sai gì à?
Chấm nhỏ trong mắt bỗng trở nên ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn khó nén cô dơn, thật ra tất cả đều được Thượng Quan Thác Dương thu vào hết trong đáy mắt, vừa rồi khi cô chạy tới thía độ chuyển từ hưng phấn đến kinh ngạc sau đó là thất vọng, anh rất muốn ôm cô vào trong ngực mà an ủi thật tốt, nhưng anh không thể làm như vậy, nếu anh không nhịn được đau lòng nhất thời, anh sẽ phá hủy nửa đời sau của cô.
Mới mấy ngày không thấy, cô lấy bản lĩnh ở đâu ra mà khiến mình tiều tụy như vậy? Nhưng mà đây chỉ là thống khổ cần phải trải qua khi thất tình, có lẽ nỗi đau của cô sẽ đau đớn hơn người khác nhiều, nhưng sau khi trải qua đau khổ và nhớ lại ngày hôm nay, cô sẽ cảm thấy may mắn vì đã mất đi phần tình cảm chệch đường ray để trở về với quỹ đạo thường ngày, mấy ngày nay anh luôn tự thôi miên bản thân mình như vậy.
“Thật là, tất cả đồ ăn trên máy bay đều không hợp khẩu vị của mẹ, trong nhà có đồ ăn gì ngon không?” Y Vịnh Tình ôm hy vọng đi vào trong bếp, trong tủ lạnh chỉ có hai quả trứng gà lạnh lùng nói lời xin lỗi với bà, bà quay trở lại phòng khách, vô lực ngồi phịch xuống ghế salon.
“Mẹ, chẳng phải trước kia người thích gian phòng trong nhà hàng Cảng Thức sao? Con nghĩ nhất định Phiên Phiên cũng chưa ăn cơm, coi như là giúp mẹ đón gió.” Thượng Quan Thác Dương tức giận trừng mắt nhìn mèo con chưa có đói chết kia, anh biết cô gái này nhất định không có ăn cơm đủ bữa.
“Mẹ đương nhiên đồng ý.” Y Vịnh Tình quay đầu lại hỏi ý kiến Thượng Quan Phiên Phiên, Thượng Quan Phiên Phiên không có lý do gì từ chối, khi cô nhìn thấy cặp mắt mơ hồ lộ ra hỏa khí kia, trái tim yên tĩnh của cô cũng dâng lên một tia tức giận.
Anh đang giận cô không có chăm sóc mình thật tốt sao? Anh vẫn còn quan tâm cô, hơn nữa đây tuyệt đối không phải đang lấy thân phận của một người anh trai, cô vốn còn đang không dám tin tưởng trong một đêm anh nói thay đổi liền thay đổi, xem ra là cô suy nghĩ nhiều quá!
Dọc đường đến nhà hàng Cảng Thức, Thượng Quan Thác Dương nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, Y Vịnh Tình lập tức không nhịn được tò mò, “Nữ?”
Anh không phủ nhận, “Hai người không ngại nhiều người cùng dùng cơm chứ?”
“Con cũng đã đồng ý với người ta, hỏi ý kiến chúng ta để làm gì?” Chẳng lẽ đứa trẻ chết tiệt này coi bọn họ là người điếc cả sao? “Con còn chưa nói cho mẹ biết là ai muốn tới?”
Thượng Quan Thác Dương chần chừ một lúc, mới cố ý thoải mái nói, “Cô ấy có thể là con dâu tương lai của mẹ, mẹ đừng hù người ta.”
“Có thật không? Phiên Phiên, con đã từng nghe anh trai con nhắc tới. . . . .” Y Vịnh Tình quay lưng lại, nhìn thấy Thượng Quan Phiên Phiên chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào, “Mấy ngày nay khẳng định là không ngủ ngon.” Bà không kịp đợi chính miệng con trai thừa nhận cô gái đó là thần thánh phương nào, vội vàng đau lòng cho con gái gầy đi thấy rõ.
Thượng Quan Thác Dương từ gương nhìn thấy hình người giả vờ ngủ say sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, anh biết anh rất tàn nhẫn, không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý đã muốn cô chết tâm, nhưng mà đau dài không bằng đau ngắn, vì muốn nhanh chóng buông tha nhau, anh quyết định phải giải quyết dứt khoát
Nếu như có thể, Thượng Quan Phiên Phiên hi vọng có thể giả bộ ngủ đến chết, hoặc lúc mở mắt ra vui mừng phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng, đáng tiếc không như mong muốn, xe bọn họ vừa dừng liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc hợp thời đang đứng đợi trước cửa nhà hàng.
Người phụ nữ này vừa nhìn thấy bọn họ lập tức đi lên phía trước, không đợi cô gái ấy mở miệng trước, Thượng Quan Thác Dương lập tức bước lên phía trước kéo lấy tay cô, “Cô ấy tên là Cát Thu Ninh, hai người có thể gọi cô ấy là Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, đây là mẹ và em gái anh.”
Anh giới thiệu sơ lược cmar giác cũng không ổn, Cát Thu Ninh chần chờ một lúc rồi mới kéo ra nụ cười, “mọi, mọi người khỏe.”
“Thả lỏng một chút, chúng ta rất thân thiện.” Y Vịnh Tình nghĩ là cô khẩn trương, vội vàng dẫn cô vào phòng đã đặt trước tán gẫu tiếp.
Cát Thu Ninh nở nụ cười lễ phép, nghiêng người để mẹ con Y Vịnh Tình vào phòng trước, ngay sau đó mặt liền biến sắc, kéo Thượng Quan Thác Dương đi vào một góc.
“Anh đang giở cái trò quỷ gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm tay anh nắm chặt tay cô, “‘Vợ bạn không thể đùa giỡn’ câu này chưa từng nghe qua sao?”
“Em cảm thấy anh thất đức như vậy sao?” nghiêng mắt nhìn căn phòng cách đó không xa, anh trước hơi buông tay cô ra.
Cát Thu Ninh cũng là người thông mnih, nhìn anh liền có thể đoán ra đại khái, “Muốn em diễn trò thì nên nói sớm đi!”
“Em muốn anh bản thiết kế của anh, thì làm ơn tận lực phối hợp giúp anh một chút, anh thiếu em một lần.”
“Em không có kém, coi như anh thay em cùng Joseph thiết kế tân phòng để báo đáp, nhưng anh cũng sợ bị lộ sao?” Mặc dù giao tình giữa bọn họ rất tốt, nhưng muốn diễn cảnh hai người tình cảm cũng cần phải có sự ăn ý đặc biệt!
“Hằng năm hai người đều sống tại Ôn Hoa Ca, ở Đài Loan cũng không quen biết nhiều bạn bè, nếu như bị lộ thì cũng là do anh quá xui xẻo.” lúc nhận được điện thoại anh cũng mới nghĩ ra cách này, nghĩ đến ngày trước bạn bè cùng trường phối hợp diễn xuất, anh không quản được quá nhiều, nếu muốn kết thúc thì hãy thương tổn một lần thống khoái, tốt hơn việc chậm chạp làm đau khổ lẫn nhau.
“Xem bộ dạng chó cùng giứt giậu của anh, có phải mẹ anh đang thúc giục anh làm đám cưới hay không? Nhưng mà giá trên thị trường của anh chạm tay cũng gây bỏng, cần thiết cực khổ tìm người diễn trò sao?”
“Một lời khó nói hết, dù sao chỉ cần em phối hợp với anh là tốt rồi.” Anh cũng không muốn miễn cưỡng chính mình làm chuyện mình không thích, chỉ là vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này, anh không muốn làm tổn thương mèo con ngu ngốc kia, thật không muốn. . . . ..
Kéo tay Cát Thu Ninh, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau, sải bước tiến vào phòng, anh không thể buông xuống lần nữa, vì khỏ bảo đảm anh sẽ không nhịn được mà hối hận. Mắt lạnh nhìn đôi trai tài gái sắc đi tới, Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy dịch dạ dày mình lật khuấy khó chịu, cô có thể hiểu được anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai người nên mới cố ý tổn thương cô, cô cũng biết cuối cùng bọn họ cũng đã kết thúc.
Cô biết bọn họ đã thật sự kết thúc, thật sự kết thúc! Tại sao anh ngay cả một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không cho cô?
Cô vẫn cho là lá gan của cô rất lớn, dám khiêu chiến tình cảm cấm kị, cũng là do trái tim cô rất dũng cảm, ngay cả rơi xuống địa ngục đều không sợ. . . . .bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô không dũng cảm như vẫn nghĩ, nếu như chuyện bất ngờ này là báo ứng của cô, cô thật không thể chịu đựng nổi.
Cát Thu Ninh tự nhiên thoải mái, dựa vào việc hiểu rất rõ bạn tốt, trong bữa cơm luôn tán gẫu với Thượng Quan Thác Dương, bọn họ thoải mái ứng đối, nói tới nói lui quá trình yêu nhau, cô không chút hoang mang nhớ lại tình cảm ngọt ngào với Joseph, phối hợp với sự che chỏ của thượng quan thác dương, một đáp một xướng khiến cho Y Vịnh Tình càng xem càng vừa mắt nàng dâu này.
“Phiên Phiên, con xem chị dâu con cũng không tệ lắm đúng không?” Y Vịnh Tình thừa dịp lcus con trai mải gắp đồ ăn cho bạn gái mà không chú ý, len lén kề tai nói nhỏ với con gái.
Thượng Quan Phiên Phiên không biết nên dùng lập trường nào để bình luận, không lâu trước đây cô cũng vẫn còn có những hành động thân mật như vậy với người đàn ông đó, mặc dù không có người hiểu được, thật sự cô đã trải qua hạnh phúc.
Cô từng là người phụ nữ của anh, nhưng cô cũng vẫn là em gái anh, một sự thật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, cô không thể không yên lặng dâng hạnh phúc trên tay nhường cho người ta, cô không có quyền phản đối, cũng không có tư cách oán giận, cô chỉ có thể yên lặng không đưa ra bình luận!!!!
“Con đi rửa tay.” Vốn định giả vờ kiêu ngạo, cất giữ một tia tôn nghiêm cuối cùng, nhưng thực ra cô vẫn cực kì tục tử lựa chọn làm đà điểu nhắm mắt làm ngơ, có thể trốn được một giây liền trốn một giây.
“Con cũng đi toilet.” Còn chưa kịp chờ đại não gửi thông tin tới anh đã bật thốt lên, chờ đến khi Thượng Quan Thác Dương hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện anh đang đứng trước cửa Toilet cản đường cô đi.
Đáng chết! Anh ra ngoài làm gì? Anh thầm mắng mình ngu xuẩn, nhìn thấy đôi mắt đang cố gắng ngăn cản nước mắt rơi xuống, tim anh như bị ai đó nhéo thật mạnh một cái.
“Em đang khóc?”
“Không được sao?” Cô nghẹn ngào, lại quật cường hất cằm lên.
“Đừng như vậy”. Anh cố đè nén ý nghĩ muốn an ủi cô đang sục sôi trong lòng lại, không dám nhiều lời.
“Anh cho em cơ hội cầu xin anh đừng như vậy sao?” Cô vô ý trách móc anh tàn nhẫn, lòng đau như cắt vốn là trừng phạt thích đáng.
“Khi đã phát hiện sai lầm thì anh không thể mắc lỗi thêm lần nào nữa, là anh hại em thương tâm, em trách anh, anh anh cũng không sao, anh hy vọng em biết, kết thúc. . . .. đối với hai chúng ta đều tốt.” Anh không dám nói rằng tất cả chỉ là vì suy nghĩ cho cô, nếu vậy sợ rằng cô sẽ càng khó dứt bỏ hơn. “Anh thật tâm hy vọng em tìm được hạnh phúc.”
“Anh không cần phải ôm hết lỗi lầm về mình, tất cả đều là lỗi của em, anh đã ngăn cản em, là em lại câu dẫn anh lần nữa, thương tâm khổ sở là em đáng đời không oán được ai.”
“Phiên Phiên. . . .”
“Xin anh hãy thành thật nói cho em biết, thật ra anh rất thích em, nếu anh và em không có quan hệ máu mủ, anh nhất định sẽ mở vòng tay đón em đúng không?” Cô nguyện ý tiếp nhận sự thực, chỉ muốn nhận được một câu nói để an ủi cuộc đời này.
Tay Thượng Quan Thác Dương nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đã đi đến bước này, nói thật chỉ có thể khiến lòng càng thêm chua xót.
“Tới tận bây giờ, anh đã nhất thời đem đồng tình biến thành tình yêu, ngày đó nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Hi cùng Tiểu Yên, anh bỗng hiểu ra tình cảm anh dành cho em, coi như em không phải là em gái của anh, anh cũng sẽ không yêu em.” Gạt người! Anh đang gạt người, sau khi nói ra một đống từ ngữ trái lương tâm, anh càng xác định rõ ràng hơn rằng vô luận quan hệ giữa bọ họ là như thế nào, anh cũng đã yêu cô đến thảm hại!
Cô cười, cự kì khổ, cực kì chát, nước mắt cuối cùng cũng không nghe theo sai bảo, “Anh cũng đừng trực tiếp quá như vậy!”
“Thật xin lỗi! anh. . . . .”
“Nên nói xin lỗi là em, là em đã quấy nhiễu anh rất nhiều, không trách anh sẽ dùng cách kịch kiệt trả ngược lại em, đến một chút tâm tư chuẩn bị cũng không cho em. . . .” Cô quay lưng lại, không muốn anh nhìn thấy cô đau khổ, “Không có chuyện gì. . . . . .Anh trở về trước đi! Tránh cho chị dâu tương lai sinh nghi, cho em một chút thời gian để sắp xếp lại tâm tư của chính mình, em sẽ không có chuyện gì.”
Xảy ra đột ngột, kết thúc không báo trước, không có gì là không bình thường. . . . .anh là anh trai, cô là em gái, như vậy mới đúng.
Đã từng, mối quan hệ không thể cho ai biết, không thể công khai ngọt ngào, cuối cùng thương tâm cũng thể để bị phát hiện, sau khi tình yêu khắc sâu, cô nên cảm ơn anh đã thành thực nói ra cảm giác của mình, Thượng Quan Phiên Phiên cắn môi dưới, không để mình khóc thành tiếng.
Trơ mắt nhìn cô bước vào bên trong cái cửa kia, Thượng Quan Thác Dương biết mèo con bị thương đang muốn lẳng lặng trốn một mình để liếm láp vết thương, cắn răng, anh dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mình xoay người trở về phòng ăn, mấy phút sau cô cũng quay trở vào, bọn họ cũng chỉ được biết là một đôi anh em bình thường.
Nhưng mối quan hệ không thể tiếp tục phát triển nói kết thúc liền kết thúc, trái tim đau thương rét thấu xương không thể nói dừng liền dừng, mặc cho nước mắt tuôn trào phát tiết một hồi lâu, may mà vẫn còn chưa có ai xông vào toilet để kiểm tra xem cô có rơi xuống bồn cầu hay không, Thượng Quan Phiên Phiên liền quay về phòng ăn.
Cô rất không muốn người khác nghi ngờ, đáng tiếc cô lại không có phép thuật, không có bản lĩnh trong khoảng thời gian ngắn che dấu đi dấu vết thương tâm, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Y Vịnh Tình đã phát hiên ánh mắt cô sưng đỏ.
“Con vừa mới khóc?”
Nếu như cô nói nói mắt đột nhiên bị nhiễm trùng có người tin tưởng sao? “Con không sao!” Cứng rắn nặn ra một nụ cười, giọng mũi nồng đậm đã tiết lộ tất cả.
“Còn nói không có sao, con rõ ràng vừa mới khóc, không thoải mái ở đâu hay có ngừoi bắt nạt con?” Y Vịnh Tình gấp gáp kiểm tra cô có bị thương nơi nào không lại đụng phải ánh mắt bi thương, con trai nhà bà mặc dù hiếu thuận, nhưng từ trước đến giờ vẫn không đi theo con đường tri kỉ, con gái bình thường hay khiến bà bị uất ức, bà vẫn rất quý trọng món quà ông trời đặc biệt ban tặng này.
“Con thức sự không có chuyện gì.” Đối mặt với sự quan tâm của Y Vịnh Tình, Thượng Quan Phiên Phiên càng không nhịn được mũi chua chua, nếu như mẹ biết con gái bà điên cuồng yêu say đắm anh trai không để ý biến thái, bà nhất định sẽ rất đau lòng.
“Đang tốt đẹp đi toilet xong liền khóc đến sưng mắt?” Y Vịnh Tình rõ ràng không tin, Cát Thu Ninh hiển nhiên cũng rất hoài nghi, chỉ có vẻ mặt của Thượng Quan Thác Dương vẫn không có gì thay đổi.
Cát Thu Ninh nhạy cảm nhận thấy Thượng Quan Phiên Phiên vô tình hay cố ý không muốn nhìn cô, cô chợt lóe linh quang, “Em không phải là sợ chị sẽ cướp đi anh trai em, về sau sẽ không thương em nữa chứ?”
Suy đoán vô tâm đụng trúng chỗ đau của Thượng Quan Phiên Phiên, thoáng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Y Vịnh Tình thấy thế, ôm bả vai cô không thôi, “Đứa nhỏ ngốc, anh trai cả đời là anh trai, mẹ cũng vậy sẽ vĩnh viễn là mẹ của con. . . . .mẹ đang nói nhảm cái gì vậy, ý của mẹ là, người một nhà vĩnh viễn là người một nhà.”
Đúng nha! Người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, lồng ngực Thượng Quan Thác Dương cũng trở nên bi thương, “Mẹ nói không sai, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Thượng Quan Thác Dương cố ý không giúp, lại như đang vẩy thêm muối vào vết thương của Thượng Quan Phiên Phiên, cô níu chặt lấy làn vấy, cố gắng nâng khóe miệng lên, “Lời này là của mọi người nói hừm! Nếu như. . . .con gả ra ngoài, mọi người cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn lớn nhất cho con!”
Một câu nói điên cuồng khiến mọi người sững sờ, cô cười ngọt ngào, cố ý làm như đang đùa.
“Thật ra thì không phải ai khi dễ con, con chỉ vui mừng mà khóc! Mới vừa rồi bạn trai con gọi điện thoại đến hỏi con, có muốn lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao hay không, mặc dù bị dọa sợ hết hồn, nhưng con cũng rất cảm động.”
“Này! Hai người các con đều có đối tượng lui tới thì dầu gì cũng phải thông báo với mẹ một tiếng, các con cùng hẹn nhau cho mẹ một bất ngờ sao?” Mặc dù kháng nghị con gái yêu đương bí mật, nhưng nghe các con nói đều đã có tình cảm ổn định, làm mẹ cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Là vui mừng hay là kinh sợ? Thượng Quan Thác Dương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như muốn nổ tung, bọn họ vài phút trước vừa mới xác định kết thúc, cô gái này liền biến ra một bạn trai tốt, cô tốt nhất không phải vì giận anh, cố ý muốn cho biết tay, nếu không anh chắc chắn sẽ làm thịt cô!
“Em kiếm đâu ra đối tượng lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để lui tới?”
“Anh có thể có bạn gái mà không cần xin phép, em sao có thể khiêm tốn mãi?” Cho dù hiện tại trong lòng đang chảy máu, Thượng Quan Phiên Phiên vẫn cố giả bộ dí dỏm hướng anh le lưỡi.
Y Vịnh Tình thích nhất là xem hai con cãi vã, trước kia bã cãi nhau cùng anh trai cũng rất khi thua cuộc, Phiên Phiên phải cố gắng hết sức thừa hưởng chân truỳền từ bà!
“Tốt lắm, nếu không thừa dịp hôm nay có cơ hội, hẹn bạn trai em ra ngoài mọi người cùng gặp mặt đi.” Thượng Quan Thác Dương không tin cô thật có thể biến ra một người đàn ông!
“Hôm nào đi! Hôm nay bất ngờ quá, anh ấy còn đang làm việc, anh ấy rất có trách nhiệm. . . .”
“Nếu vậy, anh càng muốn giúp em giám định người đó có phải là người đàn ông tốt hay không, mẹ cũng khó có dịp trở lại Đài Loan, anh ta hẳn phải bỏ hết công việc trên tay xuống, không ảnh hưởng đến chúng ta chấm điểm ý thức trách nhiệm.” Anh nhịn đau kết thúc là hy vọng cô có thể đi tìm một hạnh phúc tốt hơn, cugnx phải muốn cô tùy tiện tìm một người đem mình bán ra bên ngoài, coi như cô cố ý tìm một diễn viên tạm thời, cũng phải xem có thể bước qua cửa ải của anh hay không!
Mắt thấy hai anh em này, tựa hồ bộ dáng hết sức căng thẳng, Y Vịnh Tình lại mang bộ dáng không liên quan tới mình, Cát Thu Ninh lúng túng, “Dương, người ta thật sự có công việc bên người, anh cũng đừng làm khó người ta.”
Liếc thấy gương mặt vô tội của Cát Thu Ninh, Thượng Quan Thác Dương cố đè xuống lửa giận trong người, “Chờ một chút anh đưa em về nhà, về phần em. . . .” Anh chuyển sang nhìn mèo con kiêu ngạo, “Bữa tối cũng là thời gian bạn trai em nên tan việc chứ! Em hãy chuyển lời tới anh ta, người nhà em rất thành tâm muốn mời anh ta tới nhà ăn bữa tối.”
Thượng Quan Phiên Phiên mím chặt môi không nói gì, cô tin tưởng hơn ai hết anh luôn hy vọng cô tìm được hạnh phúc của mình, cô cũng muốn bình tĩnh để anh an tâm, anh có thể không suy nghĩ đến cảm thụ của cô vội vàng muốn kết thúc tất cả, cô cũng có thể không hỏi bạn gái anh bay từ phương trời nào tới, bây giờ anh không thể tốt bụng một chút đừng phá hỏng không được sao?
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, người đàn ông này vẫn chưa hiểu rõ mức độ cố chấp của cô sao? Tốt! Nếu anh không nên xác định cô thật sự chết tâm, cô đảm bảo biết nên làm thế nào để anh hài lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...