editor: Đinh thùy Vân
Thượng Quan Thác Dương là một người nóng tính, trừ chuyện thiết kế ra, anh chưa bao giờ kiên nhẫn chờ đợi, từ sau buổi chiều Pandora chạy đi trước mắt anh, anh liền lập tức triển khai hành động.
Sáng sớm Thượng Quan Phiên Phiên đã muốn liên lạc với Vệ Lôi về chuyện xe chết máy, vừa bắt máy Vệ Lôi đã bắn liên hồi một tràng dài câu hỏi: “Tớ nói đại tiểu thư Phiên Phiên, cậu rốt cuộc chạy tới chỗ nào? Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra? Anh trai cậu có phải không biết hay không? Tại sao anh cậu lại đặt quan hệ ông chủ tớ?”
“Đặt quan hệ với ông chủ cậu?”
“Đúng vậy! Anh ấy nói rất thích buổi biểu diễn vừa rồi, còn ra một cái giá trên trời để kí hợp đồng với công ty tớ, muốn bọn tớ liên tục biểu diễn mở màn ở đó, anh ấy ra bảng giá tách biệt với tiết mục mở màn rồi, muốn bọn tớ biểu diễn ở Khánh Đô đến cuối năm, Phiên, có phải anh trai cậu bị bệnh hay không?”
Thượng Quan Phiên Phiên không hề cảm thấy ngoài ý muốn người đàn ông kia sẽ chủ động xuất kích, cô biết anh ấy nếu tìm được người tâm đầu ý hợp sẽ là người đàn ông chủ động, là cô không cẩn thận, để lộ bản thân quá đa tình.
“Anh. . . .anh ấy còn nói gì không?”
“Có! Anh ấy muốn người mẫu chính không thể tùy tiện thay thế, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng”.
“Vậy ông chủ các cậu nói thế nào?”
“Ông ấy nói muốn gặp người mẫu vừa rồi mới có thể cho anh ấy đáp án rõ ràng!” đây vốn chính là bài tập quan trọng nhất quá trình, “Đây không phải là do quan hệ của cậu? anh ấy rất thưởng thức diễn xuất của cậu, hay là đang giận dỗi với cậu?”
Thượng Quan Phiên Phiên không cách nào trả lời hết trăm vạn dấu chấm hỏi của Vệ Lôi, cô cũng đã sớm bị đống dấu chấm hỏi cùng dấu chấm than ép tới không thở nổi, cô không nghĩ người đàn ông đó sẽ có động tác lớn như vậy.
“Vệ Tiểu Lôi, cậu có thể trở về nói với công ty cứ yên tâm kí hợp đồng, vài ngày này tớ không có việc gì, tớ sẽ nói cho người đại diện, toàn lực dốc vào đợt biểu diễn của các cậu, nhưng tớ hy vọng cậu sẽ giúp tớ một việc, tạm thời không để cho anh trai tớ biết tớ chính là người mẫu chính.”
“Tại sao? Không phải anh ấy biết là cậu nên mới. . .”
“cậu đừng hỏi tớ nhiều thế, trước cứ như vậy, chờ một chút tớ sẽ đến.” Cúp điện thoại, Thượng Quan Phiên Phiên vô lực ngã ngồi lên sofa.
Nhìn cô kiên quyết, đối với mỗi bước tiếp theo, thật ra thì một điểm cũng không nắm chắc cũng không có. . . .
Đối mặt với cơ thể đeo mặt nạ trước gương, có một thời điểm Thượng Quan Phiên Phiên còn tưởng rằng đó là một người khác.
Là lừa mình dối người hay tự thôi miên bản thân, cô không xác định, chẳng qua là lúc đeo mặt nạ màu tím hình cánh bướm lên,cô giống như là có thể lớn mật hóa thân thành một người khác hoàn toàn, tạm thời không còn là Thượng Quan Phiên Phiên, mà là một người phụ nữ tên là Pandora.
Hoặc giả hiện tượng này chính xác được gọi là tâm thần phân liệt đi! Cô cười tự giễu.
Vừa rồi trên sân khấu, cô rõ ràng cảm giác được một ánh mắt nóng rực bám theo từng bước chân cô, không cần nghĩ cũng biết là người nào, nếu như cô đoán không sai, giờ phút này người kia nhất định là đang đợi cô ở bên ngoài.
Cô nắm chặt túi xách, cho mình một cơ hội cuối cùng để hối hận, nếu bây giờ cô lấy thân phận Pandora đứng trước mặt người đàn ông đó một lần nữa, cô sẽ không có cách nào quay đầu lại!
Khóe mắt lơ đãng liếc thấy một bóng dáng khác trước gương.
Vừa qua đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Thác Dương mang theo một bó hoa to mỉm cười đi về phía cô, không kịp rồi! như vậy ngay cả cơ hội suy nghĩ hối hận cũng không có.
“Anh. . . .”
“Có vinh hạnh được mời em dùng bữa tối không?” anh đưa hoa đến trước tay cô thuận thế cầm giúp cô bọc lớn trên tay, động tác ngang ngược nhỏ không cho phép cự tuyệt.
“Phiên. . . .” Vệ Lôi như một cơn lốc vọt vào phía sau sân khấu đúng lúc nhìn thấy màn này, “Các người. . . .”
“Tớ đi trước, ngày mai gặp!” Thượng Quan Phiên Phiên sợ hãi Vệ Lôi không biết chuyện sẽ ăn nói bậy bạ, vội vàng lôi kéo Thượng Quan Thác Dương rời đi, cho đến khi rời khỏi khách sạn cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em đang trốn nợ sao?” Thượng Quan Thác Dương không nhin được trêu ghẹo, dọc đường anh bị bắt đi, rốt cuộc thay khách làm chủ, kéo tay cô đi về phía xe anh đỗ.
Thượng Quan Phiên Phiên thỉnh thoảng nhìn trộm mười ngón tay đan nhau, hành động thân mật khiến cô xấu hổ, lại có cảm giác ngọt ngào, bọn họ giống như một đôi yêu nhau vậy!
“Em, em chỉ sợ đưa tới hiểu lầm không đáng có”.
“Hiểu lầm? là anh theo đuổi em, còn em đang chuẩn bị tiếp nhận anh theo đuổi? những thứ này đều là sự thật, sao lại hiểu lầm?” Anh nhe răng cười, có vẻ cuồng vọng lại tự tin.
Thượng Quan Phiên Phiên không phản bác được, khẩu khí người này thật lớn!
Từ nhỏ cô đã có thói quen đùa giỡn yêu đương với anh, nói chuyện luôn ba hoa chích chòe khiến người ta không phân biệt được thật giả, chẳng qua là cô chưa bao giờ được nhìn qua một mặt dịu dàng này của anh, sao anh lại có lòng tin cô sẽ tiếp nhận sự theo đuổi của anh? Biểu hiện của cô rõ vậy sao?
Từ trước tới nay có bao nhiêu đàn ông lộ vẻ tự tin trước mặt cô, bình thường cô sẽ đem nó trở thành tự đại, không biết vì sao, anh kiêu ngạo cùng bá đạo như vậy lại không khiến cô ghét,có lẽ là bởi vì lời anh nói chính là sự thật, cô vẫn len lén mong đợi biểu hiện của anh!
“Muốn ăn cái gì?” hiện giờ tâm tình của Thượng Quan Thác Dương rất tốt, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cô hoàn toàn đồng ý sẽ toàn lực làm việc như các điều khoản trong hợp đồng đã kí với anh, cũng chịu ngồi chung xe đi ăn tối với anh, mèo con hẳn trong lòng cũng có anh.
“Anh quyết định là được rồi.” Cô không phải là không có chủ kiến, chỉ là sợ vô tình tiết lộ ra thứ mình yêu thích, lại thuận tiện để lộ ra thân phận.
“Không có đặc biệt thích ăn thứ gì sao?”
“Không có.” Dừng lại một giây, cô lại lập tức nói, “Đúng rồi! nơi càng kín đáo càng tốt, ách. . . . .ý của em là càng yên tĩnh càng tốt. trang phục của em không thích hợp để dùng cơm trước mặt nhiều người”.
“Em muốn về thay quần áo trước không?”
“Không! Không cần phiền vậy đâu.” Cô nhất thời khẩn trương hơi cao giọng nói, cổ họng vì vậy mà thiếu chút nữa bị phá vỡ. “A! thật xấu hổ! em bị vỡ giọng thật là khó nghe, ha ha!”
Cô yêu cầu chọn nơi kín đáo dùng cơm đương nhiên không thành vấn đề, nhưng anh nhìn ra, cô không muốn người khác phát hiện bọn họ dùng cơm cùng nhau, thú vị!
Chưa từng có người phụ nữ nào đi hẹn hò với anh mà không muốn khoe khoang.
“Như vậy làm sao có thể gọi là vỡ giọng, giọng nói của em rất êm tai.” Từ trước đến giờ anh chưa từng mang bộ dáng a dua nịnh nọt này, anh nói là lời nói đến từ trái tim. “Hơn nữa anh có thể thông cảm với em vì sao giọng nói lại khàn hơn hôm qua.”
Anh có ngụ ý, phải tốn mấy giây Thượng Quan Phiên Phiên mới hiểu được, nhớ tới tối hôm qua trên xe anh không để ý rụt rè, rên rỉ phóng túng, như có một cây đuốc chạy từ ngón chân đến đỉnh đầu, cô xấu hổ không dám nói thêm cũng không dám nhìn anh.
Phản ứng xấu hổ của mèo con chọc Thượng Quan Thác Dương cười ha ha, đang muốn quẹo xe vào bãi đậu xe của một nhà hàng thức ăn Nhật, trùng hợp điện thoại của anh vang lên, mới vừa bắt máy, đã truyền tới giọng nói thanh thúy của phụ nữ.
“Dương, anh đang ở đâu?”
“cô muốn làm gì?” đối tượng người phụ nữ này nên làm nũng không phải anh, giọng nói nũng nịu như vậy khẳng định là có bẫy!
“Đồ án tôi nhờ anh thiết kế đã xong chưa?”
“Đã vẽ xong! Nhưng không phải là tuần sau cô mới đến lấy sao?”
“Thật tốt quá! Bây giờ tôi liền qua lấy!”
“Bây giờ? Tôi không rảnh!” giọng nói anh như đinh chém sắt cự tuyệt.
“Làm ơn đi! Tôi quên là tôi hẹn anh tuần sau, nhưng tôi đã nói với Hi là chậm nhất tối nay sẽ cầm đến, cho nên hôm nay nhất định phải. . . .”
“Đại tiểu thư Duật Đát Yên, nhớ lầm ngày là chuyện nhà cô, tôi không phải là cả ngày lẫn đêm ăn no không có việc gì làm đợi ở nhà, huống chi hi cũng sẽ không tức giận thực sự với cô.”
“Không được! đây là công việc, Hi luôn công tư phân minh, coi như anh ấy không tức giận, tôi cũng yêu cầu bản thân mình tự biểu hiện. . . Ai da! Không nói nhiều với anh nữa, bọn tôi đi tới nhà. . .tìm anh!”
“Tôi đang ở nam bộ không về kịp!”
“Thượng Quan Thác Dương, tôi vừa mới liên lạc với công ty anh, trợ lý anh đã nói lịch trình hôm nay của anh cho tôi, anh bây giờ đang chuẩn bị đi ăn bữa tối”.
Đầu năm nay, trợ lý có thể tự tiện tiết lộ với người khác lịch trình của ông chủ sao? Thượng Quan Thác Dương giận đến cười to, “Chờ tôi cơm nước xong xuôi hãy nói!” Đây là nhượng bộ cuối cùng của anh.
“Anh nhất định là đang đi hẹn hò đúng không? Nói! Trên xe của anh có người phụ nữ nào không?”
“Cô quản trên xe tôi có phụ nữ hay không, cô. . .”
“Anh. . .cái tên này trọng sắc khinh bạn, lần này là cô gái nào xui xẻo rơi vào hang cọp?”
Duật Đát Yên cố ý hét thật to, cố ý để cho người bên cạnh anh nghe thấy, Thượng Quan Thác Dương thiếu chút nữa bị tức giận đến hộc máu, “Cô có cần thiết làm vấy bẩn tôi như thế không? Tôi khi nào thì trọng sắc khinh bạn?”
“Tốt! Anh đã không trọng sắc khinh bạn, vậy một giờ sau chúng ta gặp nhau tại nhà anh.” Nói mãi mà cũng không được, cô cũng là bất đắc dĩ!
Thượng Quan Thác Dương thở phì phò nhìn chằm chằm dòng chữ kết thúc trò chuyện trên điện thoại, không thể tin được lại có người không biết lý lẽ như vậy, Thượng Quan Phiên Phiên một bên đều nghe hết từ đầu tới cuối, vội vàng thay Duật Đát Yên xin tha thứ.
“Em nghĩ đây nhất định là chuyện quan trọng, cô ấy mới khẩn trương như vậy!”
“Trong cuộc sống của cô ấy chuyện nào không khẩn cấp? không cần để ý tới cô ấy, chúng ta đi ăn cơm.” Thượng Quan Thác Dương mới không là phải là người tốt để người khác định đoạt như vậy, anh có thể ăn cơm xong rồi mới tự mình đưa bản vẽ phác thảo tới, anh không cho phép ai làm rối loạn kế hoạch của anh.
“Không sao! Em nghĩ anh nên trở về chờ bạn tốt tới.” Cô biết Tiểu Yên rất quan tâm tới công việc của mình, ghét nhất bị người ta hiểu lầm là ỷ vào đặc quyền nên làm việc qua loa. “Nếu không như vậy, chúng ta mua đồ đến nhà anh vừa ăn vừa chờ, dù sao bản thân em mặc như vậy đi ăn cơm bên ngoài cũng lạ.”
“Tới nhà anh?”
“Ừ! Không tiện sao?” nhà anh chính là nhà cô, hoàn cảnh quen thuộc, cô cũng tương đối tự tại.
“Chắc là sẽ không có gì không tiện, nhưng là em xác định?” thì ra cô quen tối hôm qua cô suýt chút nữa thì bị anh ăn hết, hôm nay còn dám tiến từng bước vào địa bàn của anh?
“Có vấn đề gì sao?” như vậy, Tiểu Yên thuận tiện, anh cũng không có gì không tiện, vậy tại sao lại không làm đây?
“Không có vấn đề gì, muốn thế nào cũng được!” rất nhiều phụ nữ đều từng “vô ý” chủ động kiếm cớ tới nhà anh, cô là người đầu tiên ó biểu hiện thẳng thắn vô tư như vậy, anh không phải là cầm thú, nhưng cũng một người phụ nữ có tình cảm nam nữ với nhau ở chung một chỗ, anh không dám đảm bảo sẽ không có ý định xấu.
Nhìn về phía mèo con ngốc nghếch đến thẳng thắn vô tư đáng yêu, anh đương nhiên phải đáp ứng để mèo con tới nhà anh chơi! Về phần có có cẩn thận động tới cô hay không. . .
Ha ha! Điểm này không quan trọng.
Bánh bánh xe, bánh ngọt trứng gà, đầu vịt Đong Sơn, trà sữa trân châu, nếu không phải cổ họng cô không thoải mái, cô chắc chắn sẽ yêu cầu thêm đồ ăn vặt đầy dầu mỡ và lạnh.
Thân hình thon thả của cô rất dễ mập, hơi không chú ý tới liền dễ dàng biến dạng, mặc dù cô cũng gầy đi rất nhanh, nhưng dù sao cũng là người mẫu dựa vào vóc người để kiếm miếng ăn, bình thường vẫn phải ăn kiêng cẩn thận.
Bất quá hiện tại cô là Pandora, không phải Thượng Quan Phiên Phiên, hôm nay cô có thể phóng túng một lần cũng không sao.
“Có thể bắt đầu chưa?” cô không kịp đợi nghĩ thưởng thức món trà sữa trân châu cô đã hoài niệm thật lâu, hơn nữa độ ngọt là bình thường đó!
“Xin mời dùng.” Anh còn chưa dứt lời, chỉ thấy cô một tay bánh bánh xe, một tay trà sữa trân châu không thể chờ đợi mà ăn ngấu ăn nghiến.
Dường như từ năm đầu đại học, lúc hẹn hò anh rất ít khi cùng đối tượng cùng ăn cơm trong nhà, coi như quyết định không ra khỏi cửa ăn cơm, cũng sẽ không lựa chọn thức không có phong cách như vậy, nhưng mà ý không ở trong lời, thức ăn chẳng qua chỉ là điểm xuyết trong buổi hẹn hò, nhưng là mèo con này trong mắt chỉ có thức ăn, đối với nhà anh hay phòng của anh một chút hứng thú cũng không có, anh buồn cười, đồng thời, cũng có chút ít mất mác.
“Anh không ăn sao?” Thượng Quan Phiên Phiên miệng đầy thức ăn, giọng nói không rõ hỏi.
Anh không muốn làm cô mất hứng, tiện tay cầm miếng bánh ngọt trứng gà lên từ từ cắn, tầm mắt vẫn luôn không rời mèo con tham ăn trước mặt.
“Sao lại nhìn em như vậy?” cô bị anh nhìn chăm chú cả người không được tự nhiên.
Anh cười không đáp, chợt ngồi vào bên cạnh cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, một miếng bánh ngọt còn chưa kịp nhai xong trượt xuống cổ họng, cô thiếu chút là bị nghẹ chết.
Đôi con ngươi tươi cười khiến tim Thượng Quan Phiên Phiên đập rộn ràng, cô vội hút một ngụm trà sữa trân châu lớn để giúp trôi xuống, Thượng Quan Thác Dương vỗ nhẹ sống lưng giúp cô, “lòng tốt” giúp cô lấy lại hơi thở.
“Cám. . .cám ơn! Em tốt hơn nhiều rồi.” Cô dịch vị trí đi một chút, không để lại dấu vết tránh xa đụng chạm giống như chứa dòng điện chạy qua, đang muốn tùy tiện trêu đùa một chút để làm dịu đi không khí, điện thoại anh đặt trên bàn trợt rung.
Thượng Quan Thác Dương bắt máy, truyền tới là giọng nói Duật Đát Yên hiếm khi nghiêm túc. “Dương, tôi vừa nhận được điện thoai của Hi, hình như chị Noãn đã xảy ra chuyện, hôm nay tôi không tìm anh được rồi!”
“Chị Noãn xảy ra chuyện gì? Có cần tôi tới không?’ lòng anh trầm xuống, Thượng Quan Phiên Phiên ở bên nghe vậy, trong lòng cũng gấp gáp.
“Chắc là không cần, bây giờ tôi chưa xác định được tình hình, Hi vẫn đang hỏi thăm ở bên trong, trước anh chưa cần lo lắng.”
“Được, xem tình huống thế nào, chúng ta giữ vững liên lạc”.
Anh vừa mới cúp điện thoại, Thượng Quan Phiên Phiên không nhị được nóng nảy, lại không dàm để lộ qua nhiều lo lắng, không thể làm gì khác hơn nhoài làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra quan tâm. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Thác Dương do dự một giây, sau đó cho cô một nụ cười thật lớn. “Không sao, không có gì!” nói ra cũng không giúp được, huống chi việc này cũng không phải việc của cô, cần gì phải làm ảnh hưởng tới tâm tình của cô?
Cô vốn định tiếp tục truy hỏi, lại nhớ tới thân phận của Pandora không có tư cách để hỏi, tối nay mình gọi điện thoại cho Tiểu Yên là sẽ rõ ràng!
Miệng cô không còn một hớp trà sữa một miếng bánh bánh xe, không tự chủ được lo lắng nên ăn không biết ngon, Thượng Quan Thác Dương thấy cô không chuyên tâm ăn, chỉ nghiêm túc nhẩn người, rõ ràng coi anh như không khí, anh không thích bị cô coi thường!
Trong con ngươi anh thoáng qua một tia ranh mãnh, len lén đến gần cô, khi Thượng Quan Phiên Phiên đang đắm chìm trong suy tư phát hiện có điều không đúng, đột nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện khuôn mặt dễ nhìn của anh đã gần trong gang tấc.
“Anh, anh. . . .”
“Khóe miệng em dính bơ. . .” giọng nói trầm thấp của anh như mê hoặc, đôi môi chậm rãi chạm lên môi cô.
Trong nháy mắt một dòng điện mãnh liệt chạy qua tứ chi cô, khi anh vươn đầu lưỡi bướng bỉnh khẽ liếm khóe miệng cô thì suýt nữa cô lên tiếng kinh hô.
Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn nụ cười ngông cuồng của anh, cô bất giác ảo não, người đàn ông này cố ý trêu cợt cô! Thượng Quan Phiên Phiên cừa thẹn vừa tức, xoay người đưa lưng về phía anh, tránh cho rặng mây đỏ trên mặt cô lại chọc cho anh cười chế nhạo.
Thượng Quan Thác Dương trong lòng cười trộm động tác của mèo con quả nhiên như anh dự tính, anh không có ý định thừa thắng truy kích, bởi vì từ từ trêu chọc mới có niềm vui thú vô cùng.
Anh đứng dậy đi tới cạnh cô, theo ánh mắt cô nhìn lên phía trước,anh biết ánh mắt cô thực ra đang hốt hoảng nhìn về một nơi vô định, anh cũng không có ý định chọc phá. “Rượu này trong tủ rượu là mẹ anh cất giữ, bà ấy có thói quen sưu tập các thân bình rượu đặc biệt”.
“Như vậy! tửu lượng bà ấy rất tốt đúng không?” cô biết rõ còn hỏi.
“Cũng tàm tạm, người chân chính ngàn chén không say chính là em gái anh, nhưng thật ra thì nó không thường uống rượu”. nói tới thể chất đặc thù của em gái mình, anh cũng không biết là nên kiêu ngạo hay là nhức đầu, không có một thân tửu lượng tốt, cũng không phân biệt được loại rượu, rượu có tốt đến đâu vào đến miệng em gái cũng bị coi như nước lọc mà uống.
“Ha ha! Rất thú vị đó!” Anh đột nhiên nói tới mình, làm cô chột dạ không biết nên phản ứng như thế nào.
Cô miễn cưỡng giương lên nụ cười, lại sợ anh anh thâm sâu nhìn ra cô không được tự nhiên, liền nói nhanh qua chuyện khác, không nhắc đến “Em gái của anh” tương đối an toàn, “Rượu ở đây có thể uống không?”
“Em muốn uống rượu?” mèo con chủ động muốn uống rượu, thật thú vị! “Tửu lượng em có tốt không?”
“Uống một chút thì có thể.” Nếu như chỉ uống một chút xíu, cũng sẽ không bị phát hiện ra là ngàn chén không say.
“Chỉ cần lát nữa đừng nói là anh cố ý chuốc say em, em muốn uống bao nhiêu cũng không vấn đề gì.”
Anh đi về phía tủ rượu chọn một chai rượu đỏ hơn ba mươi năm vào một ly trong suốt, trong sự yên tĩnh chính là âm thanh của một màu u hồng tiếp xúc với không khí, hương thơm thuần khiết ngủ say đã được thức tỉnh ý bảo cô nàng lên cạn ly.
Thượng Quan Phiên Phiên nâng phần chân ly ngón tay khẽ run, đột nhiên nghĩ đến mời anh uống rượu tựa hồ có chút không ổn, hy vọng anh sẽ không cho rằng có có ám hiệu khác với anh.
“Ha ha! Rượu đỏ đắt tiền thật phù hợp với đầu vịt Đông Sơn, khác loại mới tương xứng.” Ô. . .. ghét! Cô chưa bao giờ ghét tửu lượng giỏi của mình như vậy, ngay cả việc mượn rượu để lấy thêm can đảm cũng không có cách nào thực hiện được, còn dứt khoát bắt anh rót rượu, cô cũng không biết phải đối mặt với ánh mắt nóng chết người của anh nhìn chằm chằm như thế nào cho phải!
“Em giống như đang khẩn trương.” Khóe miệng anh giương lên nghiền ngẫm. “Sợ anh có ý xấu với em?”
“Ách. . .nói không khẩn trương là gạt người, dù sao xì-căng-đan về anh cũng không ít.” Cô sợ hãi, hoàn toàn khác biệt với sợ, rất khó để nói rõ ràng, cũng không có cách nào giải thích cho anh, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm cớ.
“Em còn dám về nhà cùng anh, không sợ anh giở thủ đoạn độc ác?” anh cố ý giả bộ dáng giương anh múa vuốt, biểu tình tức cười chọc cô cười ha ha.
“Anh không cần phải dùng cách này làm em sợ, em biết rõ nếu như em nói không muốn, anh cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung, tin tức bên ngoài của anh có rất nhiều, nhưng em tin tưởng anh với mỗi đoạn tình cảm đều rất nghiêm túc, cho dù không yêu cũng sẽ tự nhiên chia tay, không kéo dài thời gian cùng tình cảm của nhau.”
Cô nói thẳng ra cảm thụ tự đáy lòng, Thượng Quan Thác Dương không khỏi ngẩn người, trong lòng có một loại cảm giác kì lạ ngày càng lên men nhiều hơn.
Một người phụ nữ mới quen chưa tới hai ngày, thế nhưng dễ dàng nói tin tưởng, vẻ mặt nghiêm túc không giống khách sáo, thái độ cũng không phải là loại người chán ghét tự cho mình là đúng, mức độ hiểu biết anh giống như đã quen anh thật lâu.
“Em thật hiểu anh, em nói không sai, những cái thứ tạp chí tin tức nhiều chuyện kia chỉ biết ức hiếp anh, vấy bẩn anh, thật ra thì anh rất vô tội”. anh cố làm vẻ mặt uất ức, che giấu đi sự cảm động từ đáy lòng.
Anh một bộ đáng thương, Thượng Quan Phiên Phiên lại cười đến vui vẻ. “Ha ha! Ít giả bộ đáng thương đi, em mới không tin bộ dáng này của anh.” Không biết có phải là mặt nạ tăng thêm sức mạnh không, cô ỷ vào thân phận người khác, nói tới nói lui không chút kiêng kị.
Thượng Quan Thác Dương trong lòng vừa chấn động, trước kia anh cũng không thích dựa vào trong nhà quyền quý, dựa vào thân phận đặc quyền làm việc, sau khi ra ngoài xã hội, có thể có địa vị ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào chính mình, tính tính nóng nảy trong quá khứ mấy năm nay cũng đã bào mòn đi không ít, trong cái xã hội người dẫm đạp người để đi lên này, cho dù anh khinh thường giả tạo, cũng nhất định tìm thêm cái ô cho mình, trừ một đám bạn tốt từ nhỏ lớn lên, rất ít khi anh để lộ tính cách chân thật, dù sao người khác không hiểu, anh lại không nói, nhưng sao mèo con lại hiểu thấu đáo anh như vậy?”
A! bây giờ anh cảm thấy thật thần kì, không có bất kì lời nói nào có thể hình dung nổi.
“Cởi mặt nạ của em ra được không?” cô hiểu biết về anh nhiều như vậy, thế nhưng anh ngay cả gương mặt thật của cô cũng không biết, anh thật sự muốn biết gương mặt thật của Pandora thần bí.
Giọng nói của anh trầm thấp có từ tính, giống như là có chứa ma lực thần kì, trong một giây, Thượng Quan Phiên Phiên thiếu chút nữa là đáp ứng yêu cầu của anh.
“Không được.” cũng may, cô không quá xúc động.
“Tại sao?”
“Gương mặt này quan trọng lắm sao? Nếu trên mặt em có thiếu sót, có phải anh sẽ vì vậy mà không để ý đến em nữa hay không?”
“Dĩ nhiên không phải như vậy, anh không phải người đàn ông nông cạn, đối với anh mà nói bề ngoài không quan trọng, anh chỉ là rất tò mò mặt nạ quan trọng với em như vậy sao? Tin tưởng anh, anh đối với em trừ tò mò, còn có nhiều cảm giác hơn.” Anh theo đuổi tình cảm quan trọng nhất là tâm hồn phù hợp, tối qua anh không biết diện mạo thật của cô, liền quyết tâm bước tới gần cô, coi như trên mặt cô không trọn vẹn, cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc anh yêu thích cô.
Cô thật khó khăn, cái câu đối với cô cũng có cảm giác khiến lòng cô cảm động lại chua xót, nhưng mặt nạ này cô không thể nào tháo xuống, ngón tay Thượng Quan Phiên Phiên vô thức khẽ vuốt trên mặt cánh bướm, cô biết không thể, nhưng cô vẫn nhịn không được hy vọng nếu cô thật sự bỏ mặt nạ ra, anh vẫn kiên định rất có cảm giác với cô.
“Làm ơn! Đừng ép em.” Ai! Là cô không nên để mặc cho lòng tham nhất thời, chủ động bước vào thiên la địa võng dịu dàng của anh, nếu cô không đáp ứng phố hợp diễn xuất với Vệ Lôi, để cho người tên là Pandora này bốc hơi khỏi thế giới, hiện tại cô cũng sẽ không luống cuống như vậy.
Thượng Quan Thác Dương bình tĩnh nhìn cô thật lâu, thở dài thật sâu không thể làm gì.
“Nói ra có lẽ em không tin tưởng, ngay cả bản thân anh cũng rất kinh ngạc, anh chưa bao giờ bị một người phụ nữ làm đảo lộn đến tâm phiền ý loạn bó tay hết cách, nếu dùng năng lực của anh chắc chắn là sẽ nhanh chóng tra ra lai lịch của em, nhưng anh lại chỉ muốn em can tâm tình nguyện tháo phòng bị xuống trước mặt anh. . . .” Anh dừng lại một lát, kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng bàn tay anh. ‘Anh đống ý với em, anh sẽ không miễn cưỡng em tháo mặt nạ xuống nữa, cũng xin em đồng ý với anh, nghiêm túc nhận lấy thành ý của anh có được không?”
Cô lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh, lẳng lặng cảm thụ nhiệt độc từ bàn tay anh truyền tới cùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cô không quá mong chờ ảo tưởng kia một ngày nào đó sẽ trở thành sự thực.
Cô lại có thể lấy được sự đối đãi thâm tình của anh; cô cũng lại có bản lĩnh làm đảo lộn trái tim anh, để cho anh cúi đầu trước cô.
“Có thể cho em thêm chút thời gian không?” không biết là trì hoãn hay là miễn cưỡng, cô cuối cùng cũng không đành lòng làm anh thất vọng, xong rồi! cô càng lúc càng lún sâu rồi. . . . .
“Ừ! Nghe theo em.” Anh có thể nhìn thấy từ trong mắt cô cảm tình cô dành cho anh, cũng có thể cảm giác được cô vô tình hay cố ý muốn chạy trốn.
Không đơn giản như vậy, còn không biết rõ ràng nguyên nhân cô mâu thuẫn rối rắm, anh sẽ không dễ dàng để co rời đi, trừ phi xác định hai người không thích hợp ở cùng một chỗ, nếu không anh sẽ không tùy tiện buông tay. . . .
Anh cúi người xuống phía cô, trước đúng một giây bốn môi giao nhau, cô đột nhiên rũ thấp hàm dưới xuống, cô chột dạ, lý trí nói cho cô biết phải kìm cương ngựa trước khi rơi xuống bờ vực thẳm, trong lòng cứ lặp đi lặp lại nói với cô ngàn vạn không thể!
Cô để ly rượu xuống, nóng lòng muốn xoay người chạy trốn, Thượng Quan Thác Dương trở tay kéo cô vào trong lòng anh. “Anh có thể đồng ý nhượng bô với em, không miễn cưỡng em tháo mặt nạ xuống, nhưng anh không cách nào đồng ý anh nhất định có thể ngăn mình kìm lòng không đậu”.
“Nhưng mà. . . . .”
“Em nói không sai, nếu em không chịu, anh sẽ không ép buộc em, chỉ cần hiện tại em kiên quyết đẩy anh ra, nói em không muốn anh đến gần, anh cũng sẽ nghe theo em.” Anh tựa lên trán cô, cố gắng đè nén khát vọng muốn hôn cô.
Khoảng cách giữa bọn họ thật gần, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thởi nóng rực của anh, nhiệt độ từ từ lên cao, cùng với nhịp tim đập mãnh liệt, Thượng Quan Phiên Phiên không tự chủ được nhớ lại nụ hôn bá đạo lại dịu dàng tối qua, cô biết đó là tội ác, nhưng là cô đã bị vùi lấp trong đó không cách nào thoát ra.
Chẳng qua là nếu như giống hôm qua như vậy cũng không có quan hệ đi? Cho dù anh không dừng lại, có kinh nghiệm lần trước, co sẽ nhớ dừng lại kịp thời, chỉ cần cô hô ngừng, anh liền không thể không dừng lại. . . cũng chỉ là dùng đến lời nói thôi, cũng chỉ phải. . .. . . .
Thượng Quan Thác Dương nheo lại mắt đẹp, chưa từng có người phụ nữ nào suy tính có nên nhận nụ hôn của anh hay không, chứ nói chi đến việc nghiêm túc suy nghĩ lâu vậy, mèo con này lại nhiều lần khiêu chiến giới hạn thấp nhất của anh, anh cũng rất kì quái lại lần nữa chịu thoái lui.
Cùng cô, giống như có chút quen thuộc không nói thành lời, thỉnh thoảng còn sự ăn ý khéo léo, cảm thấy phù hợp nhưng lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa xôi, rõ ràng dựa gần cô đến thế, nhưng lại luôn cảm thấy cô thần bí xa cách tận chân trời.
Thượng Quan Thác Dương cúi người dán lên môi cô, nếm vị rượu nhàn nhạt cùng vị bơ ngọt ngào, hương vị trưởng thành cùng ngây thơ thya phiên nhau tạo nên cảm giác mâu thuẫn, khiến anh tò mò đến nghiện khát vọng nếm thêm lần nữa rồi lại lần nữa.
Lưỡi anh thăm dò vào sâu hơn, ngọn lửa nhẹ đẩy hàm răng cô ra, trêu chọc cái lưỡi mềm mại của cô cùng chơi đùa dây dưa, bàn tay ở ngang lưng cô hơi dùng sức, khiến cơ thể hai người càng dựa sát vào gần nhau hơn.
“Ngô. . . . .Ừ. . . .” mùi vị rượu nguyên chất lên men, quấn lấy nhau hòa quyện cùng hơi thở trầm thấp, Thượng Quan Phiên Phiên lần đầu tiên nếm đến hương vị say mê.
Cái lưỡi mềm mại trong miệng nhiệt tình chiêu đãi khách, lấy được ngon ngọt cũng không quên trả lễ lại, cô thử bắt chước cách thức anh hôn cô đáp lại anh, chỉ là đơn thuần hy vọng anh cũng có thể hưởng thụ hạnh phúc như cô.
Mèo con khéo léo đáp lại càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, một tay Thượng Quan Thác Dương đặt trên cơ thể mảnh mai của cô không yên phận dao động, sau đó vuốt ve sống lưng trơn mượt của cô, một tay kia lớn mật chạy xuống dưới eo cô.
Anh theo đường cong hoàn mĩ khẽ xoa nắn, cực kì yêu thích cảm giác co dãn này, cái tay kia cũng vui mừng dứt khoát tham gia vào trên sống lưng, bóp nhẹ hai luồng thẳng đứng khít khao.
Trò chơi xoa bóp này anh chơi thật kinh khủng, Thượng Quan Phiên Phiên bị trêu đùa như thế đôi chân cơ hồ đứng không vững, toàn thân cô mềm nhũn, miễn cưỡng bám chặt lấy cánh tay anh để chống đỡ.
Thượng Quan Thác Dương để cô nửa tựa vào tường, đôi chân dài nhân cơ hội này xen vào giữa đùi cô, dịu dàng tách đôi chân thon dài của cô ra, cái tư thế này khiến cô không có chỗ để trốn, cũng khiến cho anh dễ dàng tận hưởng viên kẹo ngọt trong miệng kia.
“Ừ. . .” Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy trời đất quay cuồng, không rảnh chú ý có cái gì đó chống đỡ giữa hai chân cô, nhưng mà cảm giác hoa huy*t trống không bị đè ép như vậy thật thoải mái. Bản năng cọ xát khát vọng khoái ý.
Cô mất đi năng lực tư duy, động tác tùy tiện, không ý thức được động tác của mình mang nhiều điệu bộ trêu ghẹo, cũng không hiểu được hành động vô tâm đối với Thượng Quan Thác Dương mà nói ẩn chứa bao nhiêu ám hiệu.
“Đáng chết!” anh cắn răng khẽ nguyền rủa một tiếng. Anh thề mới vừa rồi anh chỉ muốn hôn cô , vuốt ve cô, đã tính toán sẽ dừng lại đúng lúc, nhưng anh đã coi thường mức độ nhạy cảm của người phụ nữ này.
Anh tin không phải cô cố ý, thế nhưng một giây vừa bắt đầu, anh không dám đảm bảo anh có cách nhịn được khát vọng muốn cô!
-Hết chương 4-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...