Tư Tư trợn mắt nhìn Lục tử, quay đầu gắt giọng đối với Mục Vũ Phi: "Tương tư cái chết tiệt ấy, liền nói thật dễ nghe, nhiều năm như vậy cũng không biết đến thăm người ta!"
Mục Vũ Phi cười cười nói trêu tức: "Anh đây cũng không giống như những người khác, cái gì cũng phải treo ở trên bờ môi. Anh đây đều là để ở trong lòng lặng yên tưởng nhớ."
Tư Tư vừa nghe thấy liền ưa thích một phần, lại hôn Mục Vũ Phi lần nữa.
Đây chính là hình thức chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Lục tử không vui, anh nhìn thấy phía sau Mục Vũ Phi là Âu Văn Phú liền kêu lên: "Cảnh sát, anh cũng không chịu quản cô ấy sao, cô ấy giở trò lưu manh đối với vợ tôi đó!"
Lời nói này còn chưa dứt lời, mấy người bọn Hứa Liêm nghe nói vậy liền cười như điên. Âu Văn Phú xịu mặt, ngồi tê liệt ở trên ghế vẻ mặt đầy bi thống.
"Đã có tiền đồ rồi đấy, cũng đã biết dùng quyền để mưu đồ lợi ích riêng rồi hả ?" Thượng Duyên rõ ràng cho thấy là một người chủ định bỏ đá xuống giếng, cho dù là chưa rơi giếng cô cũng sẽ tiếp tục đá cho người ta tiếp tục rơi xuống như đá rơi.
Âu Văn Phú khoát tay xin khoan dung, nói vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi đây cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ mà thôi!"
Mấy người đàn ông kia vốn định lại cười nhạo anh một phen, nhưng thấy Âu Văn Phú tựa như gà trống đấu bại, cũng không nén nhịn được mà sinh ra một phần đồng tình. Lại quay đầu nhìn xem các cô gái kia, Tư Tư và Thượng Duyên vừa mới gặp mà như đã quen nhau từ lâu vậy. Mấy người phụ nữ này nói chuyện trông rất vui vẻ. Thượng Duyên còn quay đầu lại nói với mấy người bọn họ: "Đối với việc tán gái mà nói, các anh thật đúng nên học một ít của Phi Phi, rốt cuộc là cờ sai một nước mà thôi."
Mấy người đàn ông kia buồn khổ uống rượu, chỉ nhìn sự nhiệt tình của Tư Tư đối Mục Vũ Phi, bọn họ liền không lời nào để nói. Hứa Liêm còn trấn an tính vỗ vỗ lên bả vai của Lục tử. Lục tử mắt rưng rưng nhìn mấy vị huynh đệ, bộ dạng muốn có bao nhiêu bi kịch thì có bấy nhiêu bi kịch.
Âu Văn Phú như sực nhớ ra chuyện gì đó, liền nói đối với Hứa Liêm: "Các cậu làm cho trò chơi kia xu thế không tệ. Một ngày nào đó, tôi sẽ tìm một vài người trong bộ phận kỹ thuật của cậu để học hỏi lẫn nhau? Nhớ năm đó tốt xấu gì tôi cũng là người hay nói trên mạng!"
Lục tử vừa nghe tới một cái liền hứng trí, nhấc tay yêu cầu được tham gia một tay, "Tôi đây vẫn được xưng là tiểu vương tử PK (*)!"
(*) PK là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Player Killing, khi dịch ra tiếng Việt thì đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cu, vụ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật
Viên Kỳ Chí là một người đàn ông thâm trầm cũng hiếm khi lên tiếng, "Tôi cảm thấy kỹ thuật của tôi so các cậu tốt hơn các cậu, để tôi làm chỉ huy đi!"
"Chỉ huy cái rắm ấy, với kỹ thuật ấy của cậu mà còn nghĩ muốn ra hiệu lệnh cho tôi? Hơn nữa quần thể tổ đội đều là những người tự mình chiến đấu được rồi!" Âu Văn Phú xùy Viên Kỳ Chí.
"Trong các anh, kỹ thuật PK của ai tốt hơn?" Thấy mấy người bọn họ thảo luận nhiệt liệt, Mục Vũ Phi không nhịn được liền hỏi một câu.
Mấy người đàn ông kia sửng sốt, liền bắt đầu ai triển khai kịch liệt thảo luận vấn đề xem kỹ thuật của ai tốt hơn. Rốt cuộc là không có ai phục ai, còn thiếu mỗi việc đi tìm Computer tiến hành PK. Thế nhưng mà bất hạnh là không có Computer ở đây. Mấy người đàn ông lại xoa tay nghiên cứu chân nhân PK, xem ai có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất.
Thượng Duyên nhìn Mục Vũ Phi chậc chậc nói: "Chỉ một câu nói của cậu, vậy mà đã làm tan rã trận đấu khẩu của bọn họ rồi. Trận chiến này đoàn đội còn chưa có được hình thành thì đã liền bắt đầu nội chiến rồi ! Cái tác phong này của cậu thật đúng tướng của Vũ Thiên nhà cậu đấy!"
Mục Vũ Phi đắc ý cười cười.
Hứa Liêm nãy giờ không nói gì, chính là lúng túng nhìn mấy người đàn ông kia. Mãi cho đến khi thấy bọn họ tranh luận không dứt, cuối cùng đưa ra vấn đề trở về vị trí điểm khởi đầu, nói: "Tìm mấy người cao thủ, để cho bọn họ xem xem, trong số chúng ta ở đây, đến cùng ai là người lợi hại hơn."
"Trong Công ty của chúng ta, cao thủ cao nhất đang ở đó chứ đâu nữa…" Hứa Liêm chỉ chỉ vào Mục Vũ Phi, "Những cao thủ trong bộ phận kỹ thuật của chúng ta gần nhất đều bị cô ấy đánh chém giống như thái rau vậy khổ không thể tả được. Các cậu đến tìm cô ấy tới để đánh chém xem sao."
Vài người nhìn sang Mục Vũ Phi. Mục Vũ Phi cười cười gật gật đầu đối với bọn họ, tay còn làm tư thế vẫy vẫy đúng tiêu chuẩn, giống như một người lãnh đạo quốc gia đi hội kiến bạn bè quốc tế vậy. Mấy người đàn ông kia nhất thời liền uể oải rồi, bọn họ còn chưa hẳn đã từng trải qua với bộ phận kỹ thuật đây này.
"Phi Phi, anh lợi hại như vậy thật sao?" Tư Tư mắt lấp lánh nhìn Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi nhéo mặt Tư Tư hỏi lại: "Anh đây không lợi hại thì em sẽ không ưa thích anh sao?"
"Vậy thì chờ trò chơi đưa ra thị trường, em cũng sẽ chơi cùng với anh!"
Thấy Tư Tư không khỏi vui mừng như vậy, Mục Vũ Phi cũng nói theo cô: "Được, đến lúc đó anh đây sẽ bảo vệ em."
Hứa Liêm nghĩ nghĩ, kéo mấy người đàn ông kia lại, thì thầm nói: "Kỳ thực bộ phận kỹ thuật của chúng ta đã chuẩn bị khi trò chơi được chính thức mở ra, sau đó sẽ thành lập một liên minh để đánh đổ Tổng giám đốc. Không bằng các cậu cũng tới đi, chúng ta dùng chiêu xa luân chiến (thay phiên nhau chiến đấu), không được liền cùng tiến lên!"
Mọi người gật gật đầu hết sức chấp nhận, rồi sau đó làm bộ nâng cốc nói cười, kì thực mưu đồ bí mật về sau làm thế nào để ngược đãi Mục Vũ Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...