Vũ Thiên đi rồi Mục Vũ Phi liền chuyển về khu nhà trọ ở gần trường học. Căn biệt thự ở ngoại ô quá lớn, Mục Vũ Phi sống một mình ở đó luôn cảm thấy thật quá mức trống trải. Cô có cảm giác, cảm thấy Vũ Thiên như vẫn còn chưa đi, Tự bản thân cô không biết sao cứ nghĩ rằng, thời điểm cô mở một cánh cửa ra, Vũ Thiên liền lẳng lặng đứng yên ở đó, nhìn cô. Đều nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ! Hơn nữa không có Vũ Thiên ở bên cạnh, Mục Vũ Phi liên tiếp bị mất ngủ, thực sự là càng thêm gầy yếu hơn.
Vì để cho bản thân không thể miên man suy nghĩ, mỗi ngày Mục Vũ Phi đều ngâm mình ở trong công ty. Thời điểm Vũ Thiên còn ở nhà, có một trò chơi đã phát triển gần đến giai đoạn thử nghiệm và chỉnh lý. Người trong công ty từ cao đến thấp ai nấy đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trá. Mục Vũ Phi lại càng thêm mất ăn mất ngủ. Hứa Liêm và cấp dưới của anh đã mấy ngày liền đều không ngủ rồi. Ngay cả Mục Vũ Phi, người có liên đới, vành mắt cũng đều đã có vết tích thâm quầng. Dư Mẫn thì hàng ngày ở bên cạnh đều phải pha cà phê cho cô.
Vũ Hạo Dân gõ gõ cửa đi vào. Có trong nháy mắt thân thể của Dư Mẫn liền cứng lại rồi, nhưng cô lại lập tức khôi phục lại bộ dạng vẻ mặt không biểu cảm, lui ra ngoài. Vũ Hạo Dân nhìn thấy Dư Mẫn cũng có một chút xấu hổ lẫn bị mất tự nhiên. Tất cả những biểu cảm này, hết thảy đều lọt vào ở trong mắt của Mục Vũ Phi, bất quá cô cũng không vạch trần sự việc này. Vở diễn này hay như vậy, cô không xem, có thể coi là người ngu được hay không?
"Chị dâu, có chuyện gì sao?" Vũ Hạo Dân tùy ý ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật, bộ dáng cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi không chịu nổi.
"Mẹ nói buổi tối có xã giao, chị được mời tham dự. Em sẽ đi cùng với chị nhé! Đi để tực mình được chứng kiến và mở mang kiến thức rộng rãi."
Vũ Hạo Dân vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt liền tỏ ra đau khổ. Anh thực sự không muốn đi. Những trường hợp xã giao phải đi như thế này, nó giống như là đi bán nụ cười vậy. Mục Vũ Phi làm sao lại không biết Vũ Hạo Dân đang suy nghĩ cái gì kia chứ. Thế nhưng mà cô muốn hướng dẫn bồi dưỡng Vũ Hạo Dân trên phương diện làm ăn như vậy, có nhiều chuyện cho dù là bản thân không tình nguyện, nhưng cũng vẫn phải đối mặt. Bất quá loại chuyện lần đầu tiên phải đối mặt như vậy, đối với Vũ Hạo Dân mà nói, dù sao vẫn là có chút nghiêm khắc rồi. Mục Vũ Phi lộ ra biểu cảm hòa hoãn, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Em và Dư Mẫn đều đi cùng với chị. Anh trai của em hiện tại cũng không có ở đây, bên người chị cũng không có người quan tâm chăm sóc."
Vũ Hạo Dân sáng tỏ gật gật đầu. Một người phụ nữ tham gia xã giao khó tránh khỏi phải bị mời rượu gì đó, anh trai lại không có ở đây, anh quả thật hẳn là cần phải chăm sóc đến chị dâu một chút.
Mặc dù nói Mục Vũ Phi quả thật có tâm muốn bồi dưỡng Vũ Hạo Dân, nhưng mà cô để cho Dư Mẫn đi theo cũng không phải là để cho Dư Mẫn đến xem kịch vui. Giữa hai người này khẳng định là có cái gì đó. Từ lần sau buổi tụ hội lần trước Dư Mẫn liền một lòng bổ nhào vào ở trên công việc. Mỗi lần Dư Mẫn nhìn thấy Vũ Hạo Dân, nếu như không phải là tránh anh tránh như rắn rết,thì cũng chính là làm như không thấy. Điều này đã tạo thêm một chút thú vị cho cuộc sống dường như buồn tẻ của Mục Vũ Phi...
Mẹ Vũ nhìn thấy Mục Vũ Phi mặc bộ váy dài màu thủy lam, bộ dạng tương đối lộ rõ khí phách, thì rất là vừa lòng. Bà lôi kéo Mục Vũ Phi cùng Vũ Hạo Dân đi khắp nơi để giới thiệu với mọi người. Vũ Hạo Dân cười mặt đến mức mặt mũi tê cứng, thật vất vả mới có dịp thừa cơ nghỉ ngơi, lại có một nhóm người kháckhông mời tự đến, nhảy vô giúp vui.
"Chị dâu, nụ cười của chị là thật hay giả vậy?" Vũ Hạo Dân xoa xoa gương mặt đã phát căng cứng lên rồi, nhìn sang Mục Vũ Phi giống như trước, vẫn giữ được khóe miệng cười nhạt, thì có chút cảm khái.
Biểu cảm của Mục Vũ Phi không hề thay đổi, nói khẽ với Vũ Hạo Dân: "Chị của em là đang biểu cảm theo kiểu của người chính phủ. Em nhìn chị cười có bao nhiêu phần chân thành!"
Vũ Hạo Dân vui vẻ rồi. Anh vừa muốn nói gì, thì đã thấy có một ông cụ tóc bạc đã đi tới. Trên mặt Vũ Hạo Dân nhất thời cũng treo lên một biểu cảm, theo cách gọi của Mục Vũ Phi là biểu cảm theo kiểu của người chính phủ.
"Phi Phi à, cháu cũng đã trưởng thành như vậy rồi! Hồi nhỏ ta cũng đã từng bế cháu rồi đấy! Cháu thật sự là đã trổ mã, càng ngày càng đẹp." Ông cụ biểu lộ rất là quen thuộc, lôi kéo cánh tay của Mục Vũ Phi vẫn không buông xuống.
Mục Vũ Phi thì đặt tay kia của chính mình lên trên tay của ông cụ, biểu tình trên mặt cũng lộ ra ngày càng kính cẩn, "Ông nội nói đùa, xem ngài tóc trắng mặt hồng, tinh thần quắc thước như thế, nếu như so với lớp thanh niên trẻ chúng cháu, ông còn trẻ hơn vài phần đó."
Ông cụ vừa nghe thấy vậy liền cười lên ha hả, tỏ vẻ rất là hài lòng, lại vỗ vỗ lên tay Mục Vũ Phi nói: "Không nghĩ tới cháu gái còn trẻ như vậy liền đã có chút thành tựu rồi. Nếu như so sánh với một số những đứa cháu gái trong nhà ta, thì bọn chúng quả thực vẫn còn là không làm được việc gì nên thân, đều thua kém cháu nhiều."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...