Ông Xã Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đang Yêu

 Hai người đi đăng ký thực đúng như là một trò khôi hài vậy. Trên thực tế là Mục Vũ Phi đã bị Mục Vũ Lam áp giải đi Cục dân chính. Hai đại gia đình đều quyết định chờ sau khi Mục Vũ Phi tốt nghiệp thì sẽ tổ chức làm hôn lễ. Dù sao hiện tại hai người vẫn còn đang đến trường học.

     Mục Vũ Phi mang theo hành lý, bị ông nội đưa đến chỗ nhà mới. Khi ấy cô đã có chút kinh sợ rồi. Phòng ở nơi này có thể nói là "Không tệ". . . Nơi này coi như là quá không tệ đi! Căn hộ rộng hơn 100 mét vuông với ba phòng ngủ và hai đại sảnh. Phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ có có kê hai chiếc giường lớn. Tuy rằng không có đồ dùng trong nhà gì khác, nhưng đã từng được sửa sang lại...

     Ngày. . . Có tiền, bừa bãi! Đây là cảm xúc mà Mục Vũ Phi thấy trực tiếp nhất.

     "Em đến ở phòng ngủ phụ, cần những vật dụng gì em tự đi lựa chọn đi." Vũ Thiên đưa chiếc thẻ tín dụng ngân hàng cùng với mã Online Banking cho Mục Vũ Phi.

     Mục Vũ Phi lại xù lông rồi. Không phải nói đàn ông đều nhường nhịn phụ nữ hay sao? Tại không phải là mình ở trong phòng ngủ chính chứ? !


     Đại thần liếc mắt nhìn Mục Vũ Phi, coi cô thật nhàm chán, căn bản là khinh thường phải trả lời.

     "Nhưng thật ra chính là anh nghĩ muốn ở phòng ngủ chính đi? ! Là anh nghĩ muốn như vậy? ! Nhất định chính là anh nghĩ muốn ở phòng ngủ chính, đúng không? !"

     Thở dài một tiếng, Vũ Thiên bị Mục Vũ Phi dây dưa như vậy, bất quá chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích, nói: "Kỳ thực là vì anh cảm thấy, về sau này em nhất định sẽ bị dung mạo đẹp trai của anh hấp dẫn, sẽ tiến tới xâm phạm anh! Thay vì hồi ức không tốt khi nằm ôm nhau ở trong phòng ngủ phụ như vậy, vẫn là ở tại phòng ngủ chính tốt hơn."

     Hả. . . Mục Vũ Phi hóa đá rồi! Cái này, cái này chính là đạo lý gia đình sao? Anh là đồ đệ của Lý chủ Hồng chủ Chí hay sao? Đầy miệng đều là sự ngụy biệntà thuyết!

     Nắm chặt nắm tay, Mục Vũ Phi muốn đánh Vũ Thiên. Thế nhưng mà suy nghĩ mình cũng không đánh lại được anh, cô vẫn là nên tiết kiệm thêm chút sức lực của mình đi. Xem Vũ Thiên  quà tặng cho mình, Mục Vũ Phi đột nhiên liền cảm thấy sầu não lên. Cô cũng không phải là người không có đầu óc. Loại chuyện lớn như kết hôn thế này chắc chắn Vũ Thiên sẽ không lấy bản thân mình ra làm trò đùa. Nhưng là, vì sao người ấy lại là mình đây? Nguyên nhân cô cũng không muốn biết, nhưng mà bởi vì đây chính là nỗi bất an bí mật trong lòng của Mục Vũ Phi. Vẫn là nói, kỳ thực đại thần chính là lấy chính mình trêu đùa? !

     "Cái kia, bây giờ chúng ta có quan hệ như thế nào?" Mục Vũ Phi mắt sáng ngời có thần đặt câu hỏi.

     "Là quan hệ hợp pháp." Vũ Thiên cởi áo khoác ra, sau đó quăng ở trên giường trong phòng ngủ.


     "Em bây giờ không cần phải đến ở tại ký túc xá nữa sao?" Mắt Mục Vũ Phi vẫn sáng ngời có thần, tiếp tục đặt câu hỏi nữa.

     " Tốt nhất em nên nói cho anh biết khi nào em muốn ở lại ký túc xá. Nếu không khi trở về anh sẽ không có đồ ăn để ăn.” Vũ Thiên nói nhắc nhở Mục Vũ Phi về lời mà ông cụ Mục đã nói.

     Mục Vũ Phi vẫn đứng ở nơi đó thật co quắp, đi cũng không được mà ngừng cũng không được. Cô rất nhàm chán nhìn Vũ Thiên. Cái miệng há ra đến  nửa ngày miệng mà cũng không nói nên lời được một câu.

     Vũ Thiên âm thầm than một tiếng. Anh thật sự cảm thấy lồng ngực bế tắc không lên xuống được..

     "Phi Phi à, phòng ngủ chính hay phòng ngủ phụ, tùy em lựa chọn. Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta đi đến nơi bán đồ điện để chọn đồ điện gia dụng đi."

     Mục Vũ Phi nhận mệnh rồi. Bản thân cô vốn là có chứng sợ hãi rất sâu sắc đối với đàn ông. Bình thường khi tiếp xúc thì hoàn hảo, nhưng nếu như tiến thêm một bước nữa, thì không thể nào tiếp xúc được nữa. Cô từng một lần cho là mình cứ như vậy đi, có lẽ cả đời đều sẽ không thể nào gả ra ngoài được, tuổi già sẽ phải cô đơn cả đời. Nhưng mà quỷ thần khiến xui, hơn nữa bị người tính kế, mình rốt cuộc thì đã có hôn nhân thuộc về mình rồi. Nhưng mà. . . . . .


     "Vũ Thiên, anh đối với cuộc hôn nhân này là thực sự sao?" Mục Vũ Phi nhìn Vũ Thiên, tựa như muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra được cái gì đó.

     "Anh sẽ không lấy cuộc sống của chính mình ra để làm trò đùa." Trong ánh mắt của Vũ Thiên lộ ra sự kiên định.

     Mục Vũ Phi hít một hơi thật sâu, bình phục lại sự đau đớn một chút trong ngực, chậm rãi ngồi xuống chiếu. Vũ Thiên ngây ngốc một chút, cũng ngồi xuống ở phía đối diện với cô.

     Mục Vũ Phi cúi đầu, bắt đầu sự giải thích của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui